• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Ở trong bệnh viện đầy mùi thuốc sát trùng kia.

Thẩm Quân Ngọc còn nằm trên giường bệnh, chuyền nước từ chai này sang chai khác....!Thật sự rất khó chịu.
Đứng bên cạnh cậu là chị gái Thẩm Hà Linh của cậu.

Vẻ mặt buồn mang mác, kéo theo đó là một chút lo lắng hụt hẫng không thể giấu nổi của chị.

Xem ra chị gái rất lo lắng cho cậu, cho dù cậu chỉ mới nằm đó mới được hai ngày mà thôi!
- Cậu làm cái gì mà để em ấy phải nằm đây như vậy chứ?
Thẩm Hà Linh quay qua trách móc anh.

Quả thật việc cậu nằm đây một phần là do anh.

Giá như anh đến sớm hơn thì bây giờ cậu đã không còn nằm đây rồi!
- Là lỗi của tôi! Chị muốn nói gì cũng được.
Vẫn khuôn mặt không biến sắc ấy, Trần Từ Liên còn ra vẻ lạnh lùng trước lời nói của cô.

Mắt anh cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của cậu.
Nghe anh nói vậy! Thẩm Hà Linh vốn tức thì bây giờ còn tức hơn.

Giơ tay lên cao rồi lại hạ tay xuống, muốn đánh chết người đàn ông trước mặt.

Nhưng cô càng sợ một điều, đó là khi Thẩm Quân Ngọc tỉnh dậy thấy cô đang đánh người.


Mà người đó cậu lại trao luôn lần đầu tiên cho hắn...mấy việc hai người làm với nhau không có việc gì là cô không biết.

Chỉ là có muốn nói hay là không thôi!
- Chờ Tiểu Quân tỉnh dậy, tôi sẽ đưa em ấy ra nước ngoài học thêm vài năm! Ba thì...chắc chắn ông ấy sẽ đồng ý thôi.

Còn về phía cậu thì tôi sẽ giữ bí mật việc hai người làm cái chuyện đồi bại đó.
Nghe đến đây, anh tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn chị Thẩm.

Sao chị ấy lại biết được chuyện đó chứ? Rốt cuộc một người như Thẩm Hà Linh lại biết được chuyện mà hai người muốn giấu đó.
- Chuyện đó! Tại sao chị lại biết chứ?
- Thứ mà tôi muốn biết thì nhất định phải biết.

Còn về em trai tôi sao? Em ấy là kiểu người phóng khoáng vậy đó, cậu không cần phải để tâm đâu!
Thẩm Hà Linh khoanh tay đứng trước mặt anh rồi lên giọng.

Cô đây là muốn bảo vệ Thẩm Quân Ngọc, vì sao ư? Vì cậu là đứa con trai duy nhất của Thẩm gia....Cô không cho phép cậu theo cái chủ nghĩ đồng tính luyến ái đó.

Càng không muốn em trai mình vì ai mà thay đổi cả, như thế đã là quá tốt đối với cô rồi.
- Chị nói vậy là ý gì? Thẩm Quân Ngọc không phải lần đầu làm như thế sao.

Cũng không phải đêm đó chảy rất nhiều máu nữa....
Trong đầu anh lại nghĩ đến cảnh anh ôm thân cậu rồi ra vào liên kết đó.

Rõ ràng là rất chặt, bên dưới đó còn rỉ máu...!không thể nào không phải lần đầu được.
- Thì là lần đầu của em ấy đó! Nhưng mà lần sau thì không đến lượt cậu, em ấy còn phải tiếp tục nhiệm vụ vừa mình.

Thẩm Quân Ngọc là đàn ông đó! Cậu có biết không?
Đứng bên ngoài phòng bệnh, Thẩm Hà Linh quát anh rất to.

Từng lời nói của cô như muốn xé nát Trần Từ Liên ra vậy.
".

.

.

."
Tại không gian hệ thống, Tiểu Nhất thì đang đứng hình drama.

Còn Thẩm Quân Ngọc thì còn đang nằm yên một chỗ rồi nhai kẹo.


Nhìn cái tư thế đó, xem ra cậu không có một chút lo lắng nào cả.

Cho dù bên ngoài có xung đột cỡ nào, hệ thống Tiểu Nhất có khuyên cậu ra đó giải quyết mâu thuẫn của hai người kia...!thì cậu vẫn nằm dài ra đó.
[Nhanh lên đi kí chủ! Chồng cậu với chị cậu sắp đánh nhau rồi kìa]
[Cậu mà không ra đó nữa thì hai người đó, một người chết một người què cho mà xem]
Hệ thống lo lắng kêu cậu ra.
- Lo cái gì chứ? Đâu có đánh nhau đâu mà lo.

Mà nếu có thì sẽ có cảnh sát giải quyết thôi, ngươi lại đây cho ta ôm ngủ một lát thì hơn đó.
[Thật đó! Tình huống đang khẩn cấp]
[Nhiệm vụ bắt buộc! Không để nam chính và Thẩm Hà Linh chiến tranh]
[Thành công: Thưởng 3000 tích phân.

Thất bại: Trừ 1000 tích phân kèm theo đó là hình phạt bị nam chính chơi hết 24 tiếng]
Nhiệm vụ này cũng là bất ngờ quá rồi.

Cơ mà nghe đến thưởng thì cũng thích đấy! Nhưng hình phạt quá ác rồi đi.
Nghe đến đây, Thẩm Quân Ngọc nhanh chóng bật dậy khỏi giường.

Nhanh chóng nhập xác rồi giải quyết mâu thuẫn của hai người.
Cơ thể cậu dần dần cử động trở lại.

Cánh tay cũng đã động đậy, đôi mắt dần dần mở ra.
- Nước! Từ Liên.
Rất nhanh, Trần Từ Liên chạy vào rót nước cho cậu uống.

Thẩm Hà Linh cũng lật đật chạy vào thăm em trai.
- Em sao rồi!
Cô lo lắng hỏi thăm tình hình của cậu.

- Không sao? Nhưng bây giờ chúng ta về được không.

Ở đây toàn mùi thuốc, rất khó chịu.
Cậu khó chịu nhăn mặt nói.
- Của cậu! - Trần Từ Liên đút nước vào miệng cậu.

Tại sợ cậu không uống trong cốc được nên anh đút bằng miệng a~
Cô chị vốn đã ghét anh, bây giờ lại thấy em trai mình hôn người đàn ông đó.

Thẩm Hà Linh thật sự rất muốn đánh chết Trần Từ Liên ngay bây giờ.
- Khụ...hai người có thể bình tĩnh lại một chút không thế? Chị không phải người vô hình đâu.
- Chị Linh.

Em muốn về nhà.
- Được.

Để chị đưa em về.
Loại bỏ chướng ngại vật là anh, cô trở nên ôn nhu hơn nhiều rồi!
Sau đó thì Thẩm Hà Linh sắp xếp mọi thứ rồi mang cậu đi.

Trần Từ Liên lái xe chở hai người về.
[Ting! Chúc mừng kí chủ nhận được 3000 tích phân].

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK