Editor: Moriuchi Eira
Lục Miên nhốt mình trong phòng hai ngày.
Nếu đói khát thì xuống bếp lục tủ lạnh để lấp đầy bụng, tạm bợ sống cho đến hết tuần.
...
Buổi sáng thứ hai.
Lục Miên mặc đồng phục cao trung Côn Bằng, chậm rì rì đi ra phòng khách.
Đồ thể dục là áo trắng kết hợp quần xanh, cô có làn da màu trắng nõn, mặc đồng phục trên người lại càng trắng hơn, đồng phục khá mỏng nên mát, cũng rất hợp thời trang.
Phó Mạn đeo tạp dề từ trong bếp đi ra, bà ta nhìn thấy cô thì miễn cưỡng cười một tiếng, hỏi: "Miên Miên, mẹ làm xong bữa sáng rồi, con có muốn ăn không?"
Những người mẹ khác khi muốn con mình ăn cơm đều sẽ nói thẳng "Ăn cơm", chứ không phải "Ăn không?".
Những lời này của Phó Mạn là lời nói khách khí.
Nhìn thì có vẻ như đang hỏi ý kiến của Lục Miên, nhưng trong tiềm thức của bà ta đã coi Lục Miên như người ngoài mà đối xử.
Lục Miên khẽ nhếch môi, cô quét mắt nhìn Lục Tâm Noãn đang ngoan ngoãn uống sữa bò ở trong bếp, trào phúng đùa cợt: "Nếu tôi vào ăn, mấy người sẽ nuốt trôi sao?"
Nói rồi, cô tùy tiện lấy cặp sách, nhanh chân đi ra ngoài.
"Miên Miên! Từ từ đã!" Phó Mạn đuổi theo gọi cô lại, đôi tay vô thức xoa xoa tạp dề: "Chuyện ở bữa tiệc của Tô gia, chú con đã nói với mẹ rồi, chuyện con có quen biết với lão Tô..."
Hôm qua bà đã rất tức giận, nên mắng cô hơi nặng lời.
Bà do dự không biết bao nhiêu lần, muốn lên lầu tìm cô nói chuyện, nhưng nhìn cánh cửa đầy băng lãnh ấy, bà không có dũng khí bước vào.
Chung quy, bà vẫn không thể nào đối xử với đứa con gái này giống như bao người mẹ khác được.
Lục Tâm Noãn cũng chạy từ phòng bếp ra: "Đúng vậy đó chị, chị nên nói sớm cho em và mẹ chứ, nếu chị nói sớm thì mẹ đã không hiểu lầm chị lâu như vậy rồi.
Hơn nữa, Tô gia còn muốn cảm ơn chị vì đã giúp họ đánh đuổi người xấu.
Chị, chị đã cứu họ thật ạ?"
Chuyện cảm ơn cứu giúp gì đó thì Lục Miên không rõ lắm, cô động não một chút, rất nhanh liền hiểu ra.
Có lẽ Tiêu Kỳ Mặc đã nói hết chuyện với lão Tô rồi.
Nhưng nói xong thì có tác dụng gì chứ? Đương nhiên là méo có tác dụng gì rồi.
Nếu hôm qua cô nói chuyện đó với đám người này, họ chắc chắn sẽ không tin.
Có khi còn trách mắng cô điêu toa khoác lác cho xem...
Lục Miên cà lơ phất phơ cầm cặp sách, đeo lên cánh tay, uyển chuyển nhẹ nhàng nhưng lại lạnh tới thấu xương.
Cô hơi nghiêng đầu, bộ dạng bất cần đời tới cực điểm:
"Giả đấy, đừng tin."
Lục Tâm Noãn thở phào nhẹ nhõm, cô ta biết ngay là vậy mà.
Hôm qua ở bữa tiệc, Lục Miên đã làm trò hề như vậy mà Tô lão còn ra mặt nói giúp cho chị ta, vì việc này mà Lục Noãn Tâm Noãn vẫn luôn cảm thấy bức bối trong lòng, con nhãi phá hoại đó là cái quái gì mà được Tô lão gia tử đứng ra nói giúp chứ...
Hừ, đành phải chờ cơ hội tiếp theo vậy, đến lúc đó cô ta sẽ lấy lòng Tô lão sau.
Lục Tâm Noãn tiến lên phía trước, ra vẻ chân thành muốn ôm Lục Miên.
Lục Miên chỉ thấy đau đầu, dứt khoát tránh ra.
"Chị..." Lục Tâm Noãn xấu hổ, tủi thân sờ sờ mũi: "Em không có ý gì đâu...!em chỉ lo lắng chị gặp người xấu rồi không may bị thương, em biết từ nhỏ chị đánh nhau rất giỏi, nhưng so với những người tai to mặt lớn trong xã hội..."
Phó Mạn nghe vậy liền sợ hãi không thôi, bà không rõ lắm về mấy chuyện như như thế này, nhưng đôi chút thì nghe vẫn hiểu, bà vội dặn dò Lục Miên: "Miên Miên, về sau không được phép đánh nhau nữa!"
"Ừ." Lục Miên gật đầu: "Còn có việc gì không?"
"Vậy con...!còn trách mẹ không?" Phó Mạn hít sâu để lấy đủ dũng khí, bà thấp giọng hỏi.
Bên cạnh, Lục Tâm Noãn sắc mặt hơi khó coi.
Lục Miên nghe vậy thì cười rạng rỡ, mặt mày như họa được vẽ giữa mùa hoa, ngũ quan diễm lệ đến cùng cực, một vẻ đẹp trong sáng xen lẫn tà tính mê hoặc, tựa như thiên thần nắng sớm, nhưng lại càng giống yêu tinh vào mỗi buổi chiều hoàng hôn hơn.
Cô thật sự rất đẹp, không cần biết có biểu cảm gì, đều rất rất đẹp.
Cùng một câu hỏi nhưng lại có hai ý nghĩa khác nhau, cô không nhất thiết phải trả lời bà ta, nhưng nhìn biểu hiện lại có vẻ rất vui, cô vung lên cặp sách lên vẫy vẫy, cà lơ phất phơ rời đi.
Phó Mạn cứng họng: "Nó như vậy là có ý gì?"
Lục Tâm Noãn khẽ nhấp môi dưới, cô ta rơi vào trầm mặc.
Từ sau khi cô chị này được cứu về, thứ chị ta mang lại cho gia tộc không phải sung sướng cũng chẳng phải vinh quang, chỉ có sự áy náy và ô uế đến tột cùng!.
Danh Sách Chương: