Bích Lạc Cung đại náo Phong Lâm Sơn Trang, Tuyệt Âm Các khiến người ta nghe tiếng đã sợ mất mật, hai môn phái giang hồ lấy nữ tử làm chủ này, trong nháy mắt trở thành những nhân vật mà người người đều bàn tán, có điều buồn cười chính là, trong chốn giang hồ căn bản không ai biết Bích Lạc Cung và Tuyệt Âm Các rốt cục tọa lạc ở nơi nào.
Nam Sở Quốc, đáy vực Thiên Tuyệt, Tuyệt Âm Các.
Từ Thiên Hương Lâu ở Khôn Châu trở về Tuyệt Âm Các có một đường tắt, bảy trăm dặm đường đã có thể trở về, từ con đường Cung Lạc Tư đi, trong vòng một ngày đã trở lại Tuyệt Âm Các.
Lúc này trong lầu các của Tuyệt Âm Các, tứ đại sát thủ trong Cung kỳ đã tập hợp đầy đủ, chỉ thiếu mất Đệ nhị sát thủ Ma Hồ Cung Huyền Thanh, mà trong lầu cũng có thêm một người, Kỳ chủ của Trưng kỳ Trưng Khê Nhiên.
"Lúc trước đệ tử của Vũ kỳ đã tra ra Phong Lâm Sơn Trang là thế lực của Phong Tử Dạ, bây giờ thế lực của Nam Thiển Mạch cũng đã xuất hiện."
Lãnh Mặc Ngôn chậm rãi nói, những người trước mặt nàng đều đứng thành hai nhóm, Trưng Khê Nhiên hơi ngáp một cái, gần đây việc bồi dưỡng sát thủ đã làm cho nàng bận bịu đến tối tăm mặt mũi, không nghĩ tới nàng còn phải đến đây mở tiểu hội.
Khuôn mặt Trưng Khê Nhiên trắng như tuyết tựa hồ phát ra ánh sáng nhu hòa, tú nhã tuyệt luân như nạm hoa ngọc, nhưng mặt mày lại lãnh đạm, như thể hết thảy đều không lọt được vào trong mắt nàng.
"Chẳng lẽ chính là Bích Lạc Cung?"
Cung Lạc Tư nhíu nhíu mày mở miệng, nàng vừa mới giải quyết mấy tên đại thần trong triều kia, người của Bích Lạc Cung liền đi tới gây sự, sợ rằng sự tình cũng không đơn giản.
Gần đây chuyện Bích Lạc Cung đại náo Phong Lâm Sơn Trang đã gây huyên náo xôn xao trong giang hồ, lí do truyền ra thì hoàn toàn khác nhau, có người đồn đại là đệ tử Phong Lâm Sơn Trang đùa giỡn đệ tử Bích Lạc Cung nên mới rơi vào kết cục này, cũng có người lại nói Bích Lạc Cung muốn tranh cướp vị trí môn phái đệ nhất giang hồ nên mới đi khiêu khích, nhưng cho dù đồn đại thế nào, uy danh của Phong Lâm Sơn Trang cũng gặp phải đả kích rất lớn.
"Ừm."
Lãnh Mặc Ngôn ẩn trong bóng tối cũng nhìn rõ ràng tất cả thế cuộc, tựa như một con rắn độc chờ thời cơ hành động.
"Phong Tử Dạ tất nhiên cũng có thể nhìn ra Bích Lạc Cung là người của Nam Thiển Mạch, hắn nhất định sẽ tra ra ai vu oan cho Phong Lâm Sơn Trang, chỉ là Nam Thiển Mạch dễ dàng lật lên lá bài tẩy của mình như vậy, cũng không giống tác phong của nàng."
Lãnh Mặc Ngôn rũ mi suy nghĩ một chút, nếu trên đời có duy nhất một người nàng đoán không ra, cũng chỉ có Nam Thiển Mạch này.
"Nữ nhân kia chắc chắn là cố ý."
Lúc này, Trưng Khê Nhiên mở miệng, thanh âm trong trẻo, nói năng tao nhã, lời nói nhỏ nhẹ rất ít gợn sóng.
Nàng dừng một chút, rồi nói tiếp: "Chúng ta đều nghe qua năng lực của nữ nhân này trong loạn thân vương, có điều lần này cố ý lấy ra lá bài tẩy, lại không biết có mục đích gì."
Lãnh Mặc Ngôn trầm mặc một lát, nói: "Có lẽ nàng cũng đang thăm dò chúng ta, thôi."
Lãnh Mặc Ngôn không nghĩ đến mục đích của Nam Thiển Mạch, coi như nàng có biết người gây nên trận phân tranh này chính là mình, nàng cũng tuyệt đối không tra ra được lai lịch của Tuyệt Âm Các.
"Phân phó dẫn Phong Tử Dạ tới gặp ta."
Lãnh Mặc Ngôn nói một câu, Lãnh Tiểu Ngũ bên cạnh nàng bắt đầu mất bình tĩnh.
"Phong Tử Dạ, không thích."
Lãnh Tiểu Ngũ rất ít nói không thích ai, Phong Tử Dạ là người đầu tiên, đó là bởi vì Lãnh Mặc Ngôn đã nói cảm thấy có hứng thú với hắn.
Lãnh Mặc Ngôn quay đầu nhìn về phía Lãnh Tiểu Ngũ, sâu bên trong đôi mắt màu tím kia có chút không hiểu, mà ánh mắt lại lạnh lẽo, đáng sợ đến mức Lãnh Tiểu Ngũ không dám nói tiếp nữa.
"Các chủ, Phong Tử Dạ lòng lang dạ thú, chúng ta muốn kết giao với hắn sao?"
Cung Lạc Tư cũng đã mở miệng, từ lúc Cung Huyền Thanh truyền đến tin tức nói Phong Tử Dạ không đơn giản, các nàng liền đi thăm dò, Cung Lạc Tư cũng tham gia trong đó, nàng hiểu rõ, Phong Tử Dạ không chỉ không đơn giản, mà sợ là còn sâu không lường được.
"Tranh ăn với hổ, nhất định có nguy hiểm."
Lãnh Mặc Ngôn ngồi vào ghế bạc lạnh lẽo, một tay chống dưới cằm, nhướn mày, rồi nói tiếp: "Có điều ai là hổ, còn chưa nói được."
Nghe Lãnh Mặc Ngôn nói như vậy, trong lòng nàng chắc chắc đã có suy tính riêng, Cung Lạc Tư cũng không hỏi thêm nữa.
Mọi người nhận được mệnh lệnh của Lãnh Mặc Ngôn xong liền muốn rời đi.
Lúc này Cung Khúc Úc nhìn Cung Diệc Hàn rời đi, tâm tư đùa giỡn lại nổi lên, đi tới, nói: "Diệc..."
"Cút."
Lãnh Tiểu Ngũ nhìn hai người kia rất ăn ý, nhưng Cung Diệc Hàn lại luôn luôn thấy Cung Khúc Úc không vừa mắt, sự tác động qua lại này thực sự rất thú vị, nàng cũng không khỏi bật cười.
"Vừa nãy sao vậy?"
Nhìn Lãnh Tiểu Ngũ lúc này nở nụ cười, Lãnh Mặc Ngôn mới mở miệng hỏi chuyện vừa rồi, xưa nay Lãnh Tiểu Ngũ sẽ không trong lúc mình đang nghị sự mà mở miệng nói gì, đây là lần đầu tiên, hơn nữa còn trực tiếp nói không thích Phong Tử Dạ.
Nghe được Lãnh Mặc Ngôn hỏi mình, Lãnh Tiểu Ngũ lại thấy ủy khuất, nàng cong môi lên mở miệng: "Không thích, Phong Tử Dạ."
Lãnh Mặc Ngôn nhíu mày, hỏi: "Tại sao?"
Lãnh Tiểu Ngũ chưa từng gặp Phong Tử Dạ, cũng không hề liên quan gì tới hắn, tại sao đột nhiên lại nói không thích, chuyện này Lãnh Mặc Ngôn không hiểu.
"Không thích."
Lãnh Tiểu Ngũ không nói rõ, chỉ nói hai chữ không thích, mà đôi mắt vốn lạnh lẽo của Lãnh Mặc Ngôn bỗng trở nên mềm mại, nhìn vẻ mặt không vui của Lãnh Tiểu Ngũ, trong lòng nàng có chút xúc động.
"Đi thôi, đi ăn điểm tâm."
Lãnh Mặc Ngôn đứng lên, đưa tay ra, Lãnh Tiểu Ngũ nhìn tay ngọc kia duỗi ra về phía mình, lại là chiêu này, được rồi, nàng thừa nhận chiêu này rất có lợi cho mình.
Lãnh Tiểu Ngũ dắt tay Lãnh Mặc Ngôn ầm ĩ đi xuống dưới lầu, mà Lãnh Mặc Ngôn đi theo phía sau nàng, nhìn bóng người không buồn không lo kia, trong lòng chẳng biết vì sao như bị đâm một cái thật đau...!Bỗng nhiên có một ý nghĩ.
Nếu nàng không phải tới nơi vách núi cheo leo này, có phải là sẽ tốt hơn?
Nam Sở Quốc, hoàng cung, Phượng Loan Cung, hoa phòng.
Hoa phòng của Nam Thiển Mạch không thể lớn được bằng Ngự Hoa Viên, nhưng hoa bên trong đều là những giống quý giá, hơn nữa được cắt tỉa rất tinh xảo, mỗi ngày đều được chăm sóc tỉ mỉ, so với Ngự Hoa Viên, lại có thể nhìn ra sự để tâm trong đó hơn.
"Hoa này có tác dụng an thần, làm thành trà hoa, đưa tới cho Hoàng đế một ít."
Nam Thiển Mạch tỉ mỉ cắt vài nhánh hoa, đặt vào trong rổ trên tay Vân Nhiễm.
Lúc này Nam Thiển Mạch ngồi thẳng lên, nhìn cửa hoa phòng một chút, xác nhận không có ai rồi mới nói: "Gần đây Cung Huyền Thanh làm gì trong Thừa Thiên Cung?"
Vân Nhiễm ho nhẹ một tiếng, nói: "Đã không đọc nữ giới nữa, lúc nào cũng sai Ninh Nhi tới Phụng Cung Phòng lấy cầm phổ, đã đọc là đọc hơn nửa ngày.
Thỉnh thoảng sẽ tới Vũ Phi Cung cùng Vũ phi đàm luận cầm nghệ, bây giờ đôi lúc nàng cũng sẽ đi bái phỏng các phi tử khác, hơn nữa còn mang đến một vài thứ, địch ý của phi tần bên trong hậu cung đối với nàng cũng giảm xuống."
Nam Thiển Mạch rũ mắt, nhìn đóa hoa mẫu đơn màu đỏ kia, nở vô cùng rực rỡ, tựa như nét mặt tươi cười của người ấy vậy.
"Vũ phi?"
Nam Thiển Mạch biết người này, cầm nghệ rất tốt, thế nhưng năm trước bệnh nặng một thời gian, nghe nói sau thời gian bị bệnh nặng dậy, tính cách mềm yếu cũng đã thay đổi, hành động còn có chút quái đản, chỉ là việc yêu đàn thì nửa phần cũng không đổi.
"Cảm tình của các nàng rất tốt?"
Nam Thiển Mạch lại cúi người xuống, tiếp tục động tác hái hoa.
"Dao phi yêu đàn, có lẽ vì vậy so với các phi tử khác, nàng với Vũ phi có nhiều đề tài hơn."
Vân Nhiễm hồi đáp, mà động tác của Nam Thiển Mạch dừng lại một chút, tiếp tục hỏi: "Đều chỉ đàm luận cầm nghệ?"
Vân Nhiễm suy nghĩ một chút, nói: "Đại đa số đều là thảo luận cầm nghệ, thỉnh thoảng sẽ thì thầm vài câu, đều là nhỏ giọng nói lớn tiếng cười, có lẽ là chuyện tư mật của nữ nhi."
Nam Thiển Mạch nhíu mày, khẽ thở dài, nói: "Phái một ảnh vệ qua Vũ Phi Cung quán sát ba ngày, ai gia luôn cảm thấy Vũ phi này so với trước đây trở nên rất khác."
Lòng Nam Thiển Mạch nghi ngờ trùng trùng, Vân Nhiễm luôn luôn biết, nhưng có phải bây giờ đang phí quá nhiều tâm lực trên người Cung Huyền Thanh rồi không?
"Vâng."
Mặc dù Vân Nhiễm nghĩ như vậy, nhưng nàng biết Nam Thiển Mạch làm việc luôn luôn có suy tính riêng, nàng tự nhiên cũng đáp ứng.
"Chỗ Phong Tử Dạ thế nào rồi?"
Nam Thiển Mạch ngồi vào một chiếc ghế làm bằng gỗ trang trí trong hoa phòng, trên nhánh gỗ còn có cây cỏ quấn quanh, nhìn rất đẹp.
"Sau chuyện Phong Lâm Sơn Trang, bây giờ Bích Lạc Cung cũng trở thành mục tiêu để mọi người trong giang hồ nhắm đến, mà Phong Tử Dạ quả nhiên như Thái hậu dự liệu, phái người điều tra khắp nơi chuyện ba quan chức bị giết, gần đây hình như hắn đang trên đường đi tới Khôn Châu."
Đầu Nam Thiển Mạch dựa vào ghế, trong mũi quanh quẩn hương hoa, thả lỏng toàn thân, nàng thích hoa phòng bởi vì không ai dám tiến vào quấy rầy.
"Khôn Châu?"
Nam Thiển Mạch nhắm hai mắt lại, bình tĩnh nghe Vân Nhiễm báo cáo.
"Đúng, theo mật thám báo lại, người của Phong Tử Dạ ở lại rất lâu trong Thiên Hương Lâu ở Lê Vũ Thành, Khôn Châu."
Nam Thiển Mạch nghe xong, mở hai mắt ra, lông mày nhíu lại, nói: "Thiên Hương Lâu, thanh lâu tiếng lành đồn xa kia sao?"
"Đúng vậy."
Lúc này Nam Thiển Mạch đứng lên, duỗi người một cái, nhẹ nhàng buông tiếng thở dài, nói: "Theo sát Phong Tử Dạ, còn có, đi thăm dò lai lịch của Thiên Hương Lâu."
"Vâng."
Nam Sở Quốc, hoàng cung, Vũ Phi Cung.
Buổi trưa, Vũ phi ngủ đến nước miếng chảy ròng ở trên giường của mình, loại sinh hoạt tẻ nhạt lại còn phải cần trọng từng bước trong cung đình này làm cho nàng chỉ muốn ngủ chết ở trên giường, cũng không muốn đi giả bộ làm phi tử đoan trang nữa.
Lúc này, mí mắt Vũ phi giật giật, đôi mắt xinh đẹp mở ra, hai mắt hướng về trên mái nhà, thở dài, vùi đầu vào trong chăn.
"Cung Huyền Thanh chết tiệt, rốt cục đã làm gì Nam Thiển Mạch, phái cả ảnh vệ đến chỗ này của ta rồi, không phải nói đề phòng của Nam Thiển Mạch đối với nàng ta ngày càng thấp sao."
Nghe thấy tiếng Vũ phi mơ hồ nói thầm trong chăn, cung nữ bên người nàng lo lắng thân thể Vũ phi không thoải mái, liền mở miệng nói: "Nương nương, có phải thân thể không thoải mái không?"
Lúc này Vũ phi mở chăn ra, khuôn mặt ý cười ôn hòa, quay đầu nói với cung nữ: "Nguyệt Nhi, giúp bản cung thay y phục đi!"
Vũ phi ngồi ở mép giường, lúc Nguyệt Nhi đang muốn lấy cung bào cho Vũ phi thay, lại nghe thấy ngoài cửa có chút động tĩnh, làm cho Vũ phi cũng ngẩn người nhìn ra ngoài cửa.
"Để nô tì đi xem có chuyện gì."
Nguyệt Nhi đi ra ngoài, quá hồi lâu mới trở lại, lúc này Vũ phi đã sớm đem cung bào mặc vào, nàng không phải người được nuông chiều từ bé, nếu không phải tại quy củ này kia trong cung, nàng hận không thể mỗi ngày ăn mặc lụa mỏng mát mẻ đi lại khắp nơi.
"Nương nương, sao người..."
Nhìn thấy Vũ phi đã sớm đem cung trang mặc chỉnh tề, Nguyệt Nhi vừa định nói gì đó, Vũ phi liền lập tức đánh gãy lời nàng: "Bên ngoài làm sao?"
Lúc này Nguyệt Nhi mới phục hồi tinh thần lại, lập tức nói: "Hồi bẩm nương nương, Hoàng hậu đến."
Lông mày Vũ phi cong lên, tựa như một tiểu hồ ly giảo hoạt, khóe miệng mang theo ý cười càng nhiều hơn mấy phần ám muội.
"Được, vậy đi nghênh đón phượng giá."
Danh Sách Chương: