• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Ngụy Linh Hy rốt cuộc cũng tìm tới được chân núi Vân Hòa.

Huyễn Dạ Khuyết cái tên cứng ngắc ấy muốn về Du phủ thì mặc y, nàng muốn khám phá nơi này cũng chẳng cần y đi cùng.

Dù sao nàng cũng có vòng hộ thân, gặp nguy hiểm chắc cũng sẽ tự bảo vệ được.
"Nấm Đĩnh Bách Thảo...!ở đâu nhỉ..."
Nàng khởi hành lúc trời còn sáng, lên núi tìm chút tiên thảo chắc cũng không mất quá nhiều thời gian.

Nghĩ vậy, Ngụy Linh Hy liền thong thả đi về phía trước.

Nàng có nhìn qua loại nấm ấy một lần, chúng nhìn tròn tròn ú ú, có một màu trắng thuần khiết trông rất đẹp.

Loại nấm ấy chắc chắn rất nổi bật, việc tìm kiếm có thể sẽ dễ dàng hơn.
"Tìm thấy nó, chúng ta phải hái cho bằng sạch!"
"Lão đại, hái hết rồi thì người khác còn đâu mà dùng? Chúng ta là người trong thôn, cho dù có nấm chữa bệnh mà dịch vẫn còn thì cũng công cốc."
"Thằng đần! Loại nấm quý như vậy đâu có mọc nhan nhản, hái hết cả cái núi Vân Hòa này cũng không đủ chữa bệnh.

Mày đừng lương thiện một cách ngu ngốc nữa!"
Ngụy Linh Hy nghe thấy tiếng cãi cọ từ phía xa liền quay lại nhìn.

Nàng phát hiện có ba người cũng đi về phía này, trên tay cầm theo long đao, kiếm sắc.

Tướng mạo như vậy chắc chắn là thổ phỉ, nàng vội vàng chạy đến bên gốc cây to nhất, nấp phía sau nghe lén.
"Xui xẻo thật, còn gặp phải thổ phỉ.

Ông trời bảo hộ, tuyệt đối đừng để họ phát hiện ra con!"
"Nhưng lão đại à, em có chút sợ.

Lỡ đâu chúng ta đụng phải..."
Chưa nói hết, nam nhân kia đã bị cốc một cú vào đầu.
"Tên Trương Dịch sáng sớm đã hái được bao nhiêu là nấm, vẫn bình an vô sự.

Bọn chúng không hoạt động vào ban ngày, đừng lo!"
Nghe vậy, nam nhân kia cũng yên tâm đi cùng.


Ngụy Linh Hy may rằng không bị phát hiện.
Nghe chúng nói chuyện có vẻ chúng biết vị trí của loại nấm ấy, hóa ra là người cùng đường.

Ngụy Linh Hy to gan bám theo, không hái được thì chí ít cũng biết vị trí.
Huyễn Dạ Khuyết đi được một lúc liền không thấy Ngụy Linh Hy nói năng gì, y tưởng rằng nàng đã thực sự bỏ cuộc.

Nhìn thấy bên đường có bán kẹo hồ lô, y liền tạt vào muốn mua thử, coi như là dỗ dành nữ nhân to gan phía sau.
"Bổn vương đặc biệt thưởng cho cô, coi như công hộ tống bổn vương."
Huyễn Dạ Khuyết đưa que kẹo hồ lô ra, vậy mà không thấy có động tĩnh gì.

Ngụy Linh Hy là đang giận dỗi đó sao? Bản thân đã hạ mình mua cho nàng xiên kẹo, vậy mà nàng còn giở trò giận dỗi.

Y quay lại nhíu mày, không ngờ lại chẳng thấy bóng dáng nàng đâu.
Lúc này, Huyễn Dạ Khuyết mới chợt nhận ra.
"Nha đầu ngốc không sợ chết này!"
Ngụy Linh Hy lần mò theo đám thổ phỉ, từng bước đi đều rất cẩn thận.

Nàng đã bám theo chúng suốt một dọc đường dài, không biết bao giờ mới đến nơi.
Mà đám thổ phỉ này cũng thật kiệm lời, suốt đường đi đều im lặng không hé một tiếng, hại nàng phải nhẹ nhàng từng chút, bước chân phải không phát ra tiếng động.
"Lão đại, em cứ cảm giác có ai đó theo dõi mình..."
"Mày nghe lầm rồi."
Ngụy Linh Hy vội chậm chân lại nép vào phía sau gốc cây, nàng không hề biết y phục của mình đã bị lộ ra ngoài.

Đám thổ phỉ nhìn thấy rõ mồn một, nhưng chúng không lên tiếng hẳn, lại quay đi thì thầm với nhau.
"Lão đại, lỡ đó...!lỡ đó là yêu quái thì sao?"
"Nếu là yêu quái thì đánh, đánh không lại chúng ta chạy!"
Ba người nhìn nhau gật đầu, đi tiếp được ba bước thì chúng bất chợt quay đầu lại khiến cho Ngụy Linh Hy không kịp trở tay, cuối cùng liền đứng sững lại trước mặt chúng.
Cảnh tượng này thật khó xử...
"Các...!vị đại ca...!trùng hợp quá..." Nàng đưa tay chào một cách gượng gạo.
Bọn chúng nhìn nàng từ trên xuống dưới, rốt cuộc cũng thở dài.
"Thì ra chỉ là một nha đầu to gan."
"Trùng hợp? Cô cũng muốn hái nấm?"
"À...!không...!không có.

Ta lên núi...!tìm...!tìm..."
"Bớt phí lời, ngươi muốn tranh nấm của ông đây đúng không? Dám bám theo bọn ta, ngươi cũng có chút bản lĩnh."

Ngụy Linh Hy ôm chặt lấy chiếc vòng hộ thân, lùi lại phía sau.
"Tiểu nữ không dám, bây giờ sẽ về ngay, không làm phiền mọi người nữa!"
Một tên đứng ra chĩa thanh đao lớn tới trước mặt nàng, hung hăng nói.
"Muốn trốn là trốn dễ dàng vậy sao?"
Hắn dùng ánh mắt ra lệnh cho hai nam nhân bên cạnh xử lý.

Ngụy Linh Hy vội vã quay đầu chạy, kết quả vẫn bị hai tên chặn lại phía trước.
Bọn chúng không cướp tiền, không cướp sắc, chỉ muốn dọa Ngụy Linh Hy để nàng quên đi chuyện ngày hôm nay.

Ai ngờ chúng vừa xông lên, nàng liền dùng hai tay ra đỡ, chiếc vòng hộ thân mà Ngụy Huyền Ẩn tặng liền phát huy công lực, những mũi dao rất nhỏ liền hiện ra khiến dám thổ phỉ bị thương tích.
"A! Đại ca! Nha đầu này có ám khí!"
"Hừ...!rượu mừng không uống, muốn uống rượu phạt đúng không?"
"Cứu ta!"
Lời nói vừa dứt, những viên đá lớn không biết từ đâu phi thẳng vào trán bọn chúng, đám thổ phỉ đau đớn ngã xuống nền đất, kêu lên oai oái.
"Là tên khốn to gan nào!"
Huyễn Dạ Khuyết xuất hiện như một vị thần, kéo Ngụy Linh Hy lại phía sau.

Đám thổ phỉ ngước lên nhìn nam nhân trước mặt, cả cơ thể đều run lên khi va phải ánh mắt như giết người ấy.
Đáy mắt sâu thẳm như vô cùng, lạnh lẽo khiến người khác thấy xương!
Ba tên vội vã co chân bỏ chạy, một đi không dám quay đầu!
Ngụy Linh Hy thở dài chống tay vào thân cây, hai chân đều đã nhũn cả ra.
"Bệ hạ..."
"Trẫm sớm đã nói rồi, kẻ hiếu kỳ thường chết sớm."
"Nô tì...!nô tì sai rồi, còn hại bệ hạ phải quay lại đây..."
Nàng một miệng xin lỗi, nhưng biểu cảm vẫn còn lo sợ.

Vừa nãy bị dọa một phen, hồn vía chắc đã bay lên chín tầng mây rồi!"
Huyễn Dạ Khuyết đưa ra xiên kẹo hồ lô, khẩu khí cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
"Bị dọa sợ rồi?"
"Người...!cho nô tì?"
Ngụy Linh Hy ngạc nhiên nhận lấy nó, Huyễn Dạ Khuyết sao lại biết tặng đồ cho người ta như vậy?
"Nghe nói đồ ngọt giúp giảm lo sợ."
"Người mua từ lúc nào vậy?"

"Nhặt được."
Ấn tượng mới tốt được một chút lại bị chính y phá hoại.

Nhưng nàng vẫn có chút cảm động, cái nhìn về Huyễn Dạ Khuyết lại đẹp thêm một chút.
"Cảm ơn bệ hạ!"
Huyễn Dạ Khuyết thong dong đi phía trước, y bất giác nở một nụ cười thoải mái.
"Nha đầu ngốc."
Về Du phủ, họ liền đem chuyện này nói cho Chúc Manh Nhiên.

Nàng tỏ ra khá tiếc nuối.
"Sớm biết như vậy ta đã dặn dò mọi người giúp ta mua một chút nấm."
"Nấm đó thực sự lợi hại đến vậy sao?"
Nàng gật đầu.
"Ta có nghe nói qua, loại nấm đó có thể chữa được bách bệnh.

Nó rất hiếm, muốn mua được không phải chuyện dễ.

Nếu có được một cây, Dật nhi sẽ được cứu rồi.."
Ngụy Linh Hy nắm lấy tay nàng an ủi.
"Bọn ta nếu biết như vậy đã sớm mua rồi.

Hơn nữa khi vừa đến nơi, một tên công tử bột nào đó ngang nhiên chặn đường, mua hết toàn bộ số nấm đó.

Mọi người trong thôn chỉ biết im lặng, hắn thực sự rất quá đáng.
"Ngụy cô nương nói...!chắc là Tiêu công tử Tiêu Thừa Quyết rồi.

Hắn ta là công tử bột nổi tiếng ác bá trong thôn, kênh kiệu bá đạo, không ai dám dây vào hắn cả."
"Chẳng trách...!mọi người lại im lặng."
Huyễn Dạ Khuyết khoanh tay nghe chuyện, hắn chỉ nghĩ nếu thứ nấm Ngụy Linh Hy nói thực sự thần kỳ như vậy, tại sao không hái nhiều một chút, hoặc nuôi trồng sau đó dùng thuốc chữa bệnh?
Còn chưa nói ra thắc mắc của mình, Chúc Manh Nhiên liền tiếp.
"Nấm Đĩnh Bách Thảo mọc trên núi Vân Hòa, nơi nguy hiểm nhất trong thôn Vương Kiều này.

Chỉ ai can đảm lắm mới dám hái, nghe nói còn có người chết khi lên đó tìm nấm."
Mọi người đều ngạc nhiên, ngọn núi đó có gì mà đáng sợ đến vậy? Ngụy Linh Hy khi nãy còn bám theo đám thổ phỉ lên gần đỉnh núi, nghe Chúc Manh Nhiên nói vậy, nàng thực sự có chút rùng mình.
"Nghĩa là sao?"
"Trên đỉnh núi Vân Hòa ở đây có người của Yêu tộc sinh sống."
Đáy mắt của Huyễn Dạ Khuyết có chút biến động khi nghe thấy hai chữ Yêu tộc.

Y bất giác nhìn sang phía Ngụy Linh Hy, nàng cũng ngạc nhiên, chăm chú lắng nghe.
"Mọi người nói rằng chính Yêu tộc đã reo rắc mầm bệnh vào thôn này, cũng chính chúng đã phá hoại con đường chữa bệnh duy nhất của cả thôn.


Loại nấm ấy mọc rất gần hang động của Yêu tộc, cho nên mới nói phải can đảm lắm mới dám hái.

Để Yêu tộc tóm được nhất định sẽ chết không toàn thây."
Ngụy Linh Hy rùng mình nhìn sang Huyễn Dạ Khuyết, phát hiện y cũng đang nhìn mình.

Nàng được nghe kể rằng nhiều năm về trước, Huyễn Dạ Khuyết đã một mình diệt sạch toàn bộ Yêu tộc, sao bây giờ họ vẫn còn tồn tại?
"Chúc cô nương, ta vẫn cảm thấy kỳ lạ.

Nếu như Yêu tộc không muốn mọi người hái loại nấm đó, vậy trực tiếp phá hủy đi là được, để lại làm gì?"
"Cô nói như vậy là đang bênh vực đám Yêu tộc bẩn thỉu đó à?" Huyễn Tư Khanh chống tay lên trán nhìn nàng.
"Nô tì không có ý đó..."
"Về chuyện này ta cũng chỉ nghe nói qua thôi.

Dù sao ta cũng nói trước để mọi người cẩn thận.

Dịch bệnh tuy kéo dài nhưng ta tin, nhất định sẽ có cách để chữa trị.

Lần này liên lụy đến mọi người rồi."
Họ nói xong cũng giải tán, chuyện mà Chúc Manh Nhiên nói càng khiến cho Ngụy Linh Hy tò mò.

Rõ ràng sự phân vân của nàng là có căn cứ, mà Yêu tộc hại dân cũng chỉ do phán đoán của họ.
Ngụy Linh Hy không hiểu tại sao lồng ngực mình cứ nhói lên khi nhắc đến Yêu tộc, một cảm giác rất rất khó chịu.
"Tư Khanh, đệ định đi đâu?"
Huyễn Tư Khanh quay đầu nhìn y, hắn sau khi nghe Chúc Manh Nhiên nói vậy cũng có chút hiếu kỳ, một mặt đi thám thính tình hình, một mặt làm việc quan trọng khác.
"Ta muốn ra chợ tìm hiểu."
"Ta với Linh Hy vừa đi rồi, những gì thấy được đều nói ra.

Bên ngoài nguy hiểm, vẫn là ở lại phủ thì hơn."
Huyễn Tư Khanh chỉ mỉm cười.
"Trời còn chưa tối mà, thám thính thêm một chút cũng không mất gì."
Nói rồi, hắn cúi đầu chào sau đó bỏ đi một mình.

Ngụy Linh Hy nhìn theo sau, nàng bây giờ thực sự vẫn muốn ra ngoài tìm hiểu thêm về loại nấm kia.

Nàng không tin Yêu tộc sẽ làm hại người trong thôn, càng không tin vào suy luận phiến diện của bọn họ.
"Nha đầu, về phòng đi.

Tư Khanh quậy như thế là đủ rồi, cô muốn đi góp vui?"
"Nô tì không dám, bây giờ về phòng luôn đây."
Nàng ủ rũ rời đi, tâm trạng mông lung nặng nề một cách khó hiểu..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK