Tám người còn sống, miệng há hốc, cả người cứng đờ mà quan sát cảnh tượng vô cùng kì dị trên bầu trời.
Có người vẫn không tin vào mắt mình, đưa hai tay lên mắt mà dụi lấy dụi để, người khác thì lắp bắp:- Sao lại có trăng giờ này được? Bây giờ đang là tháng mười một, là đầu Đông cơ mà?- Mặt trăng sao lại đỏ như máu thế kia? Sao bọn quái thai kia tru lên một hồi thì tự nhiên có trăng thế?- Sợ quá, bọn nó cứ nhìn về phía này?- Chú...Chú Bình ơi, bây giờ..
phải làm sao đây?Ông Bình trưởng thôn cũng trông thấy được huyết nguyệt, cả người run lẩy bẩy, mặt cắt không còn giọt máu, nào từ bé đến giờ, ông đã bao giờ thấy được cảnh tượng đáng sợ đến vậy đâu, thấy mọi người lại bắt đầu xôn xao, cả nhóm bất đầu mất bình tĩnh, sắp loạn đội hình, ông Bình muốn mở mồm mà trấn an mọi người, nhưng lời nói cứ kẹt lại ở trong cổ họng, vì tất cả mọi thứ vừa xảy ra nãy giờ quá kinh khủng, quá điên cuồng, bây giờ thì biết dùng lời nói như thế nào mà khuyên giải mọi người được đây? Nhưng nếu cứ để mọi việc diễn ra như thế, thì e rằng đám quái thai kia chưa kịp dở trò gì, thì chính bản thân mọi người tự loạn cước bộ mà chạy rồi.
Bây giờ nếu rời khỏi vòng tròn phòng hộ này, thì chỉ có cái chết là kết quả cuối cùng thôi.
Ông Bình cố hít sâu vài hơi, tự trấn an mình , rồi nói ra vài câu, nhưng chính bản thân ông cũng không nhận ra được rằng, cả cơ thể mình đang lẩy bẩy, đến cả giọng nói cũng run lên từng chặp:- Không...Không....Việc gì mà phải sợ....!Bình tĩnh, tất cả bình tĩnh,.....!Kệ mẹ chúng nó,...!cứ đứng trong kết giới đi, đừng bước chân ra ngoài,...Không sao...Không sao đâu,...Mọi người đều ôm chầm lấy nhau run thành đoàn, không phải vì rét,cũng không phải vì lạnh, mà là vì quá sợ hãi.
Phía trên ngôi mộ hoang, cái bóng người bò bằng bốn chân, nằm phủ phục vẫn chằm chằm nhìn về mọi người, kể cả bầy chó xung quanh ngôi mộ cũng vậy, cũng làm giống y chang nó.
Chúng đang chờ đợi điều gì đây? Tại sao chúng không có hành động gì cả? Liệu chúng có nhào tới hay không? Đó là những câu hỏi đang nằm trong đầu đám người lúc bấy giờ.
Khi cả nhóm người ông Bình còn đang miên man, chìm vào trong suy nghĩ, đột ngột lại có tiếng chó tru kéo dài từng hồi vang lên, nhưng cánh đồng Lên không phải nơi tiếng tru phát ra, mà nó đến từ một hướng khác, âm thanh phát ra ở cầu Ruột, nhóm của ông Tuấn đang ở đấy.
Chẳng có lẽ nhóm ông Tuấn cũng đang bị vây hãm giống như bên đây vậy sao? Tiếng tru dài từng đợt không ngớt bên phía cầu Ruột, nhưng âm hưởng và giai điệu thì giống y hệt thứ quái thai bên đây đã làm, liệu đây có phải điều trùng hợp hay không? Cuối cùng sau một đoạn thời gian tiếng động cũng chậm rãi mà ngưng hẳn, khi cả nhóm tưởng chừng mọi thứ đã kết thúc.
Thì tiếng chó tru lại tiếp tục vang lên, mạnh mẽ và dồn dập, là tiếng thứ ba rồi, liên tiếp nhau, âm thanh vang vọng cả một vùng từ phía bãi tha ma làng, ông Bình ngạc nhiên đến mức phải thốt lên:- Lại một tiếng chó tru? Từ bên nghĩa địa vang qua đây? Nhóm chú Mộc đang truy lùng ở đấy? Mẹ cha nó ra việc quái quỷ gì đang diễn ra vậy?Ba tiếng chó tru liên tiếp nhau, mỗi lần vang lên cách nhau một khoảng lại đến từ ba vị trí khác nhau, đều là nơi thầy Quân bảo mọi người truy lùng.
Trong nhóm ông Bình cũng có người sáng dạ, suy đoán được rằng , chắc chắn phải có thứ gì lạ thường ở đây, người này lên tiếng phỏng đoán:- Ôi giời đất ơi, ba nhóm đi truy tìm ở chỗ nào, là ở đấy có tiếng chó tru, liệu rằng...liệu rằng bên phía cầu Ruột và bãi tha ma, những nhóm khác có bị vây giống bên đây không?- Làm sao mà biết được? Có trời mới biết?- Thôi mấy ông im mồm đi, thân mình lo chưa xong lại còn ra vẻ bác họcCuối cùng, mọi việc lại diễn ra y như cũ, tiếng tru lần thứ ba cũng vang lên một hồi rồi dần dần ngưng bặt.
Tất cả mọi người đứng ở trong vòng tròn muối gạo, ai nấy đều vô cùng căng thẳng, nín thở mà quan sát tình hình trước mắt.
Khi tiếng tru thứ ba vừa kết thúc, thì thứ quái thai trên ngôi mộ kia bắt đầu cử động, nó tiếp tục đưa hai chi trước nhô cao, hai chân sau quỳ xuống, ngửa cổ lên trời thêm một lần nữa, hai con mắt xanh lét chằm chằm ngước lên nhìn huyết nguyệt, miệng há rộng, mọi người cứ tưởng rằng nó sẽ tru lên một lần nữa, nhưng nó không làm vậy.
Mà từ nơi nó đứng phát ra một điệu cười khủng bố, vô cùng man dợ, nó cứ ngửa cổ lên mặt trời nhìn bóng trăng, cười như điên dại:- Hé, hé, hé ,h é,......Điều đáng sợ hơn nữa là lần này, trong lúc vẫn còn cười không ngừng nghỉ nó bắt đầu ngồi xổm bằng hai chân, hai tay nó đưa ra phía trươc, cong cong lại, y hệt một con chó đang cố đi bằng hai chân.
Sự ma quái lại tiếp diễn, khi từ phía đằng xa, nơi cầu Ruột và bãi tha ma làng, cũng bắt đầu lần lượt, phát ra một điệu cười y chang thế, kể cả từ âm hưởng, lẫn giai điệu, từ ba nơi, ba cái thân thể, vang vọng đúng giọng điệu của một con người.
Nhưng kẻ đó là ai, thì chẳng ai biết cả.
Ba điệu cười vang lên trong đêm Đông tĩnh mịch, dồn dập, gấp gáp, cộng hưởng , chèn lẫn vào nhau, khiến những người còn sống có cảm giác như đang lâm vào tuyệt cảnh.
Bầy chó xung quanh ngôi mộ, lúc này cũng không thèm bò bằng bốn chân nữa, cứ một đợt tiếng cười vang lên, thì chúng lại đứng dậy một chút, cho đến khi cả thân thể chúng bắt đầu đứng thẳng như con người, thì lũ súc sinh ấy bắt đầu lè lưỡi, rồi đứa này đưa chi trước mà tóm lấy chi của đứa kia, chúng tạo thành một vòng tròn xung quanh ngôi mộ, rồi bắt đầu, nhảy múa, khiêu vũ dưới trăng.
Trên bầu trời, sau mỗi lần từng điệu cười ma quái vang lên, thì mặt trăng lại đỏ thêm một chút, rồi ánh trăng như một tấm thảm màu đỏ, bao phủ cả cánh đồng Lên, vạn vật bây giờ đều chìm trong một màu đỏ ối.
Cả nhóm tám người miệng mở to, mắt trợn trừng mà nhìn từng cảnh, từng cảnh đang diễn ra trước mắt mình như một bộ phim tua chậm, có người chịu không nổi, nhắm mắt lại để mong không thấy gì nữa, nhưng nước mắt cứ trào ra hai bên má, người khác thì đứng không nổi nữa, ngồi bệt cả ra đất, tất cả mọi người còn sống hiện giờ chỉ hy vọng rằng, trong lúc này mình đang nằm mơ, cho dù là mơ thấy ác mộng cũng được, họ đều không muốn tin tưởng những thứ trước mắt là sự thật, hồn vía của họ hiện giờ đang phiêu diêu miền cực lạc mất rồi.
Đầu óc tất cả đều trống rỗng, chẳng ai có thể nghĩ được điều gì ngay lúc này.
Khi tiếng cười kinh dị kia dừng lại, thì cũng là lúc, thứ quái thai ở trên ngôi mộ hoang đứng thẳng bằng hai chân, nó hạ thấp đầu xuống, rồi bắt đầu, quay thân hình ra phía nhóm người còn sống, bầy chó vốn đang khiêu vũ cũng dừng lại, tất cả bọn chúng, đều nhất loạt, mà quay sang đây.
Dưới không gian màu máu, bầy chó bắt đầu xếp thành hàng, con này đặt tay lên vai con kia thành một hàng dọc, đầu bọn nó vẫn ngước lên,miệng há rộng, như kiểu đang cười đùa khoái trá, lưỡi thì thè dài ra, nằm ở một bên miệng.
Như trẻ con chơi rồng rắn lên mây, chúng nhấp nhô nhún nhẩy, chậm rãi tiến về phía trước..
Danh Sách Chương: