• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tuy là truyền đến từ chỗ rất xa, nhưng sắc mặt Trần Mặc vẫn thay đổi trong nháy mắt.

Lực lượng linh dị đang kéo tới phía mình.

Nhìn tủ đồ trước mắt, đột nhiên trong đầu Trần Mặc toát ra một ý nghĩ.

Có thể thừa dịp âm thanh kia còn chưa đến gần mình, mình trốn vào trong tủ đồ, không phải thông qua khe hở trên cửa tủ là đã có thể nhìn thấy diện mạo thực sự của con lệ quỷ này hay sao.

Nhưng nếu làm như vậy có độ phiêu lưu quá lớn, nào ai biết lệ quỷ có thể phát hiện chỗ anh ẩn thân hay không.

Cộp cộp, cộp cộp.

m thanh như có như không vì đến gần hơn mà dần trở nên rõ ràng.


Đúng lúc này, Trần Mặc nhìn qua cửa sổ thủy tinh của phòng nghỉ, đột nhiên nhiên thấy được một chuyện làm cho anh rợn cả tóc gáy.

Cuối hành lang, không biết từ nơi nào tỏa ra một làn sương mù màu xám đang cuồn cuộn vọt tới phía mình, nó dần dần chiếm cứ không gian chung quanh, mà âm thanh cộp cộp anh nghe được kia chính là từ trong làn sương mù kia truyền ra.

Mà bệnh viện ban đầu người đến người đi, ồn ào náo nhiệt đã chẳng biết từ lúc nào đã không còn một bóng người.

Trong đầu Trần Mặc bỗng hiện lên một cảm giác mơ hồ.

Anh không thể trốn ở chỗ này.

Không thể để làn sương mù màu xám quỷ dị kia bắt được.

Chạy mau!Nhân lúc sương mù màu xám còn chưa kịp bao phủ toàn bộ hành lang, bỗng Trần Mặc kéo cửa phòng nghỉ ra, lao ra khỏi phòng nghỉ, bay thẳng đến phía cầu thang.

Mà bên ngoài, màn sương mù màu xám ban đầu chậm rãi bao phủ lên hành lang, trong nháy mắt Trần Mặc phá cửa lao ra, nó đã bốc lên mãnh liệt, nhanh chóng vọt tới phía anh, giống như muốn thôn phệ anh ngay lập tức.

Cảnh tượng phía sau kinh khủng không gì sánh được, nhưng Trần Mặc cũng không quay lại nhìn mà là nhanh chóng chạy đến phía cầu thang, nhưng anh vừa chạy mấy bước mới phát hiện hành lang ở duới cầu thang cũng đang có sương mù vọt tới giống như ở trên, sương mù ở hai bên sôi trào, ngăn cách anh ở trong không gian của hành lang.

Thời điểm Trần Mặc cảm giác mình đã rơi vào đường cùng, đột nhiên một tiếng ting vang lên truyền tới từ phía sau lưng anh, quay đầu nhìn lại mới phát hiện trong lúc bất tri bất giác mình thế mà lại chạy tới phía trước thang máy, vừa may là không biết ai đã nhấn nút tầng này, khiến cho thang máy ở sau lưng vừa lúc mở ra.

Trần Mặc như là một người sắp chết chìm lại vớ được một cọng cỏ, anh không kịp nghĩ nhiều, xay người chạy vào thang máy, nhấn nút tầng cuối cùng, gần như là đồng thời ngay lúc sương mù màu xám vọt, hai cánh cửa thang máy cuối cùng cũng chậm rãi khép lại, ngay sau đó ánh đèn cũng tối sầm lại, dưới chân cảm thấy nặng lên, toàn bộ thang máy nhanh chóng rơi xuống dưới!Coi như xưa nay Trần Mặc có tố chất tâm lý không tệ, thì lúc này cũng đã quá sợ hãi, lẽ nào cái thang máy này cũng bị lực lượng quái dị khống chế, muốn làm anh rơi thang máy chết ở chỗ này? Nhưng mà khi anh vừa dâng lên ý nghĩ này, thang máy dưới chân bắt đầu giảm tốc độ, không bao lâu sau đã dừng lại.

Ngọn đèn màu đỏ hiện lên trong bóng tối, thang máy đã đi xuống tầng hầm.


Theo tiếng ting vừa phát ra, cửa thang máy trượt sang hai bên, để lộ một hành lang tối đen.

Trần Mặc thở phào nhẹ nhõm, không biết có phải là do chưa bị sức mạnh linh dị ăn mòn hay không, mà toàn bộ hành lang ở tầng hầm cũng chưa từng xuất hiện sương mù màu xám quỷ dị.

Nhưng mà, lạnh quá.

Lúc này nhiệt độ trong tầng hầm còn thấp hơn rất nhiều so với lần trước Trần Mặc tới, giống như là đang đi ở trong hầm băng.

Anh bước đi trong lặng im, nơi hành lang u ám này cũng giống như đã biến thành cực kỳ sâu thẳm và kéo dài mãi không dứt.

Trần Mặc còn chưa tìm ra biện pháp phá giải lần linh dị tập kích này, đột nhiên bên tai lần nữa vang lên một âm thanh như có như không.

Cộp cộp, cộp cộp.

Giống như đang lê bước trên mặt đất, từ một chỗ rất xa mà dần tiếp cận lại.

Một đạo sát khí kinh khủng đuổi tới từ phía sau lưng.


Mỗi một tiếng bước chân đều như đang đạp vào lòng Trần Mặc, tuy dưới nền đất u ám nên không thể nhìn rõ ràng, nhưng anh vẫn cảm giác được sức mạnh linh dị đang từ từ ăn mòn tới đây.

Dưới sự thúc giục của tiếng bước chân, Trần Mặc không thể không tăng tốc mà chạy tới phía trước, rất nhanh, trong tầm mắt đã xuất hiện phòng trực đêm và căn phòng xác.

Trong phòng trực vẫn sáng một chiếc đèn chân không như cũ, nhưng cũng không nhìn thấy bóng dáng lão Trương đâu, cánh cửa trước nhà xác lại khép hờ đầy quỷ dị.

Cuối hành lang, mơ hồ có thể nhìn thấy sương mù màu xám đang sôi trào dần vọt tới.

Trần Mặc chần chờ một lát, cuối cùng… anh đẩy cửa gian nhà xác ra!Trong bóng tối chỉ có âm thanh bước trên mặt đất kia phảng phất truyền tới, vô hạn mà quanh quẩn ở bốn phía.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK