Bọn họ thực sự bắt được không ít cá.
Trong hồ này nuôi thả giống cá diêu hồng đuôi sao, mỏ nhọn, thịt chắc lại không nhiều mỡ, thịt cá trắng bạch non mịn, chưng, chiên, xào, nấu thế nào cũng đều là mỹ vị.
Sầm Bắc Đình làm theo lời hứa, một lần nữa trổ tài trù nghệ.
Lần này cậu làm một nồi cá kho thật lớn ăn kèm với ớt, hành cùng khoai tây, chỉ cần cắn thử một miếng đã ngon đến mức muốn nuốt lưỡi.
Ăn xong mọi người lại ngồi cạnh hồ chơi đùa.
Thầy Từ là một người cổ hủ, ông ấy cùng cô Chu thiết kế trò chơi đều là những trò cũ, chẳng hạn như trống chuyển hoa hay nối thành ngữ.
Nhưng đối với những học sinh ngày ngày vùi đầu vào sách vở thì chỉ cần thoát khỏi phòng học, ngồi bên hồ hóng gió đã là một món quà tuyệt vời.
Chơi đến 8 giờ tối, thầy Từ lại đuổi hết bọn họ về khách sạn.
Mọi người không chơi đủ, vẫn chưa đã thèm.
Sầm Bắc Đình xin thầy Từ, "Ngày mai phải về rồi, hôm nay chơi thêm một lát cũng không được sao thầy?"
Thầy Từ nói: "Không được."
Thầy Từ ra lệnh một tiếng, mọi người chỉ có thể xếp hàng ngăn ngắn, từng người lặng trở về phòng.
Sau khi về phòng làm vệ sinh cá nhân, Hứa Hân lên giường chuẩn bị đi ngủ.
Nhưng vừa mới chợp mắt không bao lâu, ngoài cửa vang lên một tiếng vang.
Màn hình di động sáng lên, Hứa Hần cầm lấy di động xem thời gian, 10 giờ đúng, là giờ tắt đèn.
Thôi Tuệ Lợi đột nhiên xuất hiện sau lưng Hứa Hân che miệng cô lại, cô ấy dán vào lỗ tai Hứa Hân khẽ suỵt một tiếng.
Thôi Tuệ Lợi làm ra vẻ thần bí, Hứa Hân cũng theo lời Thôi Tuệ Lợi không dám lớn tiếng, cẩn thận che miệng nhỏ giọng nói chuyện: "Có chuyện gì vậy?"
Thôi Áo Lợi nói: "Tối hôm nay mấy nam sinh tụ tập chơi game, cậu có muốn đi không?"
Hứa Hân chần chừ nói: "9 giờ đã đóng cổng, hiện tại là 10 giờ rồi..."
Thôi Tuệ Lợi cười nhạo một tiếng: "Không sao đâu, trước khi trời sáng chúng ta lén trở về là được.
Chỉ cần không ai mách lẻo, thầy Từ cùng cô Chu sẽ không biết".
"Cậu muốn đi không?" Cô ấy buông lỏng tay, khom lưng với giày thể thao dưới gầm giường, dẫm gót chân lên đế giày, nhỏ giọng thúc giục.
Hứa Hân không biết phải làm thế nào, tim cô đập thình thịch, máu cả người không biết chảy đi đâu hết.
Từ trước đến nay cô vẫn luôn sống theo khuôn phép, đây lần đầu tiên trong đời dám làm chuyện trốn bảo vệ ra ngoài chơi đêm.
Nhưng thật lòng Hứa Hân cũng muốn đi cùng Thôi Tuệ Lợi, cô hít vào một hơi, gật đầu nói: "Cậu chờ tớ một chút".
Hứa Hân liếc Lý Mộng đang ngủ trên chiếc giường cạnh cửa sổ, Thôi Tuệ Lợi thấy ánh mắt của cô, giải thích: "Lý Mộng đang tới cái kia, cậu ấy không đi đâu, chỉ chúng ta đi thôi, đi nào".
Nhiệt độ giữa ngày và đêm ở vùng ngoại ô chênh lệch rất lớn, buổi tối trời thực sự rất lạnh.
Hứa Hân mặc thêm áo khoác vẫn có cảm giác run rẩy như cũ.
Đứng đợi ở bên ngoài một lúc lâu, bên phòng nam sinh mới có vài cái bóng cao lớn xuất hiện.
Sầm Bắc Đình, Lý Hiểu Hầu còn có Bối Bác Nghệ ra đón họ.
Vừa thấy người tới, Thôi Tuệ Lợi đã đánh một cái vào lưng Sầm Bắc Đình, "Còn bò ra được à? Cậu bảo 10 giờ đến, hiện tại nhìn xem đã mấy giờ rồi, để nữ sinh chờ lâu như vậy, cậu không thấy xấu hổ sao?"
Sầm Bắc Đình bị đánh đến người nhảy dựng lên, nếu không phải hiện tại xung quanh yên tĩnh, chỉ cần có một chút tiếng động sẽ làm thầy Từ ở phòng bên cạnh thức giấc, cậu đã sớm gào lên.
Sầm Bắc Đình dùng mắt trừng Thôi Tuệ Lợi, biểu đạt sự phẫn nộ của bản thân "Chết tiệt..."
Bọn họ vốn dĩ đã chuẩn bị tốt đến 10 giờ sẽ xuất phát, không nghĩ tới thầy Từ đoán trước được đám nhóc bọn họ sẽ không chịu nghe lời, sau khi tắt đèn còn mang theo đèn pin đi kiểm tra từng phòng một.
Bọn Sầm Bắc Đình chỉ có thể chân mang theo giày chui tọt vào chăn nín thở, chờ thầy Từ tắt đèn pin đi xa mới dám ngoi đầu dậy.
Sầm Bắc Đình xoa phía sau lưng mắng: "Thôi Tuệ Lợi, cậu có biết nặng nhẹ không đấy? Đừng để về sau đem chồng mình đánh chết".
Thôi Tuệ Lợi tay cầm túi tiền, lạnh lùng trừng mắt nhìn Sầm Bắc Đình.
Sau đó cô ấy thấy Bối Bác Nghệ phía sau, sắc mặt lập tức cứng đờ, không vui mím môi, nhỏ giọng nói: "Sao cậu ấy cũng tới, không phải cậu bảo cậu ấy không đi sao?"
Bối Bác Nghệ là loại học sinh tốt điển hình, buổi tối khi đi ngủ còn hận không thể biến gối đầu thành quyển từ điển Tân Hoa.
Cậu ấy không trộm mách chuyện của bọn họ với thầy Từ đã là may mắn rồi, hiện tại vì sao còn chạy tới đây tham gia cùng?
Thôi Tuệ Lợi nhìn chằm chằm Bối Bác Nghệ, Bối Bác Nghệ lại không nhìn cô ấy, lập tức đi lướt qua.
Sầm Bắc Đình nhún vai, nói với Thôi tuệ Lợi đứng sau lưng Bối Bác Nghệ: "Cậu ấy nói nếu không cho cậu ấy đi cùng, cậu ấy sẽ đi mách thầy".
"Mẹ nó!" Thôi Tuệ Lợi tức giận mắng ra một câu thô tục, bây giờ cô đã biết Bối Bác Nghệ cũng chẳng phải người tốt gì.
Cô ấy trừng mắt với bóng dáng Bối Bác Nghệ, sau lưng Bối Bác Nghệ dường như bị Thôi Tuệ Lợi trừng ra hai cái lỗ lớn.
Thời điểm đi bắt cá vào buổi sáng, bọn Sầm Bắc Đình ngẫu nhiên phát hiện ở sân sau khách sạn có một cái tầng hầm.
Bên trong tầng hầm được xây dựng thành một phòng giải trí, có bóng bàn, máy chơi game cùng máy chiếu.
Phòng này vốn là chuẩn bị cho khách đến dùng, nhưng thầy Từ đương nhiên không thể để họ phát hiện được nơi ăn chơi này.
Mọi người thích thú trải nghiệm từng trò một, lúc này Sầm Bắc Đình nói: "Chúng ta chơi game online đi"
"Được, mau vào game" Ngoại trừ Hứa Hân, những người ở đây đều là những thiếu niên nghiện game, tất cả đều giơ hai tay hai chân tán thành.
Sầm Bắc Đình nói: "Gần đây tôi mới tạo ra một trò mới, hôm nay chúng ta chơi thử".
Sầm Bắc Đình dùng dây cáp truyền dữ liệu từ điện thoại vào máy chơi game, trên màn hình rất nhanh đã xuất hiện dòng tiêu đề tiếng Anh, bên trái là lời phiên dịch, bên phải là màn hình.
Cậu một bên đọc phiên dịch, một bên gõ liên hồi vào bàn phím, sau đó màn hình bắt đầu xuất hiện giao diện của trò chơi.
Sầm Bắc Đình đặt tên cho trò chơi của mình là "Epic Mosaic War".
Đúng như tên gọi của trò chơi, người chơi khi tham gia sẽ chia thành hai đội đỏ và xanh, nhiệm vụ của mỗi đội là đi thu thập các mảnh khảm, sau khi hoàn thành nhiệm vụ được chỉ định, nhân vật sẽ tạo ra các đồ vật, trang bị có thuộc tính khác nhau.
Level của nhân vật sẽ tăng lên nhờ vào việc thu thập được nhiều mảnh khảm, cướp tài nguyên từ thành của đối phương hoặc tạo ra các trang bị từ mảnh khảm có thuộc tính màu sắc riêng.
Cuối cùng đội nào có được nhiều mảnh khảm hơn đội đó sẽ giành chiến thắng.
Bọn họ có sáu người vừa đủ tạo thành hai đội.
Vì sự công bằng của trò chơi, hai cô gái là Hứa Hân và Thôi Tuệ Lợi cũng được chia vào hai đội khác nhau, Sầm Bắc Đình và Lý Hiểu Hầu là đội trưởng hai đội.Vì thế Sầm Bắc Đình, Thôi Tuệ Lợi cùng một nam sinh khác là một đội, Lý Hiểu Hầu, Bối Bác Nghệ và Hứa Hân một đội.
Hứa Hân không biết chơi game, Sầm Bắc Đình hào phóng chia sẻ cho cô kinh nghiệm của mình, cậu giải thích ngắn gọn: "Khi còn yếu thì chạy phía sau những người khác, lúc nào mạnh thì cứ xuất kích!".
Tóm lại chính là muốn chơi tốt trò này là phải có sự kết hợp cùng đồng đội.
Đây là lần đầu tiên Hứa Hân lần chơi loại trò chơi này, vì vậy tay cô di chuyển trên màn hình không được thuần thục.
Cô cố gắng điều khiển tay cầm, khống chế nhân vật đi theo sau đồng đội.
Đầu tiên bọn họ xuyên qua một rừng cây đầy chướng ngại vật, chỉ cần vượt qua thành công các chướng ngại vật này sẽ đạt được các mảnh khảm có thuộc tính khác nhau.
Hứa Hân lần đầu tiên chơi nhưng vận khí lại không tồi, cô nhặt được mấy mảnh khảm thuộc tính nổ, về sau có thể tạo thành súng ngắn và đạn.
Tiếp tục đào hai con sông bảo vệ thành, lực lượng của họ cơ bản đã thành hình.
Hứa Hân ẩn giao diện, nhìn sang đội Sầm Bắc Đình, kinh ngạc phát hiện giá trị kinh nghiệm của bọn họ đang tăng trưởng siêu tốc.
Thì ra vào thời điểm đội của cô xây dựng thành, Sầm Bắc Đình đã mang theo đồng đội đi đánh Boss để thu mảnh khảm.
Những con Boss này được tạo từ những mảnh khảm cứng, sau khi đánh thắng sẽ được thưởng rất nhiều đồ giá trị.
Vì vậy đội Sầm Bắc Đình cũng thu được rất nhiều tiền vàng, nhờ đó luyện ra được rất nhiều vũ khí cùng trang bị tốt.
"Đi theo tôi, chúng ta chuẩn bị đánh lén!" Lúc này trong tai nghe truyền đến âm thanh của Lý Hiểu Hầu.
Tuy rằng tình hình lúc này của bọn họ không được khả quan, nhưng việc nào cũng có hai mặt của nó.
Hiện tại các mảnh khảm trên người họ còn ít, nhưng việc này cũng đồng nghĩa với diện tích ảnh hưởng trên người họ cũng bé hơn.
Diện tích ảnh hưởng càng bé sẽ càng ít bị phát hiện và nhắm bắn, việc ẩn thân cũng càng thuận lợi, khả năng bị bắn chết cũng thấp hơn, giống như dùng pháo ném chết voi còn dễ dàng hơn ném con muỗi.
Lý Hiểu Hầu dẫn hai người Hứa Hân cùng Bối Bác Nghệ ẩn núp sau những bụi cây to trong rừng, còn bản thân cậu ta vòng ra sau xác chết của Boss.
Lúc này một quả pháo bống nhiên ném tới, rơi trúng chỗ Lý Hiểu Hầu đang trốn làm nhân vật của cậu ta bị nổ thành hai nửa.
"Con mẹ nó!" Lý Hiểu Hầu mắng to: "Sầm Bắc Đình, con mắt cậu làm bằng gì, thế mà cũng nhìn thấy được tôi?"
Nhân vật của Lý Hiểu Hầu chết, trang bị cùng các mảnh khảm rơi ra đầy đất, khi số lượng mảnh khảm trên người nhân vật thấp hơn 30% sẽ bị tuyên bố thua cuộc.
Sầm Bắc Đình đắc ý.
Lý Hiểu Hầu giành giật từng giây dùng mảnh khảm có thuộc tính chữa lành tạo thành băng vải và miếng dán, miễn cưỡng duy trì được lượng mảnh khảm trên người ở mức 39%.
Sau đó cậu ta nhanh chóng dùng mảnh khảm thuộc tính công kích tạo thành lựu đạn, "Tôi vẫn còn máu, bây giờ tôi ra dụ bọn họ, các cậu ở yên đây, đội bọn họ bị dụ đi thì ra đoạt Boss".
Bố trí xong chiến thuật, Lý Hiểu Hầu cầm theo lựu đạn xông ra ngoài.
Hứa Hân còn chưa kịp phản ứng Bối Bác Nghệ cũng đã lao ra.
Sau đó trên màn hình xuất hiện một trận chiến đấu khốc liệt, khắp nơi đều là màu đỏ cùng màu xanh của mảnh khảm thuộc tính.
Hứa Hân phản ứng chậm một bước, mới qua mấy giây cô đã nghe thấy tiếng thông báo của trò chơi "Một đồng đội của bạn đã bị giết, hai đồng đội của bạn đã bị giết..."
Lý Hiểu Hầu sắp thắng lại thành bại, tức giận quăng di dộng xuống đất: "Chết tiệt, còn chút thôi là thắng rồi".
Bối Bác Nghệ lạnh nhạt nói: "Còn chưa thua hoàn toàn, Hứa Hân vẫn chưa bị giết".
Ánh mắt Lý Hiểu Hầu sáng lên "Cậu chính là hy vọng cuối cùng của đội chúng ta".
Hứa Hân lập tức cảm thấy mình có sứ mệnh vô cùng to lớn...
Lý Hiểu Hầu dịch ghế đến gần Hứa Hân chỉ huy, "Trước tiên cậu đừng đi ra, hiện tại cậu đang có diện tích ảnh hưởng nhỏ nhất, như vậy rất dễ ẩn nấp, mau trốn xa một chút, mắt Sầm Bắc Đình có tốt đến đâu cũng không thể thấy cậu.
Bây giờ cậu đang có trang những trang bị gì?"
Hứa Hân bật tủ đồ cho Lý Hiểu Hầu xem trang bị hiện tại của mình, Lý Hiểu Hầu vừa thấy đã kinh ngạc cảm thán: "Thật không ngờ đấy Hứa Hân! Không hổ danh học sinh giỏi, đầu óc cậu đúng là không thể coi thường, im lặng đi sau mà cũng có thể thu được nhiều trang bị tốt như vậy!"
"Cậu thấy thanh máu của Boss ở phía đối diện không" Lý Hiểu Hầu nói: "Ngắm chuẩn, đi thẳng đến đó".
Hứa Hân ngắm chuẩn phương hướng của Boss, cô đang muốn bắn súng, đúng lúc này Sầm Bắc Đình đột nhiên xuất hiện.
Kinh nghiệm chơi game của Sầm Bắc Đình so với cô cao hơn quá nhiều, lượng mảnh khảm cậu thu được cũng gấp đôi cô, cho nên lúc Sầm Bắc Đình tiến lại gần, diện tích ảnh hưởng từ mảnh khảm vô cùng lớn, gần như chiếm gần hết màn hình.
Nhìn qua màn hình lúc này, nhân vật của Hứa Hân đã biến thành một cái chấm đỏ.
"Máu tránh đi!" Lý Hiểu Hầu thúc giục nói.
Hứa Hân nhanh chóng chui vào bụi cỏ.
Nhưng Sầm Bắc Đình đã nhìn thấy cô, viên đạn tầm xa cũng ngắm bắn trên người nhân vật của Hứa Hân, nhưng Sầm Bắc Đình lại không lập tức bắn.
Cậu lại thay đổi vũ khí, lúc đầu lấy ra tên lửa, chốc lát lại đổi thành phi tiêu, các loại vũ khí khác nhau nhắm thẳng trên người nhân vật của Hứa Hân.
Mỗi lần cậu lấy ra một loại vũ khí lại xuất hiện một vòng sáng khác nhau, vì thế nhân vật của Hứa Hân lúc này giống như đang đứng trên sàn nhảy Disco, cả người bị bao quanh bởi bảy sắc cầu vồng.
Đồng đội Sầm Bắc Đình không chịu nổi nữa, nổi giận quát: "Sầm Bắc Đình cậu đang xả nước đấy à?"
"Có à?" Sầm Bắc Đình thờ ơ trả lời, tiếp tục chậm rì rì chọn vũ khí.
"Đúng, không có, cậu không có xả nước" Đồng đội ở bên cạnh bị Sầm Bắc Đình đùa giỡn tức muốn chết "Cậu căn bản không có xả nước, cậu mẹ nó đang xả lũ thì đúng hơn!"
Sầm Bắc Đình xùy một tiếng lười phản bác lại, lời nói ra đầy hùng hồn đầy lý lẽ: "Làm sao tôi có thể bắt nạt nữ sinh được chứ?"
Một chân của Thôi Tuệ Lợi đạp vào ghế Sầm Bắc Đình: "Sầm Bắc Đình, thời điểm cậu giết tôi sao không thấy cậu nói như vậy?"
Lý Hiểu Hầu lập tức vẫy cờ cho Hứa Hân hét lên: "Xông lên đi!!! Mau xông lên đi!!!"
Nhân lúc Sầm Bắc Đình vẫn mải đổi vũ khí, Hứa Hân vội vàng chạy vòng ra sau người Boss, thời điểm Boss còn đúng một tia máu bắn ra một viên đạn trực tiếp kết liễu Boss.
Trên người Boss rơi ra một lượng lớn mảnh khảm, từ thuộc tính công kích, thuộc tính bạo phát, đến thuộc tính phòng ngự, đủ các loại thuộc tính giúp nhân vật mạnh lên nhanh chóng.
Hứa Hân thu thập các mảnh khảm, diện tích ảnh hưởng trên người rất nhanh đã lan rộng, ngang bằng với diện tích của Sầm Bắc Đình.
Lý Hiểu Hầu kích động vỗ tay, cậu ở trong trò chơi bị Sầm Bắc Đình ngược đến run rẩy, lần này nhìn Hứa Hân trắng trợn đoạt đi Boss của Sầm Bắc Đình thật sự vô cùng sảng khoái! "Quá đỉnh! Hứa Hân, cậu sẽ là người đầu tiên đánh bại được Sầm Bắc Đình!"
Lúc này đột nhiên bọn họ nghe thấy tiếng bước chân, thầy Từ đứng ở ngoài cửa rống lên đầy tức giận: "Mấy đứa nhóc này! Các em cho rằng thầy bị mù sao? Đã trốn đến đây chơi còn dám bật đèn?".
Danh Sách Chương: