Lại nhìn đến hai nam nhân đang “ liếc mắt đưa tình với nhau”, cô liền đau đầu, rốt cuộc cái tình trạng này sẽ diễn ra đến bao giờ, đã 10’ trôi qua rồi đó, định lực cũng tốt thật, một cái chớp mắt cũng không có,
-“ Rồi các người định nhìn nhau đến trào máu họng luôn hay sao vậy?” Cô thật sự là không nhịn được cất tiếng nói, dù đã nghe đồn Hắc Đình Khương vốn không hòa thuận mấy với cái đám bốn tên nam nhân này, nhưng được chứng kiến tận mắt như thế này quả thật rất kích thích.
-“ Trà Hồng Yên, em nói mau, sao em lại có quan hệ với tên này?” Triệu Tử Phong lửa giận bộc phát, lời nói với Trà Hồng Yên cũng không còn ôn nhu nữa, nghe khẩu khí cứ như đang bắt gian cô ngoại tình vậy.
-“ Cô ấy sẽ là bạn gái của tao, phải không Yên Yên” Hắc Đình Khương khiêu khích liếc nhìn gương mặt đã tím như gan heo của Triệu Tử Phong, quyết tâm giành lấy Trà Hồng Yên cũng bùng cháy mãnh liệt
-“ Mày đang nói điên khùng cái gì vậy hả” An Nhĩ Kỳ mắt sắc lại, lông mày nhíu đến nổi muốn kẹp chết cả một con ruồi cỡ bự, điệu bộ cợt nhả nửa khùng nửa điên hằng ngày cũng mất tăm, thay vào đó là dáng vẻ đầy uy thế hoàng tộc, đầy nguy hiểm, cô cười nhạt, thế này mới đúng là An Nhĩ Kỳ tàn nhẫn năm đó chứ, xem ra sự lột xác của hắn sẽ mau chóng đến mà thôi
-“ Yên Yên làm sao cậu quen biết được tên đầu gấu này vậy? A, tớ nhớ rồi lần trước cậu đánh em của hắn, có phải hắn làm khó dễ cậu không” Hoàng Ân đầu óc vô cùng tỉnh tảo phân tích, một lời nói đánh tỉnh mấy nam nhân còn lại, Trà Hồng Yên cảm thấy cái đuôi cáo của Hoàng Ân cũng ngày một lộ hơn rồi, haiz tại sao lúc trước cô lại cảm thấy cậu ta như con thỏ trắng mặt người khinh dễ chứ.
-“ Ân” Lấy lệ đáp một tiếng cô tiếp tục xem kịch
-“ Em đừng sợ Yên Yên anh nhất định sẽ bảo vệ em, anh đã nghĩ mà làm sao em có thể quen biết với tên này được chứ” Bạch Chính Lăng đầu đá nãy giờ cứ băn khoăn sợ hãi Trà Hồng Yên có người mới nên bị hù cho bất động, nghe được tiếng cô trả lời liền vui vẻ, một đống đối thủ đây hắn đã muốn u đầu mẻ trán, thêm một tên nữa hắn thật sự không muốn.
-“...” Nhìn gấu thúi đang ôm lấy hai tay mình, đầu cô liền chảy xuống hắc tuyến, sao cô cảm thấy mình như đế vương trong phim truyền hình dài tập mà má Trà hay coi, có một dàn hậu cung vô cùng lộng lẫy. Cô rùng mình hất tay gấu thúi ra, nhìn gương mặt buồn muốn nghệch ra của hắn liền buồn cười, nhịn cảm giác muốn đưa tay bấu véo xuống, cô giữ vững gương mặt lạnh nhạt của mình.
-“ Mày muốn làm cái gì Hắc Đình Khương, muốn gây chuyện thì tìm tao là được, đừng có đến làm phiền em ấy” Cuối cùng nhân vật im lặng và tiếc chữ hơn vàng nãy giờ, rốt cuộc giọng nói lạnh đến âm mấy chục độ muốn đóng băng căn phòng này vang lên. Hắc Đình Khương cười khẽ, lúc trước tìm cách chọc giận Hồng Lân nhưng cái tên này lúc nào cũng một bộ dạng không có chuyện gì, trời sập xuống cũng không làm hắn nao núng, giờ chỉ cần đánh tiếng tới nữ nhân kia, liền phản kháng rồi. Quả thật thú vị. Nhìn đáy mắt đổi liên tục của Hắc Đình Khương, người tuy đọc nội tâm không giỏi như Trà Hồng Yên, nhưng sự nhạy cảm của cô báo cho cô biết rằng, cô sắp gặp nguy hiểm.
-“ Hắc Đình Khương, nghe cho rõ đây, chuyện của em anh tôi sẽ giải quyết riêng với anh, nhưng còn nếu dám lấy tôi ra để đối phó với Hồng Lân, anh không có quyền, tôi là tôi, không phải là vật thế để anh dẫn dụ con mồi lòi đầu ra khỏi hang đâu, Hắc Đình Khương đừng để tôi nổi giận, tôi ghét nhất bị người khác xem như con lật đật trên bàn, trình diễn mấy trò vô vị” Trà Hồng Yên giọng đã lạnh xuống mấy tầng, mục đích của cô là ngăn không cho đứa em gái của cô gặp mặt Hắc ĐÌnh Khương bởi vì hắn là một trong những chỗ dựa vững chắc của nó, có bàn tay hắc đạo nhúng vào, tất nhiên vô cùng có lợi cho nó. Nhưng không có nghĩa vì thế, người khác có quyền lợi dụng cô.
-“ A” Buồn bực vì bị người khác nhìn rõ mục đích, Hắc Đình Khương nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt càng nhuốm thêm vẻ hứng thú, quả thật lúc đầu hắn chỉ muốn cô để thỏa mãn dục vọng chiếm hữu của hắn, như việc hắn đi săn một con mồi, hắn vô cùng xem thường nữ nhân, cho dù Trà Hồng Yên có khác lạ như thế nào, làm hắn có chút động tâm, nhưng hắn chưa khắc sâu cô vào tim cho nên mới có ý định lợi dụng cô. Ai ngờ bị cô vạch trần quả thật có chút thẹn nhan. Hắn thật không ngờ Trà Hồng Yên lại sắc sảo và nhạy cảm như vậy. Không dễ dàng để con người ta đọc rõ nội tâm người khác, Trà Hồng Yên lại sinh trưởng trong một gia đình trong sạch, lại mang khí thế của kẻ đã trải qua sóng gió của mấy đời, Hắc Đình Khương lúc này mới thật sự là thưởng thức cô. Đúng là người ngoài đời còn đáng yêu hơn trong hình.
-“ Thế nào bị nói trúng” Nhóc con, ta hơn mi đến mấy tuổi chứ, dám tính kế lên người ta, muốn chết, Trà Hồng Yên đôi má hơi hồng lên vì tức giận, đáy mắt đều là lạnh lùng, mấy sợi tóc nhảy múa trước trán cô, đem vầng trán trắng nõn càng làm nổi bật hơn sự mượt mà của nó.
-“ Trà Hồng Yên em không cần lo, tôi sẽ giải quyết cả chuyện của em hắn” Triệu Tử Phong ngạc nhiên khi thấy Hắc Đình Khương ngông nghênh bị Trà Hồng Yên đánh bại đến mức không thốt nên lời, lại càng tức giận hơn khi biết hắn ta định lợi dụng em ấy. Đây đều là tâm trạng của mấy nam nhân còn lại a.
-“ Không cần xen vào chuyện của tôi” Cô còn muốn đem Hắc Đình Khương “chơi đùa thật tốt”, tất nhiên là đem cái cuộc gặp mặt máu chó của em gái cô và hắn phá nát chứ.
-“ Tụi mày nghe em ấy nói rồi đó” Hắc Đình Khương chỉnh sửa lại cà vạt, bộ dạng suất vô cùng, bỏ qua khí thế bị thất thủ của mình, xem ra hắn chọc giận con mèo nhỏ rồi.
-“ Em...” Hồng Lân định nói gì đó, liền nhận được tầm mắt như dao găm của cô liền im lặng.
-“...”
^^
Anh Quốc – Luân Đôn
-“ Nghe nói vị hôn thê của cậu đã tỉnh lại rồi đó” Một nam nhân tóc màu bạc đang ngồi trên ban công nói, khóe môi nhếch lên nụ cười trêu chọc, hai mắt nam nhân màu xanh ngọc trong suốt xinh đẹp, nhưng ý cười chẳng chìm vào đáy mắt
-“ Hừ...việc đó liên quan gì đến tôi” Nam nhân đang đứng dựa vào lan can gương mặt nam tính hút hồn, hai mắt như cả một biển trời màu xanh lam, mái tóc màu vàng óng như tơ lụa cao cấp, dưới ánh nắng càng trở nên mượt mà.
-“ Tôi chỉ yêu thích Thu Ngọc mà thôi, đừng có nhắc đến cô ta nữa, nếu không phải cha mẹ tôi thân với người mẹ quá cố của cô ta, tôi cũng không cần thiết đính hôn với một người buồn chán như vậy” Hắn hừ lạnh đem tàn thuốc dưới chân dẫm nát, ánh mắt chán ghét buồn bực.
Nữ nhân vừa đến cửa nghe thấy thế, mắt liền ánh lên tia đắc ý, sau đó điều chỉnh lại trang phục, rớm lên hai giọt nước mắt, liền mở cửa chạy ào vào.
-“ Thu Ngọc” Nam nhân nhìn nữ nhân nhỏ bé trong lòng hắn, ánh mắt tàn nhẫn vừa nãy thay vào đó là nét xuân thủy ấm áp
-“Charles chị em tỉnh dậy rồi, em mừng quá” Thu Ngọc nức nở nói, mái tóc được uốn thành sóng lớn vô cùng xinh đẹp, cơ thể mềm mại như liễu rủ không ngừng run rẩy.
-“....” Nam nhân tóc bạc đứng bên cạnh chỉ cười nhẹ, nhưng không ai phát hiện tròng mắt hắn đầy chán ghét khi thấy Thu Ngọc bước vào, sóng mắt như ngọc phỉ thúy xinh đẹp hướng về phía bầu trời.
-“ Em yên tâm đợi đến lúc cô ta tỉnh dậy, anh sẽ tìm mọi cách hủy hôn với cô ta” Charles – nam nhân như tượng tạc này khiến hàng ngàn cô gái đất anh đều mơ ước, tuổi còn trẻ nhưng đã là chủ tịch của tập đoàn lớn nhất nước anh, là nền kinh tế trụ cột của cả nước, cô ta vô cùng đắc ý, . Lại nhìn qua nam nhân tóc bạc tuấn mĩ không kém bên cạnh, điềm tĩnh và chững chạc hơn, cô ta đáy mắt lại vô cùng tham lam, nếu như cô có được cả hai nam nhân này thì tốt quá, nhưng thật đáng ghét Ian không hề để ý gì đến cô ta, dù bạn thân của hắn xem cô ta như người yêu nhưng hắn một lời cũng chưa bao giờ nói với cô ta.
--
-“ Cha, con muốn nhờ cha một việc” Thác Lan đôi mắt bình thản liếc về người đàn ông trung niên có vẻ khẩn trương trước mặt, ngón tay thon dài vuốt ve miệng tách trà, cả người phát ra là lạnh lẽo, hờ hững không còn vẻ gì là đại tiểu thư nhu mì, ôn nhuận như nước nhà họ Ưng kể từ ngày đuổi theo tổng giám đốc Charles bị xe đụng liền tính tình đại biến.
-“A, là chuyện gì con cứ nói” Sốt ruột nhìn con gái ruột của mình, vừa vui mừng vì con gái nhận mình nhưng cũng lo lắng con gái tính tình thay đổi thất thường, bác sĩ nói rằng có thể là do cú sốc tâm lí và di chứng ở đầu, ông vô cùng tức giận tên tiểu tử Charles nhưng rất khó nói vì nó lại day dưa không rõ với con riêng của vợ mình.
-“ Con muốn cha tìm cho con người trong bức vẽ này” Cô đem tờ giấy đã cuộn lại đẩy trước mặt cha
-“ Là ai a?” Ưng Hoàng Khanh tò mò, đáy mắt già yếu sáng lên như đứa trẻ, cảm thấy vui vẻ vì được con gái tín nhiệm.
-“ Là một nữ nhân” Ông nhìn vào bức vẽ như hình được chụp thật này, không khỏi than thầm tài vẽ tranh của con gái, con gái của ông cầm kì thi họa đều giỏi, tất cả môn học mà con gái nhà danh gia khác theo đuổi Thác Lan đều hoàn thành vô cùng xuất sắc.
-“ Ừm” Cô chỉ phát ra một giọng mũi nhẹ nhàng không có đáp lại. Người cô muốn tìm là người cô gắn bó ở kiếp trước khi cô măt đi tất cả, em ấy chính là nguồn sống duy nhất khiến cô duy trì cho đến nay, không thể để em ấy mất đi tất cả một lần nữa, cô nhất định sẽ để em ấy hạnh phúc, vì sao cô không giúp chính mình ư, bởi vì tất cả dục vọng khát cầu hạnh phúc của cô, đều đã mất. Đáy mắt như phủ một lớp băng của Thác Lan hơi rạn nứt. Nhưng khi ngẩng mặt lên khuôn mặt lại một lần nữa trở nên lạnh băng.
-“ Ngày mai con muốn đến công ty của cha” Thác Lan thấy cha đều như ngồi trên đống lửa, lạnh nhạt nói
-“ Con...con muốn học quản lí sao?” Ưng Hoàng Khanh trong mắt đều là vui mừng, rốt cuộc con gái đã không chống đối ông nữa, dù có chút cảm tình với đứa con Thu Ngọc nhưng không có ai lại muốn giao cả sự nghiệp mình gầy dựng cho một đứa con không có máu mủ với mình.
-“ Đến lúc con nên trưởng thành rồi, tất cả mọi thứ đều là của con mà” Thác Lan mỉm một nụ cười lạnh giá đến cực điểm, làm Ưng Hoàng Khanh không khỏi thất thần, con gái của vì cớ gì lại ra nông nổi này.
XOẢNG....Tiếng ly tách thủy tinh đổ vỡ vang lên Mộc Nhu Nhu vừa nghe đến Thác Lan sẽ đến công ty, cả người bà ta run lên, sợ đến mức làm rơi điểm tâm trên tay, không được không thể được tập đoàn và cả cơ nghiệp họ Ưng là của con gái bà ta.
-“ Em làm sao vậy?” Nhạy cảm thấy được biểu cảm tàn độc trên gương mặt vợ kế của mình, Ưng Hoàng Khanh lòng liền nghi ngờ.
-“ Em xin lỗi, đầu em hơi đau một chút” Mộc Nhu Nhu trách cứ lúc nãy mình bất cẩn, liền mau chóng treo lên gương mặt ôn nhu hiền lành
-“...” Thác Lan nhìn sâu vào đáy mắt bà ta, một cái nhìn giá buốt và hiểu thấu tất cả, khiến trái tim bà ta liền trở nên thít chặt, từng cơn khó thở tràn đến, bà ta ôm ngực khụy xuống, cổ họng như bị ai bóp chặt, bà ta muốn thoát khỏi cái nhìn đó nhưng không thể, Ưng Hoàng Khanh bất ngờ, chạy đến đỡ bà ta, gọi người làm mau chóng đưa bác sĩ đến.
Khóe miệng Thác Lan nhếch lên, chậm rãi xoay người rời đi, cô như một u hồn, không có cảm xúc, nhẹ nhàng biến mất trong bóng tối, chuyện hay còn nhiều mà.
--
Trà Hồng Yên ôm đầu, sợi dây liên kết ngày càng rõ ràng hơn, cô lắc lắc cái đầu của mình. Nhìn căn phòng trống vắng.
-“ Con sao vậy, bị đau đầu sao, không khỏe chỗ nào” Mẹ Trà vô cùng sốt ruột, con gái bảo bối bất tỉnh làm bà vô cùng khiếp sợ xém chút bà cũng phải nhập viện
-“ Ô ô con gái bé nhỏ của cha, con đau chỗ nào mau nói cha biết a” Cha Trà vừa đến bệnh viện thấy một đám nam nhân ồn ào, liền bực bội tiễn khách, con gái ông còn đang trên giường bệnh ồn cái gì.
-“ Cha, ôm chặt con khó thở” Hai mắt Trà Hồng Yên đều tràn ngập ấm áp, có cha có mẹ, có gia đình thật tốt
-“ Cha, dì” Không khí gia đình đang ấm áp, giọng nói nhu nhược ngọt ngào vang lên khiến đôi mắt cô lạnh lại, em gái nhỏ a
A là chuyện gì đây, em gái cô cùng với Bác sĩ Lê Ưng Phước a, xem ra nó đã bắt được một con mồi rồi nhỉ, đứng ở cửa ra vào là Nhan Tú Anh mềm mại yếu ớt như liễu rũ, bên cạnh là một nam nhân cao lớn tuấn mĩ , ánh măt nghiêm túc đánh giá Trà Hồng Yên kiêu căng ngạo mạn, nhưng hắn lai vô cùng ngạc nhiên cô đang đáp trả hắn bằng một ánh mắt khinh thường và lạnh nhạt, hắn vừa mới trở về từ Bỉ sau hai tháng làm nghiên cứu nên tình hình trong nước không hề nắm giữ, trong tâm trí Lê Ưng Phước cũng như Triệu Tử Phong, Trà Hồng Yên vô cùng đáng ghét, chỉ nghe cha hắn nói cô bị tai nạn. Lần này lại nhập viện nữa.
-“ Cháu chào hai bác” Lê Ưng Phước giọng nói đầy nam tính, mái tóc màu đen được cắt tỉa gọn gàng, đôi mắt phượng nam tính đầy mê hoặc, bên dưới đuôi mắt phải còn được điểm thêm một nốt ruồi nho nhỏ vô cùng mị người, trong mắt Trà Hồng Yên chẳng khác gì tên hồ ly tinh, cô ghét loại người giả tạo như Lê Ưng Phước, bề ngoài ôn nhuận nghiêm túc nhưng bên trong đầy quỷ kế. Ghép một cặp với em gái cô quả thật là hợp ý. Cảm nhận ánh mắt ái muội cô đảo qua giữa mình và Nhan Tú Anh, Lê Ưng Phước quả thật một chút cũng không thích, bình thường cô nhìn thấy mình sẽ vui vẻ hai mắt cong cong vô cùng ồn ào, lúc này chỉ im lặng ngồi trên giường, nhìn hắn như ngườin xa lạ. Khóe môi của hắn hơi giật giật, sóng mũi cao thẳng anh tuấn, làn da hơi trắng bệch vì chỉ làm việc trong văn phòng, chiếc áo blouse khoác lên dáng người cao lớn của hắn càng thấy đẹp mắt.
-“ Hồng Yên em vẫn khỏe” Thấy cô không để ý tới mình, Lê Ưng Phước cảm thấy mình bị xem thường liền nói, nhưng giọng thì không hề giống hỏi thăm người bệnh, ngang ngang không cảm xúc, Lê Ưng Phước vô cùng cao ngạo, như một con khổng tước xòe đuôi, xem thường người khác trong im lặng, tuy không thể hiện ra ngoài mặt, nhưng hắn vô cùng khó thân cận, vì không ai vừa mắt hắn, hôm nay hắn lại bị người ta không vừa mắt nên vô cùng khó chịu.
-“ Sợ rằng anh mong tôi chết luôn đó chứ, nếu như hỏi thăm người bệnh như thế, anh cần đi học lại lớp giáo dục công dân mẫu giáo đi” Cô khoanh tay dựa vào giường, giọng nói lạnh lẽo, vừa châm chọc vừa nghiêm túc, đôi mắt lạnh như băng của cô nhìn thẳng vào hai con ngươi đang có khuynh hướng nheo lại vì không vui của hắn.
-“ Yên Yên sao con lại ăn nói với Ưng Phước như vậy” Cha Trà trách yêu một cái tranh lời của mẹ Trà, sợ bà nói nặng con gái.
-“ Cô tới đây làm gì, đưa canh, xong rồi đó, trở về đi” Trà Hồng Yên nhìn cà men trên tay Nhan Tú Anh, đến đây cũng thật khéo, đúng ngày Lê Ưng Phước trở về, cô cảm thấy chuyện này không bình thường, làm sao cô ta biết được, nếu như....không phải đơn giản chỉ có hai mẹ con cô ta bày trò, mà là có người đứng sau, xem ra dạo này đầu óc cô quả thật không còn sáng suốt nữa rồi.
-“ Chị, em chỉ muốn hỏi thăm chị, hu hu hu” Cảm thấy chưa đến mức đáng thương, cô tam một tay ôm mặt khóc rấm rứt, bộ dạng hoa khóc ướt trong mưa, Trà Hồng Yên trợn mắt, vì có nam nhân bên cạnh kích thích cô ta nên hôm nay diễn càng hăng.
-“ Tôi có nói gì sao, sao cứ trước mặt người lạ, mỗi khi gặp tôi cô lại khóc lóc thảm thiết như thế chứ, cô sợ không nói cho người khác biết được là tôi bắt nạt cô sao” Trà Hồng Yên phiền chán xoa xoa mi tâm còn đau, mặt hơi trắng bệch, cmn lại đau đầu rồi.
-“ Em, em không có” Bị vạch trần, Nhan Tú Anh hơi giật mình, chỉ bằng một câu nói đơn giản, Lê Ưng Phước thông minh như vậy, làm sao không biết, lúc nãy nhìn Nhan Tú Anh như con thỏ nhỏ lạc đường hai mắt rưng rưng, quả thật hắn có chút động tâm, nhưng nhìn cô ta khóc đến khụy người, đầu óc hắn có chút tỉnh táo, hắn đút tay vào túi áo blouse nhìn động tác ôm đầu của cô, sắc mặt trắng bệch, theo phản xạ của một bác sĩ nhanh chóng bước đến. Bàn tay vừa đặt lên đầu cô liền bị cô hất ra
-“ Đừng có đụng cái bàn tay dơ bẩn đó vào người tôi, cha mẹ gọi bác sĩ khác đến cho con” Cảm thấy cơn đau như điện giật từng trận kéo đến, cô xụi lơ trên giường, gương mặt trắng bệch.
-“ Con gái, con gái, ông còn đứng đó làm gì mau gọi người” Mẹ Trà sốt ruột, trừng mắt nhìn Nhan Tú Anh
-“ Rốt cuộc cô muốn làm cái nhà này tan nát mới chịu sao, con gái tôi mới khỏe dậy, lại gặp phải cô có phải cô muốn hại chết nó hay không hả” Mẹ Trà rống giận, tức điên cả người nhìn bộ dạng như thú nhỏ bị thương của cô ta, Nhan Tú Anh đang tức giận vì bị Trà Hồng Yên phá bỏ kế hoạch, cô ta sắp câu được một con cá lớn, thế nhưng lại bị Trà Hồng Yên chặt đứt dây câu, đôi mắt ngập nước ngẩng lên mong chờ sẽ được Lê Ưng Phước giúp đỡ, nhưng hắn đang quay lưng lại với cô, xem xét tình trạng của Trà Hồng Yên.
-“ Con nhỏ chết tiệt này, mày đến đây làm gì” Nhạc Ly Ly vừa đi đến cửa cùng với đám nam nhân liền thấy bác sĩ, y tá đều chạy vào phòng Trà Hồng Yên, cả đám người bị dọa cho mất hồn, Triệu Tử Phong sốt ruột bị người ta ngăn lại không cho vào phòng, gấu thúi tay còn cầm một đống đồ ăn cô thích, bị dọa không nhẹ, An Nhĩ Kỳ cũng bị hù cho sợ, Hoàng Ân gương mặt trắng nõn đã trắng bệch hệt như mất máu người không khỏi run lên, Hồng Lân vẫn im lặng, chỉ là không ai thấy đôi tay hắn bên trong túi quần, ngón tay bấm vào lòng bàn tay đến bật máu. Nhạc Ly Ly thấy Nhan Tú Anh bị đẩy ra khỏi cửa phòng máu nóng liền dồn lên, chưa kịp tiếp lời, mẹ Trà đã dơ tay tát thật mạnh vào mặt Nhan Tú Anh, đôi mắt bà vừa ẩm ướt vừa mang theo tức giận.
-“ Tiện nhân, con gái tao đã không được khỏe, mày lại đến chọc tức nó, khóc lóc cái gì, tại sao cứ trước mặt con gái tao mày lại khóc lóc như có người chết vậy hả, có phải mày đang trù ẻo nó hay không” Mẹ Trà bị cha Trà ôm vào ngực, tiếng khóc nghẹn ngào, bà mặc kệ, bà phải đuổi con nhỏ này ra khỏi nhà, mặc kệ Trà Hồng Yen có vui hay không.
-“ Con...con chỉ muốn đến thăm chị, dì ơi con xin lỗi, con không cố ý” Tuy nói như thế nhưng trong lòng Nhan Tú Anh trăm ngàn lần là trù cho cô mau chóng xuống huyệt rồi
-“ Nhan Tú Anh, mày lại dám đến chọc cho bạn tao tức đến bệnh” Nhạc Ly Ly nghe mẹ Trà nói, liền tức đến muốn nổ não. Chưa kịp tiến đến, Triệu Tử Phong đã một tay nắm tóc Nhan Tú Anh kéo dậy, đôi mắt lạnh lẽo như dao, cả người đều là tử khí
-“ Cô là muốn chết sao, hay cô ngại sống không đủ, nếu Trà Hồng Yên có việc gì, tôi sẽ không tha cho cô đâu” Bóp lấy cằm của Nhan Tú Anh, Triệu Tử Phong dùng sức khiến cô ta đau đến khóc thét lên.
-“ Trời đất ơi điên mất thôi, nếu Yên Yên của tao có việc gì, tao sẽ không để mày yên đâu” Nhạc Ly Ly tức đến phồng râu, đặt mông ngồi xuống ghế. Đám nam nhân còn lại vẫn đứng yên, nhưng đôi mắt nhìn Nhan Tú Anh trên đất đầy tức giận, bị nhìn như vậy Nhan Tú Anh sợ hãi run rẩy, những cái nhìn đầy cảnh cáo, nêu thật sự Trà Hồng Yên có việc không hay cô ta thật sự sẽ phải chết. Cô ta vừa ghen tị vừa hận Trà Hồng Yên tại sao lại có được gia đình tốt, lại được một đám nam nhân gia thế hiển hách yêu thương bảo vệ, Trà Hồng Yên có gì hơn cô, nhan sắc có gì hơn cô, tài năng có gì hơn cô, cô hận. Nhan Tú Anh gương mặt gục xuống đắt, cơ mặt vặn vẹo đến đáng sợ.