Mạch Tử còn chưa nói hết lời, điện thoại đã réo vang: “Ranh con mau nghe điện thoại, ranh con mau nghe điện thoại!”
Rõ ràng là chuông điện thoại tự thu, nghe có vẻ đùa bỡn, trêu chọc. Mạch Tử sầm mặt, lấy điện thoại trong túi ra, kề vào tai rồi gào lên chẳng chút khách khí: “Triệu Tiểu Nhạc, hôm nay tôi được nghỉ anh biết chứ hả? Đừng có làm phiền tôi!”
Chẳng buồn nghe xem người ta nói gì, Mạch Tử thẳng tay ấn nút kết thúc cuộc gọi, nhưng chưa kịp đặt điện thoại xuống thì tiếng chuông lại vang lên: “Ranh con mau nghe điện thoại, ranh con mau nghe điện thoại!”
Hạ Tử Khâm với lấy chiếc gối trên ghế, ôm vào lòng toét miệng cười, hỏi: “Có phải đại minh tinh nhà cậu không đấy?”
Mạch Tử bấm luôn phím tắt máy rồi nén điện thoại vào túi, kéo Hạ Tử Khâm đứng dậy: “Đi thôi phu nhân đại gia, mời tớ ăn cơm, đi hát, đi spa, toàn bộ do cậu trả tiền.”
Hạ Tử Khâm bị Mạch Tử lôi ra khỏi cửa, Mạch Tử nghĩ thì hay lắm, đáng tiếc vừa ra khỏi khu đô thị đã nhìn thấy chiếc xe đua màu xanh lam sáng loáng đỗ bên ngoài. Cạnh đó là một anh chàng cực kỳ đẹp trai, nom còn nổi bật hơn cả chiếc xe sành điệu.
Hạ Tử Khâm chẳng lạ gì cái anh chàng đại minh tinh mà Mạch Tử đang phải “theo hầu” này. Mấy tháng trước cô tìm đủ mọi cách để xem một bộ phim thần tượng mà anh ta đóng, lúc ấy Hạ Tử Khâm vô cùng say mê anh chàng, từ khuôn mặt điển trai cho đến đôi mắt sâu thẳm, rồi còn cả cử chỉ nho nhã nữa chứ, có nhìn thế nào cũng thấy đẹp.
Anh chàng hôm nay đeo một cặp kính râm to, bộ quần áo trên người lấp lánh, trông chẳng có vẻ gì phù hợp với hoàn cảnh. Cũng may đây là khu đô thị cao cấp, có thể ra vào chỗ này đều là những người cực kì giàu có, do vậy anh ta xuất hiện hoành tráng như thế kia cũng không khiến người khác nhòm ngó. Chỉ có điều sao Hạ Tử Khâm cứ cảm thấy giữa hai người này không đơn thuần chỉ là quan hệ công việc.
Nhìn thấy Mạch Tử, “đại minh tinh” liền gỡ kính râm xuống, mặt vênh váo không thể tả: “Ranh con, tại sao dám cúp máy, em chán sống rồi phải không?”
Mạch Tử lườm mắt lại gần, nói chẳng chút khách khí: “Nói thật lòng, đi theo anh chẳng bằng chết cho rảnh! Anh không thấy phiền phức à? Tại sao anh tìm được chỗ này? Anh cho người theo dõi tôi đấy à? Hay là anh bám theo tôi từ lúc tôi ra khỏi nhà? Triệu Tiểu Nhạc, anh không thấy mình trẻ con lắm à?”
“Anh cứ trẻ con đấy, thì làm sao? Quản lí vừa thông báo có một buổi họp báo đột xuất cần tham dự, không có em anh biết làm thế nào? Đi thôi!”
Nói rồi chẳng kịp để Mạch Tử phản ứng, Triệu Tiểu Nhạc đã kéo tay cô đẩy vào trong xe, anh ta chạy thật nhanh sang ghế lái rồi vẫy tay chào Hạ Tử Khâm đang đứng thộn mặt ra ở bên ngoài, nổ máy lao vút đi.
Hạ Tử Khâm đứng đờ người ra vì kinh ngạc, hồi lâu sau mới định thần lại, cô cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, sắp mười một giờ rồi, lòng thầm nghĩ giờ có về nhà cũng chỉ một mình, chi bằng đi dạo phố.
Cũng sắp đến ngày sinh nhật của Tịch Mộ Thiên, cô có nên chuẩn bị một món quà mua bằng tiền cô tự kiếm được không nhỉ?
Tiền nhuận bút bản thảo cộng với hợp đồng vừa ký với công ty Điện ảnh đã giúp Hạ Tử Khâm kiếm được một khoản lớn đầu tiên trong đời, cô gửi một nửa về cho cô nhi viện, còn đâu giữ lại trong thẻ ngân hàng. Cứ mỗi lần nghĩ đến việc mình cũng có tiền tiết kiệm, Hạ Tử Khâm đến nằm mơ cũng mỉm cười, cô còn gọi điện cho Mạch Tử không biết bao nhiêu lần để khoe về chuyện này.
Cuối cùng Mạch Tử bực đến mức phải gào lên: “Hạ Tử Khâm, cậu điên à? Cậu thử nhìn lại xem chồng cậu là ai hả? Có bao nhiêu tài sản? Chút tiền cỏn con của cậu có đáng để ầm ĩ lên như thế không?”
Hạ Tử Khâm bĩu môi phản bác: “Đó là tiền của anh ấy, đây là tiền tớ tự kiếm được, có giống nhau không? Mạch Tử, tiểu thuyết của tớ có thể kiếm được bao nhiêu là tiền, thật không ngờ! Ha ha ha…”
Mạch Tử không chịu nổi nữa đành cúp điện thoại. Hạ Tử Khâm biết mình có hơi lắm chuyện, vì dù sao giữa cô và Tịch Mộ Thiên cũng không thể tính toán rõ ràng như thế. Từ trước đến nay mọi chuyện ăn ở đi đứng của cô đều do một tay Tịch Mộ Thiên lo liệu, nhưng cô dùng tiền của mình mua đồ tặng Tịch Mộ Thiên, cảm thấy khác hẳn.
Hạ Tử Khâm vẫn hơi bủn xỉn, đi dạo suốt nửa buổi mới nhắm được một cái ví da, nhìn lên nhãn hiệu đều là chữ ngoại quốc, liếc giá tiền thì thấy ghi hơn bốn trăm. Nhân viên bán hàng lại gần, nói tràng giang đại hải, nào là bây giờ đang trong thời gian khuyến mãi, tất cả các sản phẩm đều được giảm giá năm mươi phần trăm. Hạ Tử Khâm nghe vậy liền móc tiền mua ngay, cô còn đến cửa hàng lưu niệm chọn giấy gói quà thật là đẹp, gói lại cẩn thận.
Tay cô xách túi quà tặng, chân vừa rẽ là đã nhìn thấy tòa cao ốc Tịch Thị đứng sừng sững dưới ánh nắng mặt trời. Hạ Tử Khâm cúi đầu nhìn món quà trong tay, rồi lại nhìn sang đồng hồ, Tịch Mộ Thiên có làm gì thì cũng vẫn phải nghỉ ăn trưa, nghĩ đến đây cô liền bước vào Tịch Thị.
Hạ Tử Khâm đã đến đây hai lần, nhân viên lễ tân có thể nhận ra cô. Chế độ quản lí của Tịch Thị vô cùng nghiêm ngặt, do đó cho dù rất nhiều người biết chuyện ông chủ cưới gấp nhưng chẳng ai dám để lộ thông tin ra ngoài, nhờ vậy Hạ Tử Khâm đến bây giờ vẫn có thể sống thoải mái như thế.
Cô lễ tân cung kính dẫn Hạ Tử Khâm ra cửa thang máy, bấm số cho cô lên tầng cao nhất. Đang là giờ nghỉ trưa, nhân viên trên này cũng không nhiều, cánh cửa phòng Tổng giám đốc chỉ khép hờ, cô loáng thoáng nghe thấy giọng nói của Tịch Mộ Thiên vọng ra.
Hạ Tử Khâm đang định đẩy cửa bước vào thì phát hiện ra giọng nói của Vinh Phi Lân: “Có phải vì Tử Khâm giống chị em nên anh mới lấy cô ấy không?”
Toàn thân Hạ Tử Khâm như cứng đờ, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, tay siết chặt nắm cửa. Lúc này Hạ Tử Khâm thật sự muốn quay đầu bỏ chạy, nhưng người cô như đã mọc rễ, chẳng thể nào cử động được. Giọng nói từ bên trong vọng ra rất rõ ràng:
“Phi Lân, đây là công ty, anh hi vọng cậu đừng mang chuyện riêng tư đến. Hơn nữa đây là Tịch Thị, không phải Vinh Thị!”
Giọng nói của Tịch Mộ Thiên xưa nay rất có uy, Vinh Phi Lân cười khẩy: “Anh đang né tránh vấn đề đúng không?”
“Anh không cần thiết phải trả lời cậu câu hỏi vớ vẩn này. Hơn nữa Phi Lân này, thứ lỗi cho anh phải nhắc nhở cậu lần nữa, Tử Khâm là vợ của anh, cậu không cảm thấy cậu quá quan tâm đến cô ấy ư?”
Nói đến đây, Tịch Mộ Thiên dừng lại một chút rồi tiếp tục: “Hay là cậu vẫn chưa thể quên đi cái chết của Phi Loan, hồi đó cậu tiếp cận Tử Khâm vì mục đích gì? Ý đồ gì? Chẳng nhẽ chỉ đơn thuần như vậy, đơn thuần là thích cô ấy, thậm chí yêu cô ấy, không phải vì cậu yêu chị mình hay sao?”
Giọng điệu của Tịch Mộ Thiên bình thản, chậm rãi nhưng lại như một lưỡi dao sắc bén, đâm thẳng vào trái tim Hạ Tử Khâm. Khi lồng ngực bị dao đâm vào, nỗi đau nhức nhối ấy lan nhanh khắp tim phổi, thậm chí còn đau gấp vạn lần cơn đau do phát bệnh.
Đây là sự thật ư? Đây là sự thật của việc Tịch Mộ Thiên lấy cô, chiều cô, chăm sóc cô ư? Và cũng là nguyên nhân Vinh Phi Lân tiếp cận cô? Tất cả những câu đố phức tạp tích tụ trong lòng bỗng chốc được giải đáp, đơn giản chỉ vì cô và Vinh Phi Loan có điểm nào đó tương đồng, đây là đáp án mà Hạ Tử Khâm có nghĩ nát óc cũng không tìm ra.
Cô đột nhiên cảm thấy bản thân mình thật nực cười, cô đã tưởng thật, thậm chí mơ ước một tình yêu vĩnh cửu, chỉ có điều trong phút chốc nó đã tan biến, hoặc cũng có thể tình yêu của Tịch Mộ Thiên ngay từ đầu đã bị chôn vùi cùng với Vinh Phi Loan. Còn cô, cô chỉ là một phiên bản, đã vậy còn là phiên bản không thành công, khiến cho người khác chẳng mấy hài lòng.
Hạ Tử Khâm không còn tí dũng khí nào để nghe tiếp, chút sức lực còn sót lại khiến cô quay người lảo đảo chạy về phía thang máy, ngón tay phải ấn đến ba lần mới ấn được vào phím trên bảng điều khiển, đợi đến lúc cửa mở ra, cô gần như lao vào bên trong. Khi sống lưng áp vào vách thang máy lạnh toát, toàn thân cô từ từ trượt dần, rồi ngồi bệt xuống.
Đầu óc Hạ Tử Khâm ong ong, dường như có hàng ngàn hàng vạn âm thanh đang gào thét bên tai: “Anh ấy hoàn toàn không yêu mày, mãi mãi không yêu mày, mày chỉ là một phiên bản, phiên bản, phiên bản!”
Hạ Tử Khâm ôm mặt, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, thang máy vừa mở cô lao vội ra ngoài. Ra khỏi tòa nhà làm việc của Tịch Thị, cô bắt xe về biệt thự nhà họ Tịch.
Về đến biệt thự cô đi thẳng lên thư phòng của Tịch Mộ Thiên, bới tung tất cả mọi thứ, lục lọi từng ngăn kéo như thể mắc phải hội chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Bà giúp việc đứng bên ngoài thư phòng nghe thấy tiếng ồn, trong lòng không khỏi nơm nớp lo sợ. Tịch Mộ Thiên yêu cầu rất nghiêm ngặt, đồ đạc trong thư phòng tuyệt đối không được tự ý di chuyển vị trí, thế mà Hạ Tử Khâm làm loạn lên như vậy, đến khi Tịch Mộ Thiên quay lại, có khi bà sẽ bị đuổi việc cũng nên. Tuy vậy bà không dám tự ý bước vào, dù gì Hạ Tử Khâm cũng là nữ chủ nhân căn nhà này.
Hạ Tử Khâm lục lọi từng ngăn kéo nhưng không tìm được gì, ngoảnh đầu nhìn sang góc phòng thì thấy có một cái két nhỏ, cô ngẫm nghĩ rồi lấy chùm chìa khóa trong ngăn kéo ra, cắm từng chìa vào thử, cuối cùng cũng có một cái thích hợp. Với tâm tình thử vận may, cô nhập một chuỗi số lạ trong kí ức, cái két liền mở ra thật, cuộc đời Hạ Tử Khâm hoàn toàn khép lại.
Trong két không có thứ gì khác ngoài mấy album ảnh rất dày. Hạ Tử Khâm do dự hồi lâu mới run rẩy lấy ra, từng kỉ niệm, từng kí ức đều được ống kính máy ảnh lưu lại.
Hạ Tử Khâm thất thần móc ví tiền trong túi sách của mình ra, trên đó là bức ảnh một đứa bé mồ côi khoảng bảy, tám tuổi đang ngồi xích đu giữa hai cây hòe, nghiêng đầu mỉm cười. Còn cuốn album ở két sắt có một cô bé mặc váy như công chúa ngồi trên xích đu, chiếc xích đu cũng đẹp hơn nhiều so với xích đu trong cô nhi viện. Nếu bỏ đi bối cảnh, hai bức ảnh này cũng có vài phần tương đồng.
Trước đây Hạ Tử Khâm chẳng bao giờ nghĩ mình và Vinh Phi Loan có liên quan gì đến nhau, nhưng bây giờ phát hiện ra giữa hai người đúng là có điểm gì đó rất giống nhau, đường nét trên khuôn mặt nhìn nghiêng, thậm chí là đôi mắt, cái miệng…
Chỉ có điều Vinh Phi Loan là bản gốc được điêu khắc tinh xảo, còn cô chỉ là một phiên bản được mô phỏng sơ sài, con thiên nga trên cao vời vợi và con vịt xấu xí mãi mãi hèn kém dưới chân.
Lúc Tịch Mộ Thiên bước vào, đèn lớn ở phòng khách không bật, chỉ có ngọn đèn nhỏ trong góc là sáng, ánh đèn hắt xuống người Hạ Tử Khâm đang ngồi co ro ở góc ghế sô pha, nếu không nhìn kĩ thì khó mà thấy được.
Tịch Mộ Thiên không khỏi thở phào, hết giờ làm về đến chung cư không thấy cô ở nhà, gọi điện không có ai nghe máy, nhận được điện thoại của bà giúp việc ở biệt thự, anh liền vội vàng đến đây. Nỗi lo lắng phút chốc trở thành sự bực bội: “Tại sao không nghe điện thoại? Em có biết anh lo đến mức nào không hả?”
Mắng mỏ một hồi Tịch Mộ Thiên mới phát hiện ra Hạ Tử Khâm hoàn toàn không để vào tai. Anh lại gần ngồi đến bên cạnh, đưa tay lên sờ trán cô:
“Sao thế? Em khó chịu ở đâu à?”
Tay Tịch Mộ Thiên còn chưa chạm vào trán Hạ Tử Khâm cô đã gạt phăng ra: “Tịch Mộ Thiên, tại sao anh lấy em?”
Hạ Tử Khâm gần như gằn từng chữ, vô cùng bướng bỉnh, dường như không cần Tịch Mộ Thiên trả lời cô cũng tự đưa ra đáp án: “Có phải bởi vì em và Vinh Phi Loan có vài điểm tương đồng không?”
Sự trầm ngâm của Tịch Mộ Thiên khiến chút hi vọng cuối cùng trong Hạ Tử Khâm tan tành. Thực ra, khoảnh khắc biết mật mã két chính là ngày sinh của Vinh Phi Loan, cô đã hiểu ra tất cả, chỉ có điều một kẻ ngốc như cô vẫn ôm chút hi vọng mà thôi. Hạ Tử Khâm đột nhiên cảm thấy muốn buông xuôi tất cả: “Chúng ta li hôn đi!”