Bây giờ còn sớm, rất nhiều diễn viên đều vừa đến hóa trang.
- Chào chị Tô, em tên Trần Tâm Ngải.
Tô Căng Bắc vừa vào cửa thì bị một nữ sinh ngăn lại. Nữ sinh ấy rất xinh đẹp, đại khái cao khoảng 1m63, mặc áo phao và giày trắng, tổng thể có cảm giác rất sạch sẽ.
Vì Tô Căng Bắc cao hơn cô ấy, lại mang giày cao gót nên chênh lệch chiều cao có chút đáng yêu.
- Trần Tâm Ngải…
Tô Căng Bắc không nhớ là ai nhưng vẫn vươn tay bắt tay cô ấy:
- Chào em, chị là Tô Căng Bắc.
Khuôn mặt trắng trẻo của Trần Tâm Ngải hơi ửng đỏ, có chút kích động nói:
- Chị Tô, em luôn xem show của chị, em rất thích chị, không ngờ, không ngờ lần đầu tiên đóng phim lại có thể đóng cùng với chị.
Hóa ra là người mới, hèn gì cô không biết.
Tô Căng Bắc nói cám ơn với cô ấy, lịch sự hỏi:
- Em diễn vai gì?
- Tông Chính Bội Hàm.
- À, là cô công chúa đó.
- Phải phải, chị Tô, em và chị có rất nhiều đoạn đóng chung đấy.
Nhân vật mà Tô Căng Bắc diễn sau khi bị đưa sang địch quốc luôn từng bước cẩn thận, chưa từng chân chính tin tưởng ai, nhưng lại thật sự xem cô công chúa ngây thơ đáng yêu của địch quốc là bằng hữu. Giống như Trần Tâm Ngải nói, hai người có rất nhiều cảnh đóng chung.
- Ừ, chị rất chờ mong.
Tô Căng Bắc chỉ chỉ bục hóa trang:
- Chị đi hóa trang trước, em thì sao?
- Em cũng phải đi hóa trang đây, chị Tô đi trước đi.
- Được.
Dưới ánh mắt hình trái tim của Trần Tâm Ngải, Tô Căng Bắc ngồi xuống ghế hóa trang, trợ lý Tiểu Oai cười nói:
- Chị Căng Bắc, bây giờ chị nam nữ đều ăn sao?
Tô Căng Bắc nghịch nghịch mái tóc dài, vẻ mặt “bất đắc dĩ”:
- Trời sinh quyến rũ khó tự vứt mà…
Đang hóa trang một nửa, ngoài cửa vang lên âm thanh huyên náo…
Tô Căng Bắc dừng nghịch điện thoại, nhìn phía sau qua kính hóa trang. Ở cửa phòng hóa trang lúc này có một cô gái mặc áo măng tô màu đen, chân đi đôi boot cao đến đầu gối được bao vây đi vào.
Tô Căng Bắc từng xem phim cô ấy đóng nhưng chưa từng tiếp xúc với người thật. Cô ấy tên Cao Tử Đồng, là một trong tứ tiểu hoa đán do cư dân mạng bầu chọn. Mấy năm gần đây, danh tiếng Cao Tử Đồng rất thịnh, tuy fan và antifan đều đông nhưng cũng nhờ vậy mà luôn đứng trên bảng hot topic, hơn nữa chính cô ấy có bối cảnh để dựa vào, tuyệt đối không thiếu nguồn tài nguyên trong giới.
Tô Căng Bắc ra hiệu cho thợ hóa trang dừng lại, cảm thấy mình nên quay qua chào cô ấy.
Nhưng, khi cô xoay ghế còn chưa kịp mở miệng, Cao Tử Đồng đã mắt nhìn thẳng đi lướt qua ngồi xuống ghế hóa trang bên cạnh cô, không hề có ý chào hỏi.
Tô Căng Bắc cau mày, kiêu ngạo lạnh lùng à… bỏ đi, dù sao cũng không quen.
- Thợ hóa trang đâu?
Thợ hóa trang cạnh Tô Căng Bắc lịch sự nói:
- Cô Cao chờ một chút, chúng tôi hóa trang cho diễn viên bên này xong sẽ tới lượt cô.
- Tôi chờ một chút? Tôi sắp quay rồi, cô bảo tôi chờ?
Cao Tử Đồng cười lạnh:
- Người không quá quan trọng bỏ qua đi, qua hóa trang giúp tôi.
Thợ hóa trang hơi khó xử, nhưng vẫn gọi một người đang hóa trang cho Trần Tâm Ngải lại:
- Tiểu Chính, cô qua đây hóa trang cho cô Cao trước đi.
- Ơ được.
- Đợi đã.
Cao Tử Đồng bắt chéo hai chân, nói cho thợ hóa trang nghe nhưng mắt lại nhìn Tô Căng Bắc:
- Tôi thấy kỹ thuật của cô tốt hơn, cô qua hóa trang cho tôi đi.
Thợ hóa trang ngẩn người:
- Bên cô Tô còn chưa…
- Hóa trang cho tôi trước, không vấn đề gì nhỉ.
Người bên cạnh Cao Tử Đồng thấy vậy cũng vội nói:
- Tử Đồng của chúng tôi là vai chính, chẳng lẽ vai chính phải xếp sau à?
Thợ hóa trang cau chặt mày nhưng không dám phản kháng.
Lúc này, Tô Căng Bắc luôn không tiếp lời chợt cười khẽ, nhàn nhạt nhưng rõ ràng:
- Không phải chỉ là vấn đề ai hóa trang trước thôi sao, cô Cao à, bây giờ vẫn chưa quay, ai hóa trang trước đều không làm chậm trễ lịch trình, cô hà tất phải làm khó một thợ hóa trang?
Trợ lý Cao Tử Đồng nói:
- Cô nói gì thế, Tử Đồng của chúng tôi là vai chính, đương nhiên phải hóa trang trước, không thể để xảy ra chút sơ sót nào được.
Tô Căng Bắc ngước mắt nhìn cô ấy, đôi mắt quyến rũ tiềm ẩn sự sắc bén như có như không:
- Vai chính? Theo tôi biết thì phim này lấy phái nam làm chủ, những phân đoạn có chúng ta đều tương đương nhau. Ôi, có phải các cô không xem kỹ kịch bản không?
- Cô!
- Cô câm miệng cho tôi.
Cao Tử Đồng lạnh lùng ngăn trợ lý lại, liếc mắt nhìn Tô Căng Bắc:
- Dù không phải phim lấy phái nữ làm chủ nhưng thật sự tính thì vai của tôi vẫn là nhân vật quan trọng nhất, cô Tô, cô không thể nhường thợ hóa trang cho tôi à?
Tô Căng Bắc nhún nhún vai:
- Xin lỗi, cô thấy đấy, khuôn mặt tôi đã hóa trang được một nửa, không thể thình lình gián đoạn, hơn nữa, cô Cao nhất định muốn đoạt thợ hóa trang của tôi là ý gì, ban nãy không phải đã phái cho cô một người rồi à?
Cao Tử Đồng cong môi:
- Nhưng tôi thích người này của cô hơn.
Tô Căng Bắc hơi khép mi, người ta là cố ý tìm cớ, cô trêu chọc gì cô ta à? Nhưng cô nhớ mình và cô ta chưa từng gặp nhau mà.
- Thầy Hàn.
Đúng lúc này, có người lên tiếng kêu về phía cửa.
Rất nhiều người đứng dậy chào hỏi, ngay cả Cao Tử Đồng luôn trừng mắt đối chọi với Tô Căng Bắc cũng thu lại vẻ mặt sắc bén, cười chào Hàn Văn Tân:
- Thầy Hàn, đợi thầy lâu lắm rồi, sao giờ thầy mới tới?
Tô Căng Bắc buồn nôn, trở mặt còn nhanh hơn lật sách à.
Hàn Văn Tân cười:
- Dọc đường có chút kẹt xe.
- Hóa ra là vậy, thầy Hàn mau ngồi đi.
- Cám ơn.
Hàn Văn Tân ngồi xuống một chiếc ghế hóa trang khác, có thợ hóa trang qua hóa trang cho ông, ông khoát khoát tay, lấy kịch bản ra:
- Không gấp, làm cho người khác trước đi, tôi xem chút đã.
- Dạ được.
Hàn Văn Tân ngồi vào vị trí bên kia của Tô Căng Bắc, khi ánh mắt hai người gặp nhau, họ chỉ gật đầu chào hỏi, không nói lời dư thừa.
Tô Căng Bắc rất sùng kính Hàn Văn Tân. Anh lăn lộn trong giới diễn viên hơn mười năm, đều dựa vào thực lực của mình mà đi lên. Anh nổi tiếng diễn xuất hay,phim điện ảnh nào có anh tham gia đều hot cả. Lần này anh đóng vai nam chính trong phim “Thành nguy cơ” xem như là một sự bảo đảm cho doanh thu phòng vé.
Sau khi Hàn Văn Tân xuất hiện, Cao Tử Đồng cuối cùng cũng dừng động kinh.
Tô Căng Bắc hóa trang xong, thay trang phục rồi ra ngoài trước. Cô ngồi trên ghế ở trường quay, vẫn không thể nào lý giải cách cư xử thù địch của Cao Tử Đồng dành cho cô.
- Chị Tô.
Trần Tâm Ngải cũng hóa trang xong đi ra:
- Chị không sao chứ?
- Chị? Chị có thể có sao gì chứ.
Trần Tâm Ngải phồng má:
- Ban nãy thấy bầu không khí giữa chị và Cao Tử Đồng lạ lạ, rõ ràng cô ta muốn bắt nạt chị.
Tô Căng Bắc cười:
- Sao thế, em cảm thấy chị bị bắt nạt?
- Không có không có.
Trần Tâm Ngải xua tay liên tục:
- Em chỉ cảm thấy cô ta quá đáng, ỷ mình có chút tiếng tăm liền làm vậy.
Tô Căng Bắc hạ mi mắt lật xem kịch bản, nói nhỏ:
- Oh… có chút động kinh, chắc là tới tháng.
Trần Tâm Ngải:
- Hở?
Tô Căng Bắc ngẩng đầu vỗ vai Trần Tâm Ngải:
- Được rồi, đừng quan tâm cô ta, tập trung đóng phim đi. Cô ta trông có vẻ không dễ chọc, bình thường em cách xa cô ta một chút.
Ánh mắt Trần Tâm Ngải nóng rực nhìn Tô Căng Bắc:
- Chị Tô, con người chị thật tốt.
Đuôi mắt Tô Căng Bắc hơi nhướng lên:
- Đối với em gái nhỏ đáng yêu, đây là chuyện nên làm mà.
Hai người ngồi trò chuyện chốc lát, sau đó Trần Tâm Ngải bị đạo diễn gọi đi, đoạn phim của Tô Căng Bắc vẫn chưa quay nên cô ngồi y chỗ cũ chờ.
Kết quả chính là chờ được điện thoại của Chu Thời Uẩn. Anh rất hiếm khi gọi điện thoại cho cô, cô nhìn màn hình hiển thị mà vui như hoa, lúc bắt máy giọng cũng điệu đà hơn:
- A lô ~ nghĩ sao gọi điện thoại cho em thế, nhớ em hả?
Chu Thời Uẩn đã quá quen giọng điệu của Tô Căng Bắc, trực tiếp hỏi:
- Em đang ở đâu?
- Em đang quay phim, còn anh thì sao, có phải về bệnh viện rồi không?
- Ừ.
Chu Thời Uẩn nói:
- Em không ở bên này, thôi bỏ đi.
- Nè nè nè, bỏ đi gì?
Chu Thời Uẩn:
- Không có gì.
- Như anh là không được.
Lòng hiếu kỳ của Tô Căng Bắc bị khơi dậy:
- Người không chịu nói xong lời là đáng hận nhất.
- Ừ.
Chu Thời Uẩn không hề bị lay động:
- Cúp đây.
- A lô, thế là cúp, anh thật sự không nói à?
- Em về rồi nói sau.
Tô Căng Bắc nhướng mày, đôi mắt xinh đẹp tức thì cong cong ý cười:
- Hóa ra phải chờ em về à, được thôi, dù sao hai thành phố cách nhau cũng không xa, khi nào em nghỉ sẽ lén chạy đi tìm anh.
Chu Thời Uẩn trầm mặc chốc lát:
- Không phải chuyện lớn lao gì, không cần chạy tới.
- Suỵt, đừng nói một đằng nghĩ một nẻo chớ, em biết anh muốn nói trước mặt em.
Tô Căng Bắc nhìn phó đạo diễn ở đằng xa đang vẫy tay với cô:
- Em đi đóng phim đây, nhớ em quá thì lên mạng search, em luôn ở đó nhé.
Chân mày Chu Thời Uẩn co giật, dứt khoát ngắt điện thoại.
Tô Căng Bắc cười híp mắt nhét điện thoại về trong túi, chợt cảm thấy cuộc điện thoại của anh khiến tâm trạng bị Cao Tử Đồng phá hoại trước đó đều tốt lên.
Chậc chậc, trai đẹp quả nhiên là thứ tốt.
Tô Căng Bắc đã lâu chưa đóng phim, bộ phim này tiết tấu rất căng, hơn nữa mấy cảnh phim gần đây cô đều phải treo dây cáp chiến đấu, vì nhiều cận cảnh nên cô bắt buộc phải đích thân làm. Cho nên sau một loạt việc, cô cảm thấy rất mệt mỏi. Hôm đó lại là một cảnh quay với dây cáp. Sau khi hạ xuống, Tô Căng Bắc suýt đứng không vững, may mà Hàn Văn Tân bên cạnh đỡ cô kịp rồi rất ga lăng đưa cô sang một bên nghỉ ngơi.
- Cô gái nhỏ đừng liều mạng như vậy, lúc chịu không nổi nhớ nói một tiếng.
Hàn Văn Tân đưa thuốc trầy da cho cô, tốt bụng nhắc nhở. Kỳ thực Hàn Văn Tân cũng chỉ khoảng 35 tuổi, hơn nữa ngôi sao vốn rất biết dưỡng nhan, trông họ không chênh lệch tuổi tác là mấy. Nhưng một tiếng cô gái nhỏ này Tô Căng Bắc nhận, dù sao anh cũng là tiền bối.
Cô cám ơn:
- Thầy Hàn, thầy còn liều mạng hơn em mà, em thì tính là gì chứ.
- Đâu so thế được, em là con gái.
- Diễn viên không vì là con gái mà hạ thấp tiêu chuẩn, thầy nói đúng không?
Hàn Văn Tân nghe vậy cười sảng khoái:
- Được được được, nghiêm túc là tốt, Căng Bắc à, em rất tốt.
Tô Căng Bắc cười:
- Cám ơn thầy Hàn khen ngợi.