Vương Diệu gật đầu, tuy bị nhốt ngoài cửa, nhưng cậu đã rất cảm kích.
“Tiểu Kiệt nhất định nói với con những lời rất khó nghe đúng không? Đứa con này của bác chính là như vậy, mỗi lần đều phải đập cho vỡ nát, đến mức hại người hại mình đó mới bằng lòng bỏ qua. Bác thật vui vì con không buông tha cho nó.” Ông Lam vỗ vai Vương Diệu, sáng láng lại cường tráng, đứa con rể này rất hợp cách.”Được rồi, con đi nhanh đi, bác không nói nhiều được, Tiểu Kiệt sẽ giận bác đó.”
Vương Diệu cám ơn, sau đó mới xoay người đến chỗ Tề Thiên hỏi địa chỉ của Hồ Huỳnh.
“Vương Diệu, A Kiệt nói quyết tuyệt như thế, tùy hứng như thế, vậy mà cậu vẫn thích anh ta sao?”Tề Ngự Thiên nhìn Vương Diệu lắc đầu
“Thiệu Thanh Vân rõ ràng không biết nấu ăn, đồ ăn cô ấy làm khiến mọi người bị tiêu chảy, nhưng anh không những giúp cô ấy làm, mà bản thân còn ăn rất ngon lành, cô ấy như vậy, anh vẫn cứ thích cô ấy, đó là vì sao?” Vương Diệu cười, hỏi lại hắn
“Uhm, nói rất hay, chỉ bằng những lời nay, tôi cho cậu địa chỉ của Hồ Huỳnh, nhưng, cô nàng không dễ ứng phó như tôi đâu.” Đương nhiên là vì yêu. Không yêu, ai lại ăn nổi cái bàn thức ăn đen ngòm đó? Tề Ngự Thiên rất vừa lòng cười
Vương Diệu nói, hắn rất thích, bởi vì như vậy chứng tỏ rằng Vương Diệu thật lòng quan tâm Lam Úc Kiệt, bởi vì yêu.
“Đừng quên mang nhiều tiền mặt chút.” Trước khi đi, Tề Ngự Thiên tựa tiếu phi tiếu nhắc Vương Diệu.
Vương Diệu sau nhiều lần tìm kiếm mới tìm được nhà của Hồ Huỳnh, nhà cô ở trong phố nhỏ, nhiều ngỏ tắt, nhà đã nhỏ lại không có biển số hay dãy nhà, đường đi cong cong quẹo quẹo cũng không làm khó được Vương Diệu, chẳng qua Hồ Huỳnh không hề khách khí với cậu, trước mặt Vương Diệu, cô nàng đóng sầm cửa lại.
Vương Diệu chưa từ bỏ ý định, liên tục ấn chuông, ấn được nửa tiếng, Hồ Huynh mới ra mở cửa lần nữa.
“Họ Vương kia, cậu có bệnh à? Điện nhà tôi không phải trả tiền à!” Hồ Huỳnh nổi giận đùng đùng, mở cửa ra lập tức vươn tay đòi tiền.
Vương Diệu sửng sốt, nhìn tay Hồ Huỳnh hồi lâu.
“Nhìn cái gì? Tiền đâu! Chuông nhà tôi phải tốn tiền điện đó, mau bồi thường tổn thất cho tôi.” Hồ Huỳnh nắm tay lại, Vương Diệu lấy ra tiền mặt, lẩm nhẩm, lấy ra, hai tờ,......, đến khi Vương Diệu đếm tới năm nghìn nguyên cô nàng mới vừa lòng cười.”Tính cậu thức thời. Anh Thiên đã gọi cho tôi trước, muốn hỏi chuyện của A Kiệt không sao cả, chẳng qua cậu phải trả tôi tiền làm mai mối, thời gian của tôi cũng rất quý giá, mỗi giây cỡ mấy ngàn nguyên thôi, không trả thì tôi không có thời gian cho cậu.”
“Trả, tôi trả.” Vương Diệu vội gật đầu, lập tức đi theo Hồ Huỳnh vào nhà.
“Lôi Mông, là bạn trai đầu tiên của A Kiệt.” Hồ Huỳnh tuyệt không lãng phí thời gian, trực tiếp nói vào trọng điểm, Vương Diệu ngồi trên sô pha chăm chú nghe, sợ bỏ mất chữ.”mọi chuyện xảy ra vào năm thứ hai họ quen nhau......”
——————————–
Lam Úc Kiệt trước đây kỳ thật loáng thoáng biết mình không thích con gái, nhưng đến tận năm mười sáu tuổi gặp Lôi Mông, cậu ấy mới biết mình là một đồng tính.
Lôi Mông, chính là người dẫn cậu ấy đi vào vòng lẩn quẩn đó.
Năm ấy Lôi Mông vừa cao vừa đẹp trai, ở trên sàn diễn, anh ta sáng lòa, cơ hồ là từ ánh mắt đầu tiên, Lam Úc Kiệt đã chìm vào bể tình của anh ta
Lam Úc Kiệt mười sáu tuổi thuần khiết sạch sẽ như một tờ giấy trắng, vào lúc mà cậu còn chưa biết tự an ủi là gì thì Lôi Mông đã dạy cậu làm tình.
Lôi Mông hơn Lam Úc Kiệt ước chừng có mười hai tuổi, anh ta có kỹ thuật thành thạo, kinh nghiệm cũng phong phú, anh ta hiểu làm sao để dẫn Lam Úc Kiệt đến cao trào, Lam Úc Kiệt rất nhanh đã thích làm tình, cơ hồ không một lần nào hai người dính vào nhau mà không điên cuồng làm tình.
Lôi Mông là người mẫu.
Cái nghề người mẫu này phát triển có thời hạn, hơn nữa với con trai, nếu không đứng trên đỉnh, rất nhanh sẽ bị thời cuộc đào thải, Lôi Mông hai mươi chín tuổi đã đạt bình cảnh trên sàn diễn, khi đó họ quen nhau được một năm.
Lôi Mông bị áp lực, Lam Úc Kiệt còn trẻ không hiểu, hai người gặp mặt trừ bỏ làm tình, đó là cãi nhau.
Trường kỳ không nhận được việc, Lôi Mông gặp phải khốn cảnh, cuối cùng đành phải về nhà đi nhờ người thân, người thân của Lôi Mông tha thứ, nhưng buộc anh ta phải buông bỏ đường làm gay, ngoan ngoãn cưới một cô về làm vợ sống qua quãng đời còn lại.
Một tuần trước khi Lôi Mông kết hôn, Lam Úc Kiệt mới biết được chuyện này.
Khi đó cậu ấy còn trẻ, không hiểu vì sao Lôi Mông phải bỏ mình để kết hôn, vì thế cậu khóc, cậu gây chuyện, cậu quấn quít lấy Lôi Mông đòi chết đòi sống.
“Anh nói anh yêu em, anh nói anh yêu em mà! Sao anh có thể? Sao anh có thể!” Lam Úc Kiệt mười bảy tuổi đối với Lôi Mông hai mươi chín tuổi, Lam Úc Kiệt có chính là nước mắt cùng tình yêu, cậu không thể nhận.
“Kiệt...... anh sắp ba mươi rồi, anh còn rất trẻ đã ra nghề, từ lâu đã cùng người nhà đoạn tuyệt quan hệ, lúc còn trẻ anh vì tình yêu ra đi mà không quay đầu lại, anh thương tổn người thân của mình, bây giờ anh sống không tốt, họ chịu nhận anh, đây là chuyện mười mấy năm qua anh có mơ cũng không mơ được.” Lôi Mông ôm Lam Úc Kiệt, mặc cậu đánh mình, nhưng vẫn muốn nói hết.”Em còn trẻ, không hiểu được quá nhiều tình cảm, không phải anh không yêu em, chỉ là bây giờ anh không thể làm người nhà của mình thất vọng, anh có thể suốt đời cũng không yêu cô gái kia, nhưng lại có thể sử dụng cả nửa đời sau để bù lại những thương tổn anh đã gây ra cho người thân của mình, anh không thể không làm vậy.”
“Lấy cớ! Đều là lấy cớ! Tôi không muốn nghe!” Lam Úc Kiệt khóc lớn, đôi gò má trắng nõn nhiễm đỏ, nước mắt cuồn cuộn chảy ròng.”Anh không còn yêu tôi, những lời nói trước kia đều là nói dối! Đều là gạt tôi! Lôi Mông anh độc ác lắm, tôi cả đời cũng sẽ không thông cảm cho anh, tôi cả đời cũng không tha thứ cho anh!”
“Em còn trẻ, tương lai có ngày em sẽ hiểu, xin lỗi, Kiệt, bảo bối, anh yêu em, nhưng xin lỗi em.” Lôi Mông cũng khóc, nhiều năm trước anh đứng giữa thân tình và tình yêu đã chọn tình yêu. Nhưng tình yêu không lâu dài, bây giờ anh hối hận, giờ đây có cơ hội để bù đáp lại, cho nên muốn anh phải bỏ qua tình yêu, anh đương nhiên không nỡ, nhưng lại không thể không làm!”Kiệt, em còn cả một thanh xuân rất dài, về sau em sẽ tìm được một người càng yêu em hơn, em càng yêu người nọ hơn, đến lúc đó, em sẽ hiểu, với anh em chẳng qua là trẻ con không muốn xa rời người thân, là khát khao tình yêu, là ấn tượng đầu tiên của chim non, em với anh, thậm chí không thể xem như yêu.”
“Em không cần, em không cần, Lôi Mông, đừng bỏ em lại.” Lam Úc Kiệt khóc thút thít, lôi kéo tay anh mặt đầy đáng thương yếu ớt nói với Lôi Mông.”Lôi Mông, em yêu anh mà! Anh đừng kết hôn được không, đừng kết hôn, đừng......”
Lôi Mông ôm Lam Úc Kiệt, chỉ có thể khóc, không thể đáp ứng.
“Lôi Mông, anh thật nhẫn tâm, nếu biết sẽ thế này, ngay từ đầu anh đừng trêu chọc tôi!” Lam Úc Kiệt chỉ vào Lôi Mông, trừng mắt, đôi mắt ngập nước đầy phẫn hận.”Là anh, tất cả đều là anh! Nếu không có anh tôi sẽ không bước lên con đường này, anh dẫn tôi vào, biến tôi thành thế này, khiến tôi không thể sống cuộc sống như người bình thường, sau đó anh tách ra, anh chẳng lẽ không phụ tôi sao? Anh vốn có ý này đúng không! Tôi hận anh! Hận anh! Hận anh tới chết......”
Càng tới gần ngày hôn lễ, Lam Úc Kiệt càng gây chuyện lớn hơn, cậu ấy không cam lòng, không muốn buông tay.
Mười sáu tuổi, mối tình đầu, cậu ấy thấy mình thật lòng yêu anh ta, toàn bộ thế giới chỉ còn có anh ta, cho nên cậu một khóc, hai gây chuyện, cuối cùng tuyên bố muốn tự sát, lấy cái chết để bức anh ta.
Một ngày trước hôn lễ, Lôi Mông nhảy lầu.
Lôi Mông cùng lúc thấy mình có lỗi với Lam Úc Kiệt, là anh ta dẫn cậu ấy vào con đường này, anh ta áy náy, anh ta không nhận nổi chỉ trích, về mặt khác, thân nhân tha thiết chờ mong anh ta về với người bình thường, Lôi Mông lại không thể thương tổn người nhà lần nữa.
Áp lực cực lớn bức anh ta không thở nổi, cho nên Lôi Mông lựa chọn một con đường không lối về, để cả hai bên anh ta không phải chọn.
Lôi Mông từ tầng mười lăm nhảy xuống, tan xương nát thịt, tắt thở ngay lập tức.
———————————-
Với Lam Úc Kiệt hiện tại mà mà nói, đó đã là chuyện mười năm trước, chỉ là trong lòng anh vẫn không thể tha thứ cho mình.
Lôi Mông chết, là bóng ma áy náy của cả đời anh, là một mạng người khi tuổi trẻ lông bông anh đã hại chết, từ đó về sau, Lam Úc Kiệt không bao giờ chịu yêu một lần nào nữa.
Đây là anh trừng phạt bản thân.
Anh thấy mình không xứng, với loại người như anh – một hung thủ giết người, anh không xứng có được tình yêu của một ai, không xứng có được hạnh phúc.