" Vâng, đã xong hết tất cả..."
Trợ lí đứng bên cạnh Đường Vân Tuyệt cung kính trả lời, vẻ mặt đăm chiêu, như muốn như không chần chờ muốn hỏi. Cuối cùng nhịn không được:
" Tổng giám đốc, ngài nhất định phải làm vậy sao? " Nếu phải đem tập đoàn giải tán, quả thật quá đáng tiếc rồi, tập đoàn phát triển đến như vậy, hùng mạnh đến vậy, nay tổng giám đốc tại sao lại phải đóng cửa phá nó chứ ? Bao nhiêu công sức gầy dựng, nếu phá bỏ đi, hắn thật sự không cam lòng, mặc dù không phải là của hắn, nhưng mà hắn đi theo Đường tổng bao nhiêu năm qua, hắn không chịu nỗi việc đột xuất xảy ra này.
" Yên tâm, tôi sẽ không ngược đãi cậu"
Than âm lười biếng vang lên, Đường Vân Tuyệt lại một thân trắng đen âu phục, nhưng không hề nhạt nhẽo khô khan, nhàm chán mà còn tôn thêm vẻ đẹp yêu dã của anh, sắc mặt hắn tràn đầy ý cười, mọi thứ anh đã chuẩn bị xong gần hết.
Phải nói, nếu nói ra mục đích Đường Vân Tuyệt làm vậy, hẳn là cả thế giới sẽ kinh hãi, hoảng hốt, nhất định sẽ tặng cho anh hàng tỉ lời quái dị, điên loạn cho anh.
Một kẻ sắp đặt tất cả mọi thứ để tìm cái chết, rốt cuộc anh yêu Hàn Ngữ Yên đến mức nào? Không biết, anh chỉ biết, cuộc đời của cô là cuộc đời của anh, cuộc đời cô không còn, anh cũng không cần cuộc đời của mình nữa. Cái gì mà sống quãng đời còn lại vì cô gái mình yêu. Vô vị...
Sống trong vô vọng, sống trong đau khổ, sống trong cô quạnh, vắng vẻ, sống như một kẻ điên làm việc thì chết còn vui vẻ hơn.
Từ trước tới nay, sau khi gặp cô, mục đích sống của anh chỉ có một, là cô, bảo vệ, yêu thương cô, cô vui một thì anh vui hai, cô đau một thì anh lại đau mười, thế nên, cô đã khảm vào người anh rồi, yêu không có lí do, chỉ cần cô cứ ôn nhu lạnh lùng là được rồi, nhưng mà cô không còn nữa.
Hàn Ngữ Yên đứng trước mặt Đường Vân Tuyệt, nhìn khuôn mặt lười biếng cười đến yêu nghiệt của anh thì khó hiểu, anh ta đang suy tính điều gì vậy, cô nghe cuộc đối thoại của anh mà không hiểu, giống như anh sắp dọn đi xa vậy, mà không đúng, cái gì mà ' không ngược đãi cậu'. Mặc kệ vậy, anh đi đâu cô đi theo là được rồi. Dù chết nhưng vẫn có thể bên cạnh anh mỗi ngày là tốt rồi, hiện tại cô không hận, không oán bất kì ai cả, trước kia chỉ hận mỗi Lương Nhan ác độc, khốn kiếp kia, nhưng lúc đi theo Đường Vân Tuyệt đến lăng mộ anh dựng lên, chứng kiến tất cả, lòng cô cảm động, mà nhẹ nhõm.
Còn phần Hạ Vũ Thiên, thật ra cô chỉ oán anh ta mà thôi, hận cũng chỉ hận chính mình, oán anh ta tại sao không mở rộng mắt nhìn vào sự thật cô nói, hận mình tại sao lại đi yêu người đàn ông lạnh tình đó, hận mình làm kẻ thứ ba chen vào, nhưng nếu không phải lúc đó phát hiện Lương Nhan xấu xa, cô cũng không bất chấp mọi thứ yêu điên cuồng Hạ Vũ Thiên, nếu Lương Nhan thật sự thiện lương hòa ái cô cũng không sa vào lưới tình đơn phương này mà thật tâm chúc phúc cho cặp tình nhân mặn nồng ngọt ngào đó.
Tóm lại là do cô, chỉ vì tính cố chấp mà thôi, mặc cho trái tim vỡ nát vẫn cố chấp yêu, nghĩ lại, tại sao cô la ngu ngốc như vậy, giá như lúc đó cô đủ mạnh mẽ có lẽ Đường Vân Tuyệt sẽ không đau khổ như bây giờ, thật sự muốn quay lại thời điểm lao ra đường kia, cô sẽ không ngu ngốc như vậy, bất quá không có bất kì một cơ hội nào.
Khoan đã, cơ thể của của cô hình như càng ngày càng nhẹ hơn thì phải, cả linh thể như mang theo một luồng cảm xúc lâng lâng nhẹ bẫng, gần như cô không điều khiển được linh thể của mình. Làm sao bây giờ, bây giờ chỉ cần một làn gió thổi qua, có thể cô sẽ bị cuốn đi mất...
--- ------ ---------
Hạ Vũ Thiên rệu rã đứng dậy cầm áo khoác đen muốn trở về căn biệt thự, anh phải giải quyết rõ ràng chuyện tệ hại này. Lương Nhan, Lương Nhan, đừng để tôi tra hết mọi quá khứ của em.
Từ trước tới giờ, anh tùy ý để cô ta tùy hứng, cũng không quan tâm chuyện cô ta làm, chỉ cần cô ta vui là được, cũng không có điều tra quá khứ của cô ta, anh sợ Lương Nhan biết được sẽ không vui, sẽ nghĩ anh không tôn trọng cô ta, từng khắc, từng khắc bảo hộ, yêu thương, chăm sóc, nhưng điều mày không có nghĩa anh sẽ tha thứ cho việc làm ghê tởm mà cô ta làm ra...
Biệt thự Hạ Vũ gia
Không đưa xe vào gara, Hạ Vũ Thiên để bừa bộn bên ngoài, chân chống đỡ thân thể mệt mỏi nhưng từ lúc mở phong bì đã trùm lên hơi thở lạnh lẽo. Đáy mắt cũng không có một tia ấm nào.
" Thiếu gia, người đã về " - âm thanh kinh ngạc của quản gia Trần vang lên, chỉ mới 4h chiều, còn quá sớm, thiếu gia hình như về hơi sớm so với thời gian làm việc. Không lẽ là do quá nhớ Lương tiểu thư, nhưng mà Lương tiểu thư chưa có về...
" Lương Nhan đâu"
Thanh âm âm trầm, không chứa nổi một tia ôn nhu, dịu dàng, anh sắp không chịu nỗi mà giết người mất rồi. Khí thế vương giả lúc trước biến mất, chỉ tồn tại một khí chất mệt mỏi, lạnh lùng."
Quản gia nghe Hạ Vũ Thiên hỏi, toàn thân giật giật, run run, thiếu gia khẳng định có chuyện không vui mới gọi cả tên lẫn họ của Lương Tiểu thư như vậy. Đầu nghĩ nhưng miệng vẫn theo bản năng trả lời.
" Tiểu thư ra ngoài đã ba tiếng, vẫn chưa thấy về ạ"
Hạ Vũ Thiên thẳng lưng, hừ lạnh đi lên phòng, cũng không để quản gia vào mắt. Toàn thân anh bây giờ thật sự rất đau, tim anh như muốn vỡ nát ra từng mảnh, giống như có một con dao bị mẻ cà nhẹ vào tim anh, cảm giác đau đến nhức nhối.
Thả mình lên giường, hai mắt nhắm chặt, trong nháy mắt, lại xuất hiện hình ảnh một cô gái, cô gái xinh đẹp lạnh nhạt, chỉ là đôi mắt chứa đầy ôn nhu và đau thương, đưa cho anh một cuộn ghi âm, nói nếu như anh không xem, anh sẽ hối hận, lúc đó anh nghĩ Hàn Ngữ Yên đưa cho anh cuộn ghi âm giả, muốn bêu xấu Lương Nhan, cho nên đã một thân đạp nát nó, hơn nữa còn ném cả phong bì nhỏ của cô vào mặt cô, tiếp đó là anh nhìn thấy thân thể run rẩy, mặt tái nhợt, bờ môi cắn chặt, đôi mắt đỏ lên, tuyệt nhiên không hề khóc, không có một giọt nước nào rớt xuống.
Nếu nhìn kĩ một chút anh sẽ thấy khuôn mặt ưu thương, tràn đầy thâm tình khẽ nấc lên từng tiếng nhỏ, vì không muốn anh nhìn thấy giọt nước chảy ra từ khóe mắt nên cô mới giả bộ cúi xuống nhặt phong bì nhỏ lên, đến khi ngước lên, khuông mặt đã trở lại như cũ.
Ngữ Yên, rốt cuộc, lúc đó thứ em muốn cho tôi coi, cho tôi nghe, có phải là những thứ hôm nay tôi nhìn thấy...
Dưới tầng bỗng dưng vang lên tiếng hô khiếp sợ " Tiểu thư, cô làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì "
Người giúp việc lo lắng quan tâm hỏi, nhìn bàn tay quấn đầy băng trắng của Lương Nhan, tiểu thư chỉ ra ngoài một lúc đã xảy ra chuyện, thiếu gia ít nhiều cũng sẽ khiển trách bọn họ.
" Tránh ra "
Lương Nhan chán ghét dùng tay không bị thương đẩy mạnh người giúp việc, thân thể cũng vì thế mà loạng choạng. Ánh mắt như dao muốn phóng đến bà giúp việc này.
Người giúp việc bị hành động của Lương Nhan mà choáng váng mặt mày, đây là hiện tượng gì, Lương tiểu thư hiền lương, đáng yêu, thánh thiện, bây giờ giống như một kẻ đanh đá, vô phép, vô lễ với một người lớn tuổi như bà.
Dù cho là kẻ công người chủ, nhưng bà là người lâu năm làm việc trong căn nhà này, ít nhiều cũng không nên thể hiện thái độ không tôn trọng người khác như vậy, nhất là đối với một cô gái từ trước tới nay luôn dịu dàng, xinh đẹp như Lương Nhan.