Tuế Hòa tăng nhanh tốc độ, lỗ chân lông đổ mồ hôi lạnh, dường như cô không thấy bất cứ thứ gì cả, trước mắt toàn màu trắng xoá, cô nghĩ, ngõ nhỏ này thật dài.
Ánh sáng màn hình di động phụt tắt, Tuế Hòa bỗng dừng bước chân, xoay người vung điện thoại về phía sau!
"A!"
Đập trúng! Tuế Hòa siết chặt nắm tay, nâng chân bỏ chạy, trước mắt tối đen như mực, gió thổi qua vành tai cô nhưng cô lại cảm thấy rất nóng.
Sau lưng rất nhanh lại có động tĩnh, mang theo tiếng chửi bới và bước chân nặng nề, Tuế Hòa nghe thấy trong lòng hốt hoảng, cô không biết rốt cuộc Cừ Chiêu đi đâu, sao còn chưa xuất hiện.
Trước nay cô chưa từng mong ngóng Cừ Chiêu đến vậy.
Chạy nhanh, tiếp tục chạy thật nhanh, đúng lúc này, không biết mắt cá chân bị vướng vào thứ gì, cô bỗng lảo đảo, lúc sắp ngã xuống ngay lập tức đỡ lấy tường.
Không té ngã nhưng thở dốc kịch liệt.
Tuế Hòa biết mình không thể dừng lại, chỉ cần chạy thêm nửa đoạn đường nữa là tốt rồi, nhưng cô vừa muốn cất bước, cổ tay đã bị hắn ta dùng sức giữ chặt!
"Chạy? Mày còn muốn chạy?"
Dính nhớp, thô ráp, buồn nôn.
Đầu óc Tuế Hòa trống rỗng, cổ tay bị bắt lấy như bị tạt axit sunfuric, nóng rát ghê tởm.
Nháy mắt kia, Tuế Hòa còn tưởng rằng tay mình thối rữa rồi.
Cô buồn nôn đến nỗi cả người hỏng mất, cô trở tay lấy túi xách đập về phía người nọ, hung hăng đập, dùng toàn bộ sức lực đập!
Người nọ cố trốn đồng thời còn muốn tiến sát đến gần Tuế Hòa, ngoài miệng hùng hùng hổ hổ, văng một đống lời nói tục tĩu, nghe ra vốn chẳng để loại phản kháng này của Tuế Hòa vào mắt.
Đột nhiên, tiếng mắng chửi khó nghe hèn hạ dừng lại, "bang" một tiếng, Tuế Hòa dùng sức văng túi xách, túi xách đánh vào không khí, rơi xuống trên người tên theo dõi đang nằm trên mặt đất.
Cừ Chiêu lại giơ cây gậy đánh xuống với lực tàn nhẫn, mãi đến khi tên kia nằm trên mặt đất không còn nhúc nhích mới ném cây gậy đi.
Hắn xoay người lại, lại nhìn thấy Tuế Hòa vẫn đang tay không đánh không khí, cô không nói lời nào, hành động ngốc nghếch như vậy, không hề phát hiện nguy hiểm đã được loại bỏ.
Cừ Chiêu cũng không dám nhớ tới cảm xúc của hắn lúc chạy tới nhìn thấy hai bóng người đang dây dưa đánh lộn trong bóng tối.
Người nọ nói quá bẩn thỉu, còn có ý đồ muốn chạm vào Tuế Hòa, lửa giận trong đầu sinh sôi điên cuồng, gần như không cần nghĩ ngợi, hắn đã vung lên cây gậy bóng chày vừa rồi nhặt ở đầu ngõ, một lần lại một lần đập vào đầu hắn ta...
Đập chết càng tốt.
Đập chết thứ cặn bã của xã hội này thật tốt, làm tội phạm giết người thì đã sao?
Cái suy nghĩ này xuất hiện là lần đầu tiên ra tay.
Lần thứ hai ra tay, Cừ Chiêu lại nghĩ là, hắn không thể bỏ lại Tuế Hòa.
Cũng không sợ bị Tuế Hòa đánh, Cừ Chiêu mạnh mẽ ôm lấy cô, ngực bị đánh liên tiếp hắn cũng không để ý tới, chỉ an ủi, "Không phải sợ, Tuế Hòa. Kẻ xấu đã bị đánh ngã rồi, chúng ta không phải sợ, không phải sợ..."
Không biết lặp lại bao nhiêu lần "Không phải sợ", Tuế Hòa mới bình tĩnh lại.
Được mùi hương quen thuộc vây quanh, hốc mắt Tuế Hòa ươn ướt, sống lưng thả lỏng khom người, da thịt mướt mải mồ hôi dán lên áo sơmi mềm mại, lúc này cô giống như vừa mới dầm qua cơn mưa lớn, mỏi mệt khó chịu, ẩm ướt đến có thể vắt ra nước.
"Cừ Chiêu."
Chỉ gọi tên Cừ Chiêu thôi, nước mắt cô đã trào ra.
Trời mới biết vừa rồi cô đã nhiều lần muốn đi tìm cái chết.
Nhiều cơn ác mộng ghê tởm.
"Đều tại tôi tới quá chậm, xin lỗi."
Tuế Hòa lắc đầu, tay nắm góc áo hắn chậm rãi buông ra, ngay sau đó vòng tay ôm eo hắn, hàm răng cô run cầm cập, "Cảm ơn cậu."
Nghe Tuế Hòa nói lời cảm ơn, Cừ Chiêu lại không đáp.
Hắn nhíu mày đối mặt với bức tường, rơi vào trầm tư, nếu người bị hắn đánh này chính là người theo dõi Tuế Hòa, vậy vừa rồi người hắn gặp thoáng qua là ai?
Người nọ mặc bộ đồ màu đen, đội mũ lưỡi trai, cúi mặt suốt dọc đường, hành động lén la lén lút.
Nếu không phải nổi lên lòng nghi ngờ người kia thì hắn cũng sẽ không đến mức chậm như vậy mới tìm được tới nơi này.
Chẳng lẽ thật sự chỉ là trùng hợp?
Cừ Chiêu vẫn ôm chặt Tuế Hòa đang phát run.
Cũng may Tuế Hòa không xảy ra việc gì, nếu không hắn không biết bản thân sẽ làm ra chuyện gì.
Con mồi của hắn, chỉ có thể để mình hắn độc hưởng.
......
Cùng Cừ Chiêu đi ra khỏi ngõ nhỏ, Tuế Hòa nhìn thấy ánh sáng, cơ thể mới thật sự mềm nhũn.
Cô liếc mắt một cái đã thấy chiếc xe của Cừ Chiêu đỗ trước cửa khu chung cư.
Giọng hơi khàn, từng chữ đều xé rách dây thanh quản phát đau, cô hỏi: "Hôm nay cậu tới đây tìm tớ?"
"Ừ." Cừ Chiêu sờ đầu cô, "May mà tới đây tìm cậu."
Cả thể xác lẫn tinh thần Tuế Hòa đều mỏi mệt, không né tránh hắn đụng chạm, thậm chí còn đáp lại sự đụng chạm của hắn, cô nói tiếp: "Hôm nay cảm ơn cậu."
"Cậu không cảm thấy tôi xuất hiện quá trùng hợp sao?"
Tuế Hòa cười khẽ: "Cậu cho rằng tớ sẽ hiểu lầm người theo dõi tớ là do cậu tìm? Để cậu làm anh hùng cứu mỹ nhân?"
Cừ Chiêu từ chối cho ý kiến.
"Cừ Chiêu," Tuế Hòa nhìn thẳng vào hắn, "Nếu loại chuyện này tớ còn không phân biệt được, vậy thì hiện tại cậu sẽ không thể đứng ở chỗ này nói chuyện với tớ."
Cừ Chiêu im lặng vài giây, cười thành tiếng, "Tuế Hòa, làm người không thể sống quá thông minh."
"Ai nói tớ thông minh?" Tuế Hòa hất cằm, hốc mắt vẫn ửng hồng, nụ cười lại quay về điềm tĩnh dịu dàng trong ngày thường, "Tớ rất ngốc."
Cô huých tay Cừ Chiêu, đi về phía trước vài bước, "Cho nên tớ muốn nói."
Cừ Chiêu đuổi kịp cô, hỏi: "Muốn nói cái gì?"
Tuế Hòa quay đầu lại, ánh sáng đèn đường trải đầy mặt đất phía sau lưng cô, cô ngược chiều ánh sáng, biểu cảm trên khuôn mặt vô cùng rõ ràng rơi vào trong mắt Cừ Chiêu.
Cô cười xinh đẹp lóa mắt.
"Cừ Chiêu, chúng ta thử một lần đi."