“Làm sao bây giờ, tôi không bôi được sau lưng.”
Ngọn đèn vàng trong phòng khách tỏa ánh sáng êm dịu khiến không khí trở lên nóng bỏng, trên bàn trà có đèn xông tinh dầu phun từng làn sương khói tản ra mùi hương nhàn nhạt.
Thích Vãn vén tóc sang một bên quay lưng trần tới trước mặt Dụ Kiêu lộ một mảng mẩn đỏ lớn dễ thấy dưới ánh đèn, Dụ Kiêu nhìn mà thấy ngứa thay.
Trái tim cũng ngứa.
Qua một lúc lâu thấy người đàn ông phía sau vẫn không nhúc nhích, Thích Vãn dứt khoát ngồi xuống bên cạnh đưa lưng về phía anh, không ngừng dịch tới gần.
“Thấy không vậy? Đỏ một mảng lớn luôn, hình như còn nhiều hơn lúc nãy.”
Giọng Dụ Kiêu bỗng trở nên khàn khàn: “Thấy rồi.”
Thích Vãn quay đầu: “Làm sao bây giờ, tôi không tự bôi được.” Nói xong, cô còn vươn tay ra sau lưng ngọ nguậy hai lần, ý ở ngoài lời: mau xoa giúp tôi, mau xoa giúp tôi điii!
Dưới ánh mắt chân thành tha thiết của cô, Dụ Kiêu chậm chạp nhận lấy lọ cao bạc hà trong tay cô, cúi đầu mở ra vài giây rồi đứng lên: “Cô vào phòng với tôi.”
Vào phòng? Bôi trên giường sao? Kích thích như vậy à!?!
Thích Vãn chập choạng đứng lên, mừng như điên đi theo sau lưng anh vào phòng.
Rương hành lí bày cách giường lớn 2m, hẳn là vừa rồi tìm thuốc cho cô vẫn chưa kịp đóng lại.
Dụ Kiêu ngồi xổm xuống bên cạnh vali, chậm rãi tìm kiếm gì đó.
Thích Vãn cũng ngồi xổm xuống theo, gẩy gẩy mấy đồ trong túi thuốc, thuốc cảm thuốc dị ứng ngay cả băng vải đều chuẩn bị đủ.
“Tiểu Quách thật là có tâm, đồ đạc đầy đủ hết.”
Dụ Kiêu: “Cũng không phải, có mấy thứ quá thời hạn rồi, tôi ra ngoài sẽ vứt bớt.” Nói xong anh chỉ mép giường: “Cô ngồi lên giường trước đi.”
Thích Vãn ngồi xuống giường, tay đặt trên nệm, chân đong đưa.
Đợi một hồi thấy anh còn đang lề mề, cô thăm dò nói: “Anh tìm gì vậy?”
Dụ Kiêu rốt cục tìm được thứ anh muốn, đứng lên: “Quay qua.”
Thích Vãn vô cùng phối hợp, xoay người lộ lưng cho anh: “Được.”
Phía sau lưng đón một trận ẩm ướt mát rượi, không sền sệt như cao bạc hà cũng không giống cảm xúc ngón tay lướt sau lưng, lại giống vẩy nước lên, nước chảy xuống theo lưng cô lạnh đến tê dại.
Thích Vãn quay đầu, thấy cái bình quen mắt trong tay anh: “Six god??? Nước hoa?!”
Dụ Kiêu gật gật đầu: “Thực ra tác dụng của cao bạc hà chỉ có thể trị ngứa, không có biện pháp giảm bớt bệnh trạng dị ứng, công hiệu này thì nước hoa cũng làm được.
Khi nào thuốc uống dị ứng có tác dụng, vết sưng đỏ cũng sẽ không ngứa nữa.”
Anh nhét lọ nước hoa vào tay Thích Vãn trong ánh mắt không thể tin nổi của cô: “Cô xem có tự xịt được hay không.”
Thích Vãn: “…”
Xịt hay không xịt được không còn quan trọng, tôi đã lạnh thấu tâm gan rồi!!!
Yêu đương gì nữa.jpg
Tất cả tâm tư nhỏ đều bị nước hoa độc ác này bóp chết trong nôi, Thích Vãn ủ rũ về phòng ngủ, dù sao người cô đang xấu không nỡ nhìn, không có cách nào tiếp tục lắc lư trước mặt Dụ Kiêu nữa.
Giờ đã quá muộn mà ngày mai còn có công việc, sau khi Thích Vãn vào phòng đóng cửa Dụ Kiêu cũng không còn tâm tư tiếp tục đọc kịch bản, anh cầm quần áo vào phòng tắm.
Anh vươn tay cởi từng cúc áo, cơ bụng rắn chắc lộ dưới ánh đèn theo từng động tác lộ đường cong quyến rũ.
Anh tiện tay móc áo lên giá, đột nhiên một vật gì đó đen đen từ trên giá rơi xuống.
Dụ Kiêu cúi đầu, đôi tay ngừng giữa không trung, toàn thân cứng đờ.
“…”
Cú sốc mạnh mẽ và bất ngờ này đến từ đồ vật rơi dưới chân, đó là nội y phụ nữ: ren, màu đen.
——
Buổi sáng hôm sau, điều phối viên tạm thời thông báo trong nhóm làm việc là giám đốc đặt phòng bao khách sạn hẹn các diễn viên chính gặp gỡ ăn bữa cơm trưa.
Thích Vãn đêm qua ngủ quá muộn nên ngủ nướng, thấy thông báo trong nhóm mới miễn cưỡng bò dậy.
Cô vốn chuẩn bị đi gõ cửa phòng Dụ Kiêu thì phát hiện anh đã tập luyện buổi sáng và tắm xong, đang nhàn nhã ngồi ở sô pha dùng trà, trong TV vẫn là tin thời sự trăm năm không đổi.
Thích Vãn gãi gãi tóc, có chút xấu hổ chào hỏi: “Sớm.”
Ánh mắt Dụ Kiêu không rời màn hình TV: “Sớm.” Vài giây sau mới nhớ tới gì đó, hỏi: “Cô dị ứng sao rồi?”
Thích Vãn cúi đầu nhìn trước ngực, đêm qua không còn ngứa cũng giảm sưng nhưng mảng mẩn đỏ vẫn còn.
Cô che ngực chui vào phòng tắm soi gương, sau đó nghiêm mặt trở về phòng mặc áo khoác.
Dụ Kiêu đi tới cửa phòng đợi cô mặc ra.
Dị ứng không phải việc nhỏ, không xử lý tốt có thể để lại di chứng, anh nói: “Nếu không cô đi bệnh viện đi?”
Thích Vãn cầm điện thoại tra cứu bệnh viện gần đây nhất mất nửa giờ đi xe, cô nghĩ đến buổi trưa các diễn viên ăn cơm, trợ lý bọn họ cũng không vào được đành gật đầu đáp ứng.
“Buổi trưa đạo diễn Tào đã đặt một phòng bao khách sạn mời các diễn viên gặp mặt ăn cơm, tự anh qua đó được chứ?”
Dụ Kiêu: “Uhm, bên bệnh viên xong thì liên lạc cho tôi.”
Bệnh viện là nơi khó xếp hàng nhất, Thích Vãn ảo não vì dậy muộn, cô sợ chậm trễ công việc phía sau nên vội vàng vào phòng vệ sinh rửa mặt chuẩn bị ra ngoài.
Cô đánh răng xong, thấy nội y mình cởi tối qua còn nguyên trên giá treo.
Cô thăm dò nhìn phòng khách sau đó tức giận kéo nội y xuống ném vào máy giặt, trong mắt người đàn ông kia chỉ có tin tức kinh tế mắt mù không thấy cái này sao?
Hừ
11h sáng tại Bệnh viện nhân dân số 2 Giang thành, đội ngũ đăng ký lấy số nộp phí ước chừng có hơn trăm người, Thích Vãn khó khăn lắm mới gọi được xe dưới khách sạn lại gặp tắc đường, lúc tới bệnh viên đã sắp tới giờ tan ca rồi.
Cô không tới bộ phận một cửa chen lách cùng nhóm bác gái lớn tuổi mà tự nộp phí tại nơi phục vụ tự động của khoa da liễu rồi đi thẳng đến phòng khám bệnh chuyên môn tại tầng 6, may mà phòng chờ khoa này không có nhiều người.
Trong lúc đợi gọi tên, Thích Vãn lần đầu tiên nhận được tin nhắn wechat Dụ Kiêu chủ động gửi cho cô.
【Sao rồi?】
Khóe miệng Thích Vãn không khỏi nhếch lên, chụp một tấm ảnh gửi qua, 【Đang đợi gọi tên ạ.
】
Dụ Kiêu: 【 Uhm, giữ liên lạc.
】
Có lời này của anh, Thích Vãn bắt đầu được vòi đòi tiên, không ngừng nhắn tin cho anh dưới danh nghĩa báo cáo tình huống.
【 Phía trước còn năm người, chờ lâu quá.
】
【Còn một người, lập tức tới tôi rồi.
】
【Tôi vào đây.
】
【Khóc lớn.jpg, bác sĩ cho tôi truyền nước biển.
】
【 Một ngày hai chai, ngày mai còn phải tới T.T 】
【Thú nhỏ cắn tay đáng thương.jpg 】
Cô liên tục gửi tin, Dụ Kiêu không nhanh không chậm trả lời một câu: 【 Uhm, truyền rất nhanh.
】
Thích Vãn: 【Tôi đáng thương quá.gif 】
Dụ Kiêu mãi chưa trả lời, cô nhìn thời gian nghĩ có lẽ anh đang ăn cơm cùng đạo diễn nên không quấy rầy nữa.
Cô buồn chán muốn chết bấm mở phần mềm wechat lên.
Chị em hoa nhựa (*) Sở Hàm bất thình lình gửi tới một biểu cảm: 【 Vị tiên nữ này, có ở đây không? 】
(*) chị em hoa nhựa: nguồn gốc từ một blog ‘tình cảm của một người chị em tốt giống như một bông hoa nhựa, đặc biệt giả nhưng không bao giờ phai mờ.
Từ này lập tức trở nên phổ biến, sau này trên weibo có video phỏng vấn về sự kết hợp có hai chị em sinh đôi trên sân khấu nói xấu nhau, oán hận mỉa mai nhau, hai người ngầm đấu đá.
Cư dân mạng châm chọc là “tình chị em giả tạo”, “tình chị em hoa nhựa” khiến từ này lập tức trở nên hot trở lại, trở thành câu nói trend về tình chị em giả tạo
Thích Vãn yên lặng trợn trừng mắt, Sấu Sấu đáng chết này cuối cùng cũng nhớ tới sống chết của cô rồi.
【Không có, hạ phàm độ kiếp rồi.
】
Sở Hàm: 【 Quỳ xuống.jpg, ba ba con sai rồi.
Ba ba nhà cậu quá lợi hại, tớ sợ hãi.
】
Thích Vãn bị tiếng gọi “ba ba” không tiết tháo này làm vừa tức vừa buồn cười, thực ra ngay từ đầu cô đã không trách Sở Hàm, muốn trách thì trách công lực ba cô quá thâm sâu, họ không chơi nổi.
Sở Hàm cũng không thể cho ông địa chỉ, nếu xe cứu thương chạy đến cửa, ngày hôm sau lập tức lên hotsreach 【Ca sĩ mới debut X đêm khuya phát bệnh cấp cứu】, vậy thật sự là làm trò cười rồi.
Thích Vãn: 【Đừng, đừng gọi tớ là ba ba, để dành chờ bạn trai tương lai của cậu lên giường rồi kêu.
】
Sở Hàm thầm mắng một câu ” fuck” trong đầu: 【 Huhuhu, Gia còn trong sáng, đừng dạy hư Gia!!! 】
Thích Vãn: 【Không phải dạy hư, là giục cậu yêu đương.
】
Sở Hàm: 【 Đều là cẩu độc thân lưu lạc thiên nhai, nhà ngươi cũng có có tư cách giục ta ư.
】
Nhắc tới chuyện yêu đương, tích tụ hai ngày nay trong lòng Thích Vãn rốt cục tìm được người phát tiết, ngón tay cô múa phím trên điện thoại kể đầu đuôi tình huống phát sinh hôm đó.
Sở Hàm nhanh chóng tìm được mấu chốt: 【Ba mẹ cậu muốn cậu lấy Tằng Đình!? 】
Thích Vãn: 【 Không sai.
】
Lúc này không biết sao Sở Hàm đột nhiên trở nên lý trí, không chỉ không châm chọc theo cô ngược lại cùng phân tích sâu sắc vấn đề.
【 Tớ chưa gặp Tằng Đình đời thực mà chỉ xem qua ảnh chụp trên weibo, tớ cảm thấy bộ dáng anh ta khá đẹp trai, trên người có loại khí chất trưởng thành nhã nhặn.
】
【 Thực ra cách làm của ba mẹ cậu có thể hiểu được, bọn họ nhìn Tằng Đình lớn lên từ nhỏ nên hiểu rõ, anh ta lại có năng lực quản lý công ty, về sau cậu tiếp nhận công ty sẽ không bị người ta ức hiếp.
】
【Chưa kể trước kia quan hệ giữa cậu và anh ta rất tốt mà? Anh ta còn rất quen tính tình công chúa của cậu, cậu thực sự không cân nhắc à? 】
Sở Hàm nói một tràng dài mới phát hiện Thích Vãn chưa trả lời, cô lại ném ra một gói biểu cảm.
Kết quả Thích Vãn gửi lại một ảnh chụp màn hình chat của hai người, biệt danh “Sấu Sấu” của Sở Hàm biến thành “Sở Nhật Hàm nửa tháng mười cân”.
Sở Hàm: 【 Vl, tớ ngậm miệng.
】
Cô yên lặng buông miếng chocolate vừa muốn đưa lên miệng xuống, hừ, đồ con gái ác độc!!!
—
Truyền nước biển hơn hai tiếng, hộ sĩ nhẹ nhàng rút kim sau đó dặn dò Thích Vãn ăn kiêng và bổ sung nhiều Vitamin một chút.
Bước ra khỏi bệnh viện, cô nhắn cho Dụ Kiêu: 【Tôi xong rồi, anh ở đâu? 】
Dụ Kiêu nhắn lại định vị 【Phim trường】, bên kia đã cơm nước xong bắt đầu huấn luyện rồi.
Thích Vãn gửi một dấu “ok”, lại không vội gọi xe mà chui vào hiệu thuốc đối diện bệnh viện mua mấy loại Vitamin ABCD…
Khi tính tiền cô cảm thấy còn chưa đủ, tối hôm qua Dụ Kiêu nói túi thuốc có thuốc dự phòng quá thời hạn, cô cũng không biết thiếu loại nào nên nghĩ tới cái gì cho rằng cho thể dùng được đều mua một hộp.
Tính tiền xong, nhân viên cửa hàng cười niềm nở, nhiều tiền đó nha.
Thích Vãn gọi xe, quay về địa chỉ Dụ Kiêu gửi cho cô.
Đó là khối đất trống phía đông phim trường Tượng Lăng, nhân viên tổ đạo cụ đang gấp rút dựng phòng ốc cần dùng để quay phim, bên cạnh bắc một cái lều tạm thời, nhóm diễn viên đang ở bên trong nhận huấn luyện liên quan.
Bởi vì chỉ có thời gian nửa ngày nên buổi chiều chỉ đạo võ thuật, các diễn viên có động tác đánh võ trong kịch bản đều học cùng nhau.
Thích Vãn nhìn ở cửa lều lớn, nhanh chóng tìm thấy Dụ Kiêu cầm trong tay thanh trường kiếm đang tập động tác cùng một vị nam diễn viên khác.
Dưới sự chỉ đạo của thầy giáo, một loạt động tác hoàn thành lưu loát sinh động, ngay cả đạo diễn Tào yêu cầu nghiêm khắc đứng bên cạnh cũng lộ ánh mắt tán thưởng.
Dụ Kiêu cũng nhìn thấy Thích Vãn, anh yên lặng trao đổi ánh mắt với cô rồi chỉ một cái ghế phía xa ra hiệu cô đi vào trong.
Ghế tựa có treo áo bành tô của Dụ Kiêu, thời tiết càng ngày càng lạnh, quay phim cũng cần mặc trang phục dễ hoạt động.
Hôm nay Dụ Kiêu không mặc áo sơ mi, lúc này trên người chỉ mặc áo T-shirt đơn bạc.
Thích Vãn đặt túi đồ trong tay xuống, lấy cốc giữ nhiệt mới mua hỏi mọi người nước sôi ở đâu.
Trong lều lúc này phần lớn đều là đàn ông trẻ tuổi, đột nhiên xuất hiện một đại mỹ nữ tự nhiên lại nhiệt tình tất nhiên không để cô tự đi lấy, nước ấm nhanh chóng được đưa đến tay.
“Cảm ơn.”
Thích Vãn tiếp nhận, ôm lấy áo bành tô của Dụ Kiêu và cốc giữ nhiệt, thỉnh thoảng còn có người nhìn về phía cô.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo gió, trên cổ đeo khăn quàng màu hồng phấn vừa vặn che khuất cổ mẩn đỏ dị ứng, cả người trông thùy mị hơn.
Cách đó không xa, một nữ sinh bộ dáng ngây ngô đơn thuần dưới sự khuyên giục của người đại diện nhút nhát tiến tới chào hỏi cô.
“Chào.”
Thích Vãn quay đầu, híp mắt đánh giá người tới, gật đầu một cái.
Nữ sinh tiếp tục nói: “Tôi tên là Ôn Thời Niệm, cũng là diễn viên đoàn phim này, xin hỏi cô là nữ chính là của chúng tôi sao?”
“Hử?” Thích Vãn nở nụ cười, trông cô giống nữ diễn viên hả?
Cô phủ nhận nói: “Tôi không phải diễn viên.”
Ôn Thời Niệm giống như nháy mắt thở dài nhẹ nhõm, nghi hoặc hỏi: “Cô là?”
Thích Vãn: “Tôi là trợ lý Dụ Kiêu.”
“Trợ lý? Dụ Kiêu?”
Ôn Thời Niệm hơi kinh ngạc, bây giờ nhan sắc trợ lý đều cao như vậy sao? Cô vừa mới tốt nghiệp đại học không tiền không bối cảnh, tuyến 18 lăn lộn thật sự không dễ dàng.
Cô chớp chớp mắt, xấu hổ nói: “Thực xin lỗi, tôi thấy cô xinh đẹp như vậy lại ngồi ở vị trí diễn viên chính nên cho rằng cô là diễn viên.”
Thích Vãn lắc đầu: “Không có việc gì.”
《Thịnh thế Trường An 》 là một bộ quyền mưu “nam chính 1 chuyên tâm gây dựng sự nghiệp, nam chính 2 phụ trách diễn tình cảm”, cái gọi là nữ chính thực ra là trong các nữ diễn viên được phân cảnh nhiều hơn mà thôi, nếu so với mấy vị nam chính thì chỉ coi như vai phụ.
Trên đường gia nhập đoàn làm phim, Thích Vãn đã nghe nhân viên trong đoàn nói nữ diễn viên có phần diễn hơi nặng kia xung đột lịch trình nên chưa xác định có ký hợp đồng hay không, cũng khó trách Ôn Thời Niệm sẽ nhận sai người.
Thích Vãn ngồi đợi một mình nhàm chán, vừa lúc nữ sinh trước mắt này nhìn qua cũng không khiến người ta sinh chán ghét nên cô quyết định tán gẫu với cô ta.
Cô thấy chiếc ghế nhỏ bên cạnh, vỗ vỗ: “Ngồi đi, cô diễn nhân vật gì?”
Ôn Thời Niệm ngồi xuống: “Tôi diễn tiểu tỳ nữ bên cạnh Dụ Kiêu.”
“Phần diễn nhiều không?”
Ôn Thời Niệm lắc đầu: “Không có lời thoại gì.”
Thích Vãn hiểu được, kiểu nhân vật tỳ nữ này không có câu thoại nào lại lộ mặt ít nhưng thực ra rất vất vả, chỉ cần có cảnh nhất định phải đứng bên cạnh.
Mỗi ngày dù không có cảnh quay cũng phải tới phim trường, vạn nhất đạo diễn muốn quay một cảnh khác không tìm thấy người sẽ bị ăn mắng.
Cô nhìn Dụ Kiêu, lại hỏi: “Tỳ nữ không cần học động tác võ mà, đáng lẽ hôm nay cô không cần đến.”
Ôn Thời Niệm gãi gãi đầu, cười: “Tôi cho rằng buổi chiều học lễ nghi, đến nơi mới biết không phải.
Lúc này không có xe về khách sạn nên tôi đợi kết thúc công việc cùng về với xe buýt đoàn phim.”
Không biết vì sao trong lòng Thích Vãn đột nhiên nảy sinh ý nghĩ “cô gái này vừa ngốc nghếch vừa đáng thương”.
Cô hỏi: “Trợ lý của cô không nói cho cô sắp xếp của đoàn phim à?”
Ôn Thời Niệm: “Tôi không có trợ lý, tôi mới ra mắt nên chỉ có một người đại diện cũng là bạn đại học của tôi.
Chúng tôi vừa mới tốt nghiệp đều không có kinh nghiệm gì giống như ruồi bọ không đầu vậy.”
Cô ta nói xong quay đầu nhìn thoáng qua người đại diện Tiểu Điềm, còn nói: “Người đại diện của tôi còn tưởng cô là nữ chính, vừa rồi liên tục khuyến khích tôi tới đây chào hỏi cô, lần này sợ là cô ấy phải thất vọng rồi.”
Thích Vãn cũng thấy nữ sinh đứng ở không xa đang nháy mắt ra hiệu cho Ôn Thời Niệm, phỏng chừng là muốn cô ta cẩn thận nịnh bợ cô, không khỏi cười ra tiếng.
Ôn Thời Niệm quay đầu: “Đúng rồi, chúng tôi cũng thuộc truyền thông Sí Diệu, có điều dưới trướng Sí Diệu nhiều nghệ sĩ như vậy, cô có thể chưa gặp qua tôi.”
Thích Vãn: “Tôi cũng vừa đến Sí Diệu không bao lâu, người quen không nhiều.”
Đang trò chuyện thì di động Thích Vãn vang lên, cô nhìn thoáng qua màn hình nói với Ôn Thời Niệm: “Cô chờ tôi một lát.”
Cô đứng lên ra ngoài cửa ngoắc với bên ngoài: “Bên này!”
Bên ngoài có người đàn ông khiêng hai hộp giấy đi tới, hỏi: “Chào cô, là cô gọi đồ sao?”
“Là tôi.”
“Vâng, chỗ này là 100 ly trà sữa, mời cô kiểm tra và ký nhận.”
Thích Vãn mở thùng ra kiểm tra thoáng qua, chỉ vào một khối đất trống nhỏ: “Cảm ơn, phiền anh giúp tôi đặt ở bên đó đi.”
Cô tự cầm một ly uống thấy vẫn còn ấm rồi đưa cho Ôn Thời Niệm một ly: “Đây, mời cô uống trà sữa.”
Ôn Thời Niệm có chút ngại ngùng nhận lấy, trước đây cô tiếp xúc với mấy minh tinh tuyến đầu ngay cả trợ lý đều xem thường người, thái độ Thích Vãn ngược lại khiến cô thụ sủng nhược kinh.
“Cảm ơn, tôi quên hỏi cô tên gì?”
“Thích Vãn.”
Vừa vặn đạo diễn hô nghỉ ngơi, Thích Vãn tìm nhân viên hậu cần chỉ hai thùng trà sữa: “Dụ Kiêu mời mọi người uống trà sữa, phát giúp tôi nhé.”
Mấy nhân viên khác bên cạnh mắt sáng lên nói vài tiếng cám ơn, khom lưng lấy trà sữa ra hô to: “Dụ Kiêu mời mọi người uống trà sữa này! Tới lấy đii!”
Dụ Kiêu: “…”
Sao bản thân anh không biết mình mời mọi người uống trà sữa, có điều ngẫm lại cũng biết bút tích của ai.
Anh đứng tại chỗ một lúc, đặt đạo cụ trong tay xuống đi về hướng Thích Vãn đứng.
Thấy anh tới đây, Thích Vãn đặt trà sữa xuống cầm áo bành tô đặt trên ghế khoác lên cho anh.
Tập luyện xong trên người đều là mồ hôi, gió thổi qua không sinh bệnh mới là lạ.
Dụ Kiêu mặc áo xong không quên quan tâm cấp dưới: “Dị ứng thế nào rồi?”
Thích Vãn: “Truyền nước xong, nốt mẩn cũng xẹp xuống bớt rồi.”
Cô giơ mu bàn tay lên nói: “Nhưng mà thật đáng thương, đâm tím cả da rồi.”
Lúc này mọi người lĩnh trà sữa, một đám đi ngang qua bọn họ đều cười hì hì.
“Cảm ơn Kiêu ca!”
“Đúng là Kiêu ca, ngày đầu tiên đã mời mọi người uống trà sữa!”
Ngay cả người đàn ông trung niên lớn tuổi như đạo diễn Tào thấy tất cả mọi người uống vui vẻ như vậy trong lòng cũng ngứa ngáy, ông khách khí vài lần cũng nhận ly trà sữa hậu cần đưa tới, muốn nếm thử xem thức uống giới trẻ ưa thích rốt cục có hương vị thế nào.
Dụ Kiêu hỏi Thích Vãn: “Trà sữa cô mua?”
Thích Vãn: “Đúng vậy, ngày đầu tiên đến đoàn phim thể hiện thân tình thôi, nếu không tất cả mọi người sợ anh lại còn cảm thấy anh khó ở chung đấy.”
Cô quay đầu đưa cốc giữ nhiệt lên cho anh: “Cái này cho anh.”
Dụ Kiêu vặn mở nắp bình, hơi nước nóng hầm hập xông lên, trên mặt nước nổi mấy đóa sồ cúc và hạt cẩu kỳ nhỏ.
Anh nói: “Tôi uống cái này?”
Thích Vãn: “Cái này không tốt sao? Cốc giữ nhiệt phối cẩu kỷ phù hợp hình tượng lão cán bộ cao lãnh cổ mộ của anh.”
Mà chưa kể đây là cô tự tay chuẩn bị, anh phải thấy thỏa mãn chứ!
Dụ Kiêu hơi hơi nhíu mi: “Cổ mộ…là có ý gì??”
Thích Vãn: “…”
“Chính là ý khen anh đẹp trai.”
Dụ Kiêu bỏ lại một câu: “Tiền mời khách sẽ bù vào tiền lương của cô” rồi cầm cốc giữ nhiệt quay về ghế đọc kịch bản.
Thế là vô cùng suy nghĩ cho nhân viên rồi.
Phát hiện Dụ Kiêu đến gần, Ôn Thời Niệm giật mình đứng phắt dậy ấp úng hơn nửa ngày mới bối rối gập người 90 độ với anh: “Chào Kiêu… Kiêu Kiêu… Kiêu ca!”
Sau đó cô ấy chạy ra ngoài giống như gặp diêm la ngũ tôn, sợ tới mức mất hồn.
Dụ Kiêu: “…”
Thích Vãn dùng ánh mắt “xem đi tôi đã nói mọi người đều rất sợ anh mà” nhìn anh, cười nhạo một tiếng.
Dụ Kiêu đưa mắt nhìn Ôn Thời Niệm chạy mất dép hỏi: “Đó là ai vậy?”
Thích Vãn bưng trà sữa đến gần: “Người mới công ty chúng ta, cô ấy diễn tỳ nữ của anh.
Anh có cảm thấy cô ấy rất đáng yêu không, giống ngỗng trắng nhỏ ngốc nghếch dễ thương ấy!”
Dụ Kiêu khép áo bành tô liếc cô một cái thâm ý: “Cô giống cái gì?”
Thích Vãn ngồi lên ghế đã được Ôn Thời Niệm ngồi ấm, chống cằm thật sự suy nghĩ vấn đề này của anh, trong đầu cô hiện lên các loại động vật nhỏ huyết thống quý tộc hoặc chủng loại có tiếng.
Còn chưa trả lời, Dụ Kiêu đã đưa di động vươn đến trước mặt cô: “Cô giống loài này, mèo Ragamuffin””
(*) Mèo Ragamuffin hay còn gọi là mèo ragdoll: là loài mèo lai với đôi mắt màu xanh dương và bộ lông hai màu tương phản đặc trưng.
Nó là giống mèo to lớn, với cơ bắp rắn chắc và bộ lông mềm mại và hơi dài.
Chúng cũng được biết đến là giống mèo hiền lành, dễ bảo và dễ thương.
Loài mèo hợp với khí hậu ôn đới lạnh nên rất khó nuôi ở Việt Nam, giá một con khoảng 15 triệu đồng.
(nguồn: Wiki)
Thích Vãn nhíu mày: “Mèo ragamuffin còn biệt danh gọi là mèo tiên nữ, anh có ý khen tôi là tiên nữ sao?”
Dụ Kiêu thu lại di động, thích thú nhếch khóe miệng: “Vậy có thể cô không biết cân nặng của nó.”
Anh chỉ thuận miệng nói vậy chứ thực tế lại cảm thấy cô giống loài mèo này, khi thì kiêu căng khi thì mềm mại bám người, tính cách có phần tương tự ragamuffin.
Mà lời này đến chỗ Thích Vãn lại biến thành -.-
Mỗi ngày idol đều đâm vào tim tôi một nhát, có đôi khi muộn nhưng không ngày nào quên!