• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ký túc xác nam đại học chính trị pháp luật thành phố Lô.

Còn chưa tới 10 giờ tối, bộ phim truyền hình phát bản nhạc cuối phim, thím quản lý cầm chìa khóa ra phía cổng lớn của ký túc xá.

“Đợi… Đợi… Đợi…” Một cậu sinh viên kiểu đầu dưa hấu, mặc áo sơ mi sọc, đeo cặp mắt kính dày cộm, thân hình mập mạp chạy nhanh vào trong.

Thím quản lý ký túc vừa trông thấy cậu ta liền trừng mắt, dùng tiếng địa phương chửi cậu ta vài câu.

Mặt cậu sinh viên đỏ lựng vừa cúi đầu nói xin lỗi vừa len thân hình mập mạp vào khe cửa hẹp.

Tháng 8, trường đại học đã nghỉ hè nhưng mỗi tòa nhà đều có mấy sinh viên năm cuối lưu lại để chuẩn bị cho kỳ thi nghiên cứu sinh.

Cậu sinh viên này tên Trần Khải Nhất, sinh viên năm tư khoa chính trị, đang ở phòng 301 của ký túc.

Cậu ta rút chìa khóa từ trong balo, tra chìa vào ổ lại không cách nào mở được. Cậu ta biết là do ba người bạn cùng phòng đã khóa trái cửa.

Trần Khải Nhất giơ tay định gõ cửa, nhưng lại nhớ những lời cảnh cáo của đám bạn cùng phòng, cậu ta lại bỏ tay xuống, cụp mắt, trong đầu xuất hiện những khuôn mặt hằm hè với cậu ta.

Cậu ta cởi balo, ôm vào ngực, ngồi bệt xuống đất tựa vào vách tường. Dựa vào đèn hành lang sáng choang, Trần Khải Nhất lấy quyển sách chính trị ra đọc.

Vẫn còn người đi qua đi lại, cũng chẳng bất ngờ khi trông thấy cậu ta ngồi ở ngoài cửa, dường như đây là một câu chuyện thường ngày.

Tháng 8 ở thành phố Lô rất nóng, có vài cơn gió thổi vào hành lang nhưng cả người Trần Khải Nhất vẫn ướt đẫm. Muỗi vo ve bay xung quanh như những con ruồi ngửi thấy mùi thịt nhào đến bu đen bu đỏ.

Trần Khải Nhất thỉnh thoảng đưa tay đập mạnh một cái. Bàn tay đập vào da thịt vang lên những tiếng chan chát trong hành lang vắng người.

Hai giờ đêm, có người trong ký túc rốt cục chịu không nổi đành mở cửa.

“Thằng béo chết bầm kia, mày có cho ông ngủ không?!” Một trong ba người bạn cùng phòng, Tống Lượng, nhấc chân đạp mạnh vào lưng của Trần Khải Nhất, vẻ mặt giận dữ.

Trần Khải Nhất bị đạp ngã kềnh ra sàn, mũi đập xuống nền xi măng vừa cứng vừa lạnh rướm máu. Cậu ta lồm cồm bò dậy, tay bịt mũi, đầu cúi gằm lắp bắp: “Tôi xin lỗi… Tôi…”

“Thằng béo đáng chết, mày bớt gây chuyện có được không. Mày tránh xa tao ra!”

“Tôi… tôi… xin lỗi!” Trần Khải tiếp tục nói lắp, máu mũi lẫn mồ hôi nhỏ từng giọt xuống nền đất lạnh lẽo.

Tống Lượng nhìn vết máu đầy ghét bỏ, nở nụ cười gian ác, dùng tay nắm tóc Trần Khải Nhất: “Mày làm bẩn còn không chịu lau đi?”

Đầu Trần Khải bị kéo rất đau, cả người đổ mồ lạnh, cậu ta cúi người lấy tay lau: “Tôi… tôi… lau…”

“Thằng này, ai cho mày dùng tay. Bố mày bảo dùng lưỡi liếm sạch!” Tống Lượng đưa tay tát mạnh vào mặt Trần Khải Nhất, ngón tay vô tình quệt qua máu mũi của cậu ta. Hắn lập tức như bình gas phát nổ, hất mạnh một cái rồi vọt vào nhà tắm rửa tay, luôn miệng chửi bới: “Buồn nôn chết mất, buồn nôn chết mất.”

“Liếm nhanh lên, liếm cho sạch để tao còn đi ngủ!” Hoàng Sơ Lãng, một người bạn cùng phòng khác, đưa mắt nhìn trò vui.

“Đúng, nhanh lên!” Khâu Minh đá Trần Khải Nhất một cái thúc giục.

Trần Khải Nhất cúi đầu, chẳng còn chút cảm xúc nào, cậu ta nằm trên nền đất thè lưỡi liếm.

“Thằng này giỏi, sau này cũng liếm giày cho tao y vậy!” Hoàng Sơ Lãng hưng phấn. Hắn nhổ mấy bãi nước bọt, chỉ vào đó cười phá lên: “Còn chỗ này nữa, liếm sạch cho tao!”



Đêm tĩnh mịch, bầu trời không trăng không sao.

Trần Khải cuộn mình trên chiếc giường gỗ, không dám nhúc nhích.

Cậu ta ôm tập Kinh Thánh Tân Cựu Ước miệng lẩm rẩm đọc.

“The world has kissed my Soul with its pain, asking for its return in Songs.”

― Rabindranath Tagore

"Cõi đời hôn lên hồn tôi nỗi đau thương

Và đòi hỏi tôi đáp lại bằng lời ca tiếng hát"

Rìiii… Rìiiiiii

Di động đặt dưới gối của Trần Khải Nhất rung lên.

Cả người cậu ta cứng đờ, đợi ba người kia ngủ say mới rón rén lấy di động ra.

Là một tin nhắn.

Nội dung: Tôi biết cậu được sinh ra từ Địa ngục.

Sau đó là tấm ảnh cậu ta nhoài người trên đất liếm máu.

*

Cục trưởng Thành giới thiệu Cảnh Nguyệt: “Đây là trưởng phòng pháp y được Cục Cảnh Sát Tỉnh mời về. Cậu trông giáo sư Cảnh trẻ như vậy nhưng cô ấy đã có hạng mục nghiên cứu riêng tại Phòng nghiên cứu sinh học Nam Đô, là đại biểu cho thanh niên thế hệ mới trong giới pháp y.”

Phòng nghiên cứu sinh học Nam Đô.

Sở Từ khẽ nhíu mày, lẩm bẩm. Đây là phòng nghiên cứu sinh học đứng đầu nước, cô còn có công trình nghiên cứu riêng của mình – cô quả thật rất lợi hại.

Đầu óc anh bay lên chín tầng mây, cảm giác tự hào – quả nhiên không hổ danh là nữ thần của anh.

Sở Từ thu lại ý cười trên mặt, đứng thẳng lưng, hai mắt sáng lấp lánh nhìn Cảnh Nguyệt. Anh đưa tay, giọng nghiêm túc: “Rất hân hạnh được quen biết giáo sư Cảnh. Tôi là Sở Từ.”

Cảnh Nguyệt đón nhận ánh mắt của Sở Từ, nét mặt không đổi, bắt tay Sở Từ, ngữ điệu bình thường: “Cảnh Nguyệt!”

“Thằng nhóc này, tôi suýt quên mất… Cảnh Nguyệt không phải trước đây đã từng đến thành phố Dương trợ giúp các cậu phá vụ án 713 sao? Bây giờ lại còn vờ như không quen biết!”
Cục trưởng Thành nhớ ra Cảnh Nguyệt còn đề cử Sở Từ tham dự vụ án lần này.

Sở Từ cười cười: “Không phải bây giờ cháu đã thay đổi thân phận rồi sao, dĩ nhiên là phải làm quen lại.”

Giới thiệu xong ông cho mọi người trong đội hình sự rời đi, chỉ còn lại một mình Sở Từ.

Cục trưởng Thành chỉ về phía sofa rồi hỏi Sở Từ: “Cậu ra kia ngồi, nói cho tôi nghe tại sao cậu lại đồng ý trở về?”

Sở Từ ngồi xuống, né tránh ánh mắt của Cục trưởng, ngả lưng vào thành ghế: “Vì cháu muốn lấy lại vinh quang thuộc về cháu!”

Ông biết chuyện Sở Từ giao toàn bộ giấy khen và huy chương cho Cục trưởng Diệp giữ, nhưng ông không tin đây là lý do Sở Từ quay về Cục Cảnh Sát tỉnh.

Cục trưởng Thành trừng mắt nhìn anh: “Cậu bớt vớ vẩn cho tôi!”

Ông rót ly nước cho Sở Từ, ngồi xuống đối diện anh.

Hỏi tiếp: “Về rồi có đi nữa không?”

Sở Từ im lặng, rồi lắc đầu: “Không đi nữa!”

“Thật?”

Sở Từ gật đầu.

“Vậy tối nay về thăm mẹ đi. Cậu đúng là nhẫn tâm, đi hơn một năm, để người nhà ngóng trông, nóng hết ruột gan. Tôi vô duyên vô cớ là người lãnh đạn thay cho cậu. Mẹ cậu suốt ngày lải nhải đầy hai tai tôi.”

Sở Từ lườm một cái: “Chứ cậu nghĩ cháu gọi chữ “cậu” khơi khơi thôi sao?!”

“Biến đi, nhìn mặt là thấy phiền phức hết sức!” Cục trưởng Thành phất tay nhưng trong lòng ông cũng thở phào nhẹ nhõm. Ông chỉ sợ Sở Từ không vượt qua được chuyện kia.

*

Sau khi ra khỏi phòng Cục trưởng, anh đi đến khoa pháp y tìm Cảnh Nguyệt, anh muốn xem thi thể của nạn nhân thứ hai một chút.

So với phòng pháp y ở thành phố Dương, khoa pháp y của Cục Cảnh Sát tỉnh vô cùng đồ sộ. Ở đây bao gồm phòng pháp chứng, phòng xét nghiệm và bốn phòng pháp y. Mỗi phòng đều có trưởng phòng quản lý, công việc được phân công rõ ràng với đội ngũ nhân viên chuyên nghiệp.

Khi Sở Từ đến, Cảnh Nguyệt đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về. Trông thấy Sở Từ, cô lại bỏ đồ xuống, không cần anh lên tiếng, cô thay quần áo đưa anh đến phòng lạnh cùng kiểm tra thi thể của nạn nhân Phạm Thừa.

“Tối giáo sư Cảnh có hẹn?” Sở Từ đi theo Cảnh Nguyệt, làm như vô tình.

Trong nhà xác được bố trí các khoang chứa chồng lên nhau, mỗi khoang có hệ thống làm lạnh độc lập. Theo số thứ tự, Cảnh Nguyệt kéo khoang chứa thi thể Phạm Thừa, khá nặng nên cô phải dùng sức, sau đó mới nhận ra hình như Sở Từ đang nói chuyện với cô.

“Đội trưởng Sở vừa hỏi tôi cái gì?” Cảnh Nguyệt hỏi.

Sở Từ đến gần quan sát thi thể Phạm Thừa, hỏi sang chuyện khác: “Nạn nhân có thể bị người khác đẩy xuống lầu hoặc bỏ thuốc mê rồi ngã lầu không?”

Cảnh Nguyệt lắc đầu, khẳng định: “Trong cơ thể nạn nhân tôi không tìm được bất kỳ thành phần thuốc mê nào. Cảnh sát cũng khẳng định nạn nhân tự sát vì ở hiện trường án mạng không phát hiện dấu vết ẩu đả hay lôi kéo, cũng có nhân chứng mục kích cho biết một mình nạn nhân ở trên tầng thượng.”

“Có khi nào bị thôi miên không?”

Cảnh Nguyệt trầm tư vài giây: “Không loại trừ khả năng này nhưng cần phải có chứng cứ.”

Sở Từ gật đầu: “Tôi có thể xem hình xăm trên cổ tay nạn nhân không?”

Cảnh Nguyệt kéo cánh tay tử thi, lộ ra hình xăm chữ F.

“Từ phần máu tụ quanh hình xăm có thể phán đoán chữ cái này được xăm trước khi nạn nhân chết không lâu, phần quanh chữ viết vẫn còn đỏ.”

Sở Từ ghi nhớ, trong đại não bắt đầu suy nghĩ tại sao một người trước khi quyết định tự sát vẫn còn đi xăm hình.

Hình xăm này có ý nghĩa thế nào với nạn nhân?

Hoặc là… hình xăm này do chính hung thủ xăm cho nạn nhân?

Rất nhiều nghi vấn nảy sinh trong đầu Sở Từ, anh bắt buộc phải giải đáp từng nghi vấn ấy mới có thể thấy được chân tướng ẩn giấu ở phía sau.

Cảnh Nguyệt đẩy khoang chứa thi thể vào, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Ngày mai người nhà của Phạm Thừa sẽ đến Cục Cảnh Sát lãnh thi thể, đội trưởng Sở có thể tìm bọn họ nói chuyện thử.”

“Được!” Sở Từ gật đầu.

“Giáo sư Cảnh…”

“Đội trưởng Sở…”

Cả hai cùng đồng thanh.

Sở Từ mỉm cười, nhường Cảnh Nguyệt nói trước.

Cảnh Nguyệt kéo một khoang chứa thi thể khác, bên trong là tử thi bị cắt lìa.

“Tôi muốn anh nhìn qua thi thể của Triệu Nguyên.” Cảnh Nguyệt chỉ vào phần cổ bị chặt đứt: “Anh xem, vết cắt trên cổ không gọn gàng, chắc chắn phải dùng nhiều nhát mới có thể đứt lìa được phần cổ. Điều này cho thấy hung khí không sắc bén, hoàn toàn trùng khớp với chiếc rìu ở trong tay của con robot. Thế nhưng cùng lúc đưa ra cho chúng ta một vấn đề: nạn nhân phải nằm yên bất động thì con robot mới có thể lặp đi lặp lại hành động này. Nếu là một người ở trạng thái tỉnh táo thì rất khó, vì khi họ đau họ sẽ không thể nằm yên một chỗ được. Và tôi cũng đã kiểm tra được trong cơ thể nạn nhân có lượng lớn thuốc ngủ.”

“Nếu như nạn nhân tự lấy uống, vậy hiện trường phải có vật đựng số thuốc này; nhưng tại hiện trường không tìm thấy.”

Sở Từ đối diện với Cảnh Nguyệt, khẳng định: “Tại thời điểm phát sinh án mạng còn có người khác, và người này đã cầm hộp thuốc ngủ đi.”

Cảnh Nguyệt gật đầu, đây cũng là suy đoán của cô.

“Giáo sư Cảnh có hứng thú cùng tôi đến hiện trường án mạng một chuyến không?” Sở Từ đề nghị.

Cảnh Nguyệt đang tính gật đầu đồng ý thì điện thoại trong túi đổ chuông.

Cảnh Nguyệt cau mày, vừa rồi khi thay quần áo cô đã quên lấy di động ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK