• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Điện hạ hà tất tức giận với một con thỏ chứ?”



Sư Hòa thả ít lá cải vào lồng rồi xoay người nói với Thượng Hỉ đang không biết làm sao: “Đưa bữa trưa lên đi.”



“Dạ.”



Sư Hòa vừa trở về là Thượng Hỉ thực sự thở phào, bệ hạ nhà gã đã giận dỗi con thỏ này mấy canh giờ, cũng chẳng ăn gì. Song bản thân không dùng bữa cũng không để con thỏ này vui vẻ, không cho nó ăn thì thôi, còn đặt lá cải và củ cải ngoài lồng, một vị trí rất gần nhưng không trong tầm với.



Mộ Tương không nhìn Sư Hòa, trên mặt không có biểu cảm gì, song cũng không phản bác khi Sư Hòa phân phó mang bữa trưa lên.



Hắn chỉ bóng gió hỏi: “Quốc sư đại nhân còn cần phải ăn à? Chẳng phải là đã dùng xong bữa ở phủ rồi à.”



Mộ Tương có nhiều cơ sở ngầm ở kinh thành, khi nào Thừa tướng vào phủ Quốc sư, ở lại bao lâu, khi nào rời đi, hắn đều biết cả.



Bao quát việc Sư Hòa vừa về phủ là đám hạ nhân trong phủ vui mừng ngạc nhiên, quản gia còn cẩn thận hỏi Quốc sư có ở thêm mấy ngày không, sau đó tức khắc nhóm bếp đốt lửa chuẩn bị bữa trưa cho Quốc sư đã lâu không về.



Sư Hòa hơi khựng lại: “Chưa dùng bao giờ.”



Mộ Tương ngẩn ra, không tin lắm.



Sư Hòa ngồi xuống cạnh Mộ Tương, khóe môi khẽ nhướng lên: “Xem ra cơ sở ngầm mà điện hạ sắp xếp trong phủ của bổn tọa làm việc không đủ tốt.”



“…” Mộ Tương mất tự nhiên mà nhìn đi nơi khác, cố chuyển chủ đề, “Nếu Quốc sư còn chưa ăn thì chúng ta cùng nhau nhé.”



Tổng thể bầu không khí bữa trưa vẫn tính là hòa hợp, nhưng dường như thỏ Kim Thần ở một góc bị bỏ đói quá mức, ăn sạch củ cải lá cải không dư thừa chút nào, chẳng khác gì những kẻ chết đói bước ra từ nhà tù.



Mộ Tương liếc nó một cái: “Con này ăn quá nhiều, ngày sau đi cửa hàng đổi một con khác đi.”



Hương Hương: “…”



Chúng ta đều tên là Hương Hương, tại sao không thể buông tha lẫn nhau hả, vốn là cùng một gốc, tàn sát nội bộ nha…



Sư Hòa bình đạm nói: “Điện hạ vui vẻ là được rồi.”



Mộ Tương sững sờ, trong lòng nhất thời tê dại đến lạ thường, như bị lông vũ cọ quẹt qua, tạo nên những gợn sóng trên mặt nước phẳng lặng.



Mộ Tương có tâm trạng tốt, mất hứng thú với chuyện đổi thỏ: “Thôi, chuyện cổ trùng còn cần dùng nó.”



Sư Hòa: “Không dùng đến.”



Y nhấp hớp trà rồi nói: “Cổ trong cơ thể Trần Khắc không phải thứ nó có thể ép ra ngoài.”



“Ồ.” Mộ Tương lạnh lùng nhìn Hương Hương, “Vậy vẫn nên đổi con khác đi, con này quá tham ăn, nuôi không nổi.”



Hương Hương: “…”



Không, nó cảm thấy mình còn có thể giãy giụa thêm một lát.



Dùng xong bữa trưa, Sư Hòa và Mộ Tương cùng đi đến điện phụ của Đông Cung.



Đông Cung là chỗ ở của thái tử, tất nhiên vô cùng huy hoàng, trước đây Mộ Tương chưa tới bao giờ.



Sự xa lạ của cỏ cây hoa lá nơi đây lúc nào cũng nhắc nhở Mộ Tương rằng, hoàng vị của hắn không danh chính ngôn thuận.



Trần Khắc vẫn nằm trên giường, vết đỏ bừng trên mặt đã bớt đi một chút, nhưng vẫn không tỉnh táo.



Cung nữ hầu hạ chỉ đến thay quần áo và tắm rửa vài lần vào buổi tối, lần nào đến đều phải che mặt và tuyệt đối không được tiếp xúc trực tiếp với Trần Khắc.



“Cổ trùng chân chính vẫn ở chỗ gã.” Sư Hòa kéo áo Trần Khắc ra, nơi trái tim gã như bị cái gì đó ô nhiễm, phiếm đen một cách kỳ dị, còn có vô số mạng nhện dày đặc giăng trên cánh tay.



Mộ Tương hỏi: “Những con trùng trước đó……”



Sư Hòa bình tĩnh quan sát: “Là chất dinh dưỡng của con cổ trùng này.”



Những sợi tơ nhện này ngừng kéo dài sau vài tấc lây lan, điều này có thể là do thiếu chất dinh dưỡng.



Từ đầu đến cuối, Mộ Tương không nhìn chằm chằm vào đám họa tiết màu đen này quá lâu. Không hiểu sao mỗi lần đến gần, tim hắn lại có cơn co thắt run rẩy, cảm xúc lẫn lộn trào dâng trong lòng. Nó làm cho hơi thở của hắn đau đớn.



Sư Hòa nói: “Sau này điện hạ đừng đến đây một mình.”



“Ừ…” Mộ Tương im lặng chốc lát rồi hỏi: “Nếu không lấy chỉ cổ này ra thì sẽ tạo thành hậu quả gì?”



“Sẽ không gây ra hậu quả gì.” Sư Hòa nghiêng mắt nhìn Mộ Tương, ánh mắt đạm mạc và vô tình, “Nếu không thể lấy ra cổ trùng, bổn tọa sẽ giết gã.”



“…” Mộ Tương hơi kinh ngạc.



Một mạng người thực sự không là gì đối với một vị hoàng đế mưu nghịch kế vị, nhưng những lời này lại được thốt ra từ miệng Sư Hòa.



Kỳ thật hắn đã láng máng đoán ra được, những người chết trong thành Bất Dạ hẳn là do cổ trùng gây nên. Nó dễ lây lan và hễ ai tiếp xúc đều có thể gặp chuyện.



Trong trường hợp này, nếu không thể bảo toàn cơ thể mẹ của cổ trùng, vậy gi3t ch3t thân thể cung cấp chất dinh dưỡng sẽ thành sự lựa chọn tốt nhất. Nếu thật sự có ngày đó, Mộ Tương cũng sẽ lựa chọn tương tự.



Hắn vốn tưởng nếu có một ngày hắn muốn gi3t ch3t Trần Khắc, Sư Hòa sẽ ngăn cản hắn, lại không ngờ Sư Hòa còn ra quyết định sớm hơn hắn một bước.



“Quốc sư quả thực toàn tâm toàn ý vì Đại Tương.” Mộ Tương rũ mắt, cười cười tự giễu.



Sư Hòa không phản bác cũng không đáp lại: “Điện hạ về đi.”



Mộ Tương từ chối: “Cô muốn xem một chút.”



Rõ ràng Sư Hòa không muốn Mộ Tương ở đây. Hai người nhìn nhau một lát, Mộ Tương mím môi, hạ giọng nói: “Ta có thể làm trợ thủ cho ngươi.”



Sư Hòa không nói gì, nhưng lấy ra hộp châm mang theo, như là ngầm đồng ý Mộ Tương ở lại.



Y đeo một lớp găng tay cực mỏng, mở quần áo của Trần Khắc ra.



“Châm.”



Mộ Tương ngó chiếc hộp rồi hơi sửng sốt, trong đây có rất nhiều loại: “Cái nào?”



Sư Hòa nói: “Nhỏ nhất.”



Mộ Tương nhanh chóng tìm thấy, chạm vào đầu ngón tay Sư Hòa cách lớp găng tay mỏng.



Hắn nhìn Sư Hòa thong thả châm kim lên ngực Trần Khắc, một cây rồi lại một cây…



Căn phòng rất yên tĩnh, Sư Hòa rũ mắt chuyên chú đuổi cổ. Mộ Tương vừa giúp đỡ vừa nảy sinh lòng ghen tị.



Đúng vậy, ghen tị.



Lần đầu tiên hắn nhận ra một cách rõ rệt rằng, hắn hy vọng người duy nhất có thể tiếp xúc da thịt với Sư Hòa chỉ có mình.



Lúc thi châm, bàn tay Sư Hòa khó tránh khỏi mà chạm vào làn da trên ngực Trần Khắc, dù cách găng tay song nó vẫn làm Mộ Tương cảm thấy khó chịu.



Trước đây Sư Hòa châm cứu cho hắn cũng có đeo găng tay giống thế này sao?



Thời gian trôi qua từng chút một, không hiểu sao Mộ Tương cảm thấy Sư Hòa trở nên hơi suy yếu, dẫu thần thái cử chỉ của y vẫn bình tĩnh như trước.



Hắn có chút bất an: “Sao rồi?”



Sư Hòa tháo găng tay xuống: “Bảy ngày sau, còn cần thêm một lần nữa, đến lúc đó sẽ biết kết quả.”



“Cô đang hỏi ngươi.” Mộ Tương nắm lấy cổ tay Sư Hòa, bắt y đối mặt với mình, “Ngươi không sao chứ?”



“… Không sao.” Sư Hòa đột nhiên nói, “Điện hạ hôm nay còn chưa luyện chữ.”



Mộ Tương: “… Bây giờ đi nhé?”



Sư Hòa đồng ý, hai người sóng vai bước ra khỏi ngưỡng cửa. Mộ Tương nhớ tới những cây châm còn chưa được rút ra trên người Trần Khắc: “Phải giữ mãi như thế à?”



Sư Hòa: “Ba ngày sau có thể rút.”



Thượng Hỉ vẫn luôn chờ ở ngoài điện, chúng cung nữ thái giám uốn gối hành lễ: “Bệ hạ, Quốc sư đại nhân, lên kiệu thôi.”



Mộ Tương vốn định từ chối, nhưng nghĩ đến sắc mặt thoáng tái nhợt đi của Sư Hòa, hắn vẫn gật đầu. Hai người lên kiệu trở về cung Vị Ương.



“Quốc sư nghỉ ngơi trước đi, cô sẽ tự mình mài mực.” Mộ Tương để mọi người ra ngoài cung điện như thường lệ, nhưng vẫn nhất quyết giữ Sư Hòa trên giường nghỉ ngơi.



“Được rồi.” Trông Sư Hòa quả thật mang theo chút mệt mỏi nhàn nhạt, nằm thẳng rồi nhắm mắt lại.



Lúc luyện chữ, Mộ Tương cũng mất tập trung, vừa nghĩ đến Sư Hòa đang ở nghỉ ngơi, vừa nghĩ về chuyện ở Nam Vực.



Hắn đã phái một số lượng lớn các nhân thủ và y sư hiểu cổ thuật đến thành Bất Dạ, không biết bao lâu mới có thể vượt qua cái nhân họa này.



Còn cả Sư Hòa nữa, hóa ra người không gì không làm được như tiên nhân trong mắt người khác cũng sẽ lộ ra vẻ mệt mỏi…



Không biết thỏ Kim Thần chạy ra khỏi lồng từ bao giờ, phát ra tiếng kêu rầm rì ở bên cạnh. Bấy giờ Mộ Tương mới lấy lại tinh thần, phát hiện trên giấy Tuyên Thành tràn ngập tên của Sư Hòa, từng nét từng nét sâu sắc, giống một nỗi chấp niệm khó hiểu.



——



“Cô biết Quốc sư có lai lịch bất phàm, không thể can thiệp chuyện thế tục, nên cô không bắt buộc Quốc sư giữ lại mệnh của cô.” Vị đế vương nằm trên giường nhìn giữa không trung, ánh mắt bình đạm, sớm đã nhìn thấu sinh tử.



“Tống Tấn quá cố chấp, ngươi không cần để ý đến hắn. Đại Tương không có cô cũng vẫn có thể vĩnh thế trường tồn.”



……



“Lần đầu gặp mặt, ngươi nói sống chết có số, cô nói mệnh ta do ta không do trời, nhưng hôm nay cô muốn thuận theo mệnh.”



“Cô không muốn sống, vào cái ngày Chấp Tiêu nhập thổ, cô đã không muốn sống nữa.”



“Cô hiện giờ chỉ lo lắng hai việc, chính là hai người ngươi và A Tấn. Cô cho hắn một giấy đan thư, nếu triều đình đời sau có biến, cũng coi như là thuật bảo mệnh ——”



“Về phần Quốc sư…” Đế vương trời sinh có dung mạo ưa nhìn, mày rậm mắt sâu, nhưng trong tóc lẫn sợi bạc, môi nhợt nhạt, có chút ốm yếu bệnh tật.



Hắn ta dừng thật lâu: “Về phần Quốc sư, cô không làm gì được, cô không biết ngươi muốn gì, nhớ mong cái gì, tại sao lại tới Đại Tương của ta. Nhưng cô luôn cảm thấy ngươi đang chờ đợi điều gì đó.”



“Nhưng nếu tới đây rồi, vậy thì thay cô nhìn Đại Tương đời sau đi… Nếu tương lai có một ngày, Quốc sư gặp được người khiến mình nhớ mãi và quyết định ở lại Đại Tương, cũng vẫn có thể xem là một chuyện tốt.”



“Cô đi đây… Cô muốn đi gặp Chấp Tiêu của cô.”



“Bảo trọng… Đừng nhớ.”



Hồi chuông báo tang vang vọng Hoàng thành khiến Sư Hòa mở mắt, đã mấy chục năm trôi qua kể từ thời điểm xảy ra chuyện trong mơ.



Y rất hiếm khi mơ, hôm nay là một ngoại lệ.



Trên người y là một lớp chăn bông, trượt xuống thắt lưng theo động tác đứng dậy.



Tân đế Đại Tương đang đứng trước án thư, cúi người nghiêm túc viết gì đó.



Thỏ Kim Thần không biết đã lên bàn từ bao giờ, ôm củ cải ngồi bên giấy Tuyên Thành, nghiêm túc nhìn tân đế luyện chữ.



Sư Hòa chợt nhớ tới câu hỏi mà Thừa tướng để lại khi rời khỏi phủ Quốc sư vào buổi sáng.



“Quẻ thứ ba này quan trọng như vậy, tại sao ngài không nói ngay từ đầu?” Đây là câu hỏi mà Thừa tướng ném cho Sư Hòa trước khi đi.



Sư Hòa không đưa ra câu trả lời, chỉ xé một trang giấy trong sách cổ, thắp một ngọn nến và nhờ ánh lửa đốt trụi nó.



Tại sao không nói?



Bởi vì mỗi quẻ đều có hai mặt, thiên cơ không thể tiết lộ hết.



Mà thứ y nhìn thấy cũng không phải là Đại Tương diệt vong, mà tất cả mọi thứ trước mặt đều trở về hỗn độn, đến cuối cùng chỉ còn sót lại hai chữ hư vô, không còn bất kỳ thứ gì khác.



Đây gần như là một quẻ tượng không thể nghịch, vì con người sớm muộn gì cũng sẽ chết.



Nếu mọi thứ cuối cùng sẽ hóa thành hư vô vì sự tan biến của một người, thì tất cả những chuyện này chỉ là sớm hay muộn đối với người có cuộc đời dài đằng đẵng như y. Thời gian mấy chục năm cũng chỉ là phù du, không có nhiều ý nghĩa.



Y trời sinh tính đạm bạc, không có gì nhớ mong, sống chết chẳng qua là chuyện trong tích tắc.



Nhưng sao hôm nay lại bóp méo tô điểm, rồi nói ra ngoài miệng đây…



Trong thư phòng tĩnh mịch vang lên một tiếng thở dài khẽ khàng tới mức khó nghe thấy.



——



“Tỉnh rồi à?” Mộ Tương nhanh chóng nhận ra Sư Hòa đã dây. Hắn xua thỏ Kim Thần đè nặng trên giấy Tuyên Thành của mình xuống khỏi bàn, cho Sư Hòa xem thành quả một buổi trưa, “Thế nào?”



Sư Hòa quét mắt qua, xác thực tiến bộ hơn trước đó. Y khẽ gật đầu: “Không tồi.”



Mộ Tương giương môi: “Có phần thưởng không?”



“…”



Lời vừa thốt ra, hai người đều yên lặng. Mộ Tương âm thầm ngẫm lại bản thân, sao có thể ấu trĩ như mấy đứa trẻ con thế nhỉ?



“Điện hạ muốn gì?”



“…” Mộ Tương không ngờ Sư Hòa sẽ thật sự đáp lời hắn, nhất thời không nói ra được điều mình muốn.



Huống chi thân là đế vương Đại Tương, có thứ gì hắn không chiếm được chứ?



Mộ Tương dừng một chút: “Tối nay cô ngủ ở cung Vị Ương.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK