• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hành tinh Griffin thất thủ chỉ trong một đêm, thủ lĩnh cũ của tinh tặc đã chết, lệnh truy nã xếp hạng nhất cũng bị thu hồi.

Trên thực tế, sau khi nhóm người đầu tiên đến vây giết Tập Uyên, nhưng lại bị hắn giết hết thì không còn ai dám ngấp nghé khoản tiền thưởng cao ngất truy nã Tập Uyên nữa.

Thực lực của Tập Uyên mạnh mẽ sâu không lường được, trước đây chính là ứng cử viên cho vị trí thủ lĩnh đời tiếp theo của tinh tặc, bây giờ cũng vậy, chỉ cần hắn vẫn chưa chết thì quay về báo thù chỉ là chuyện sớm muộn thôi.

Những người đó rất thức thời, sợ không giết được Tập Uyên trái lại còn đắc tội với hắn. Thế nên không chỉ từ bỏ tiền thưởng mà còn chủ động giúp đỡ Tập Uyên, thậm chí còn muốn gia nhập phe của hắn.

Điều này giúp con đường quay về hành tinh Griffin của Tập Uyên trở nên vô cùng thuận lợi, giúp hắn đoạt quyền chỉ trong thời gian ngắn.

Quân Liên Minh phụ trách theo dấu cũng bị ngăn cản, thậm chí còn không thể chạm mặt phi thuyền của Tập Uyên. Sau khi hành tinh Griffin thất thủ, thấy không thể nào truy đuổi nữa nên đành lặng lẽ quay về.

Đường Khiêm báo cáo tin tức cho Tư Tuân, Tư Tuân dựa vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần: "Tôi đã đánh giá thấp hắn rồi."

Hành tinh Griffin cũng là một trong những điểm dừng tuần tra, những người trên hành tinh đó đã sớm thành thạo trong việc đối phó tuần tra, sẽ không để lộ ra bất kỳ sơ hở nào.

Tư Tuân sẽ đưa Nguyễn Thu đến hành tinh Song Loan trước theo đề xuất của Đường Khiêm.

Bởi ông lo sau khi tuần tra đến hành tinh Griffin sẽ xảy ra xung đột với người của Tập Uyên, đến lúc đó tình cảnh hỗn loạn sẽ khiến Nguyễn Thu bận lòng.

Kể từ khi Nguyễn Thu được nhận về, Tư Tuân đã nói rõ cậu không được có bất kỳ liên lạc nào với những người cậu quen biết trước đây nữa, thế nên Nguyễn Thu không còn nhắc đến Tập Uyên nữa.

Đây là chuyện tốt, vì vậy, để Nguyễn Thu quên sạch hết, Tập Uyên tốt nhất không nên xuất hiện nữa.

Tư Tuân cũng đồng tình, chỉ cần để Nguyễn Thu ở lại hành tinh Song Loan thêm một thời gian, kiểm tra tinh thần lực của cậu, tìm một gia sư dạy bù, sau đó đưa cậu đến học viện.

Tinh thần lực của một người bình thường sẽ hoàn toàn hoàn thiện sau khi mười tám tuổi, tuổi này của Nguyễn Thu vào học viện cũng không muộn.

"Bảo bọn họ mau chóng chuẩn bị đi," Tư Tuân mở mắt ra, nói tiếp: "Mở bước nhảy lượng tử đến hành tinh Song Loan trước."

Đường Khiêm muốn nói lại thôi, hành tinh Song Loan đúng là có hơi xa, nhưng chỉ vì vội vàng mà tiêu hao một lượng lớn năng lượng thì có lãng phí quá không... Ông nhìn sắc mặt Tư Tuân, cuối cùng vẫn thôi, đáp lại rồi lập tức đi ra lệnh cho cấp dưới.

♪♥♪♥♪♥

Nguyễn Thu dậy sớm, nhưng vẫn chưa kịp gửi tin nhắn cho Tập Uyên thì đã bị Đường Khiêm đưa đến khu neo đậu ở đuôi tinh hạm.

Trong khu neo đậu, một chiếc phi thuyền nhỏ đã được chuẩn bị sẵn có thể xuất phát bất cứ lúc nào, Tư Tuân đang đứng dưới cửa khoang của phi thuyền, bên cạnh y có mấy người lính Liên Minh đang chờ đợi, giống như đang đặc biệt đợi Nguyễn Thu vậy.

Nguyễn Thu bước nhanh hơn về phía phi thuyền: "Cậu ơi!"

Tư Tuân khẽ hếch cằm đáp lại cậu, sau đó xoay người nói: "Đi thôi."

Đường Khiêm luôn đi theo Tư Tuân cũng vào phi thuyền cùng họ, ngoài ra còn có một đội quân Liên Minh hộ tống Tư Tuân đến đích.

Phi thuyền nhỏ nên khu nghỉ ngơi có hạn, vì vậy Nguyễn Thu ngồi cạnh Tư Tuân.

Người hầu đi theo mang đến hai phần bữa sáng cũng như chất dinh dưỡng hàng ngày cho cậu.

Phi thuyền vững vàng ra khỏi khu neo đậu, Nguyễn Thu uống xong chất dinh dưỡng, ăn hai miếng điểm tâm, quay đầu nhìn về phía cửa kính.

Cửa kính chỉ lớn bằng hai lòng bàn tay có thể nhìn thấy vũ trụ đen kịt bên ngoài, xa xa có những đốm sáng lẻ tẻ lập lòe.

Lúc này, phía trước phi thuyền sáng lên một luồng sáng trắng chói lóa, có dấu hiệu dần dần lan rộng ra, chiếu sáng hai bên thân thuyền.

Nguyễn Thu tò mò nhìn xung quanh: "Đó là gì ạ?"

Tư Tuân dùng ngón tay gõ bàn: "Lo ăn đi."

Nguyễn Thu vội quay đầu ngồi ngoan ngoan, yên lặng được một lát lại không nhịn được nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đường Khiêm ở bên cạnh giải thích cho cậu nghe: "Đó là đang mở điểm chuyển tiếp."

Nơi đây là khởi điểm, điểm cuối là hành tinh Song Loan, thời gian họ bay sẽ không quá mười lăm phút.

Được Tư Tuân ngầm đồng ý, Đường Khiêm mở tấm che cửa sổ ở phía bên kia, để Nguyễn Thu được nhìn rõ hơn.

Ánh sáng trắng ngày càng lan rộng, ở giữa dần dần xuất hiện một vết nứt trông vô cùng quen mắt.

Nguyễn Thu nhớ là ngày đầu tiên quân đội Liên Minh đến hành tinh Lorens, những vết nứt như vậy cũng xuất hiện trên trời, thì ra đó cũng là điểm chuyển tiếp.

Ngoài cửa sổ, hai chiếc phi thuyền hình thù độc đáo lơ lửng giữa không trung, không ngừng truyền năng lượng đến khe nứt, chùm sáng trắng mờ chập chờn chập chờn.

Cuối cùng, vết nứt mở ra đủ lớn để chứa và đi qua, phi thuyền vận chuyển năng lượng rút lui.

Phi thuyền đang từ từ di chuyển về phía trước, sau khi xác nhận chính xác bắt đầu đi vào điểm chuyển tiếp.



Gần vết nứt vẫn còn sót lại một lượng lớn năng lượng chưa tiêu tan bao phủ toàn bộ phi thuyền, khi chạm vào lớp vỏ ngoài sẽ phát ra âm thanh điện xẹt "xèo xèo".

Nguyễn Thu đang ngồi bên trong cũng nghe thấy, ngoài cửa sổ bị ánh sáng trắng bao phủ hoàn toàn, ngay cả bàn ghế trong khu nghỉ ngơi cũng bị chấn động nhẹ.

Nhưng vào lúc này, Nguyễn Thu đột nhiên cảm thấy đầu ngón tay tê rần, tựa như bị điện giật nhẹ.

Cậu theo bản năng nhìn Tư Tuân, vẻ mặt thoáng hoảng loạn: "Cậu ơi?"

Tư Tuân tưởng cậu sợ, đặt khăn ăn trong tay xuống: "Sắp tới rồi."

Ngay sau đó, ngực truyền đến cơn đau âm ỉ quen thuộc, Nguyễn Thu cúi người bỗng nhiên ho vài tiếng.

Đường Khiêm vội đến dìu cậu: "Bị sặc hả con?"

Cơn đau nhanh chóng biến mất, Nguyễn Thu lắc đầu, cố gắng hít thở.

Cơn đau lần này đến đột ngột khiến cậu không kịp đề phòng, đã lâu lắm rồi mới lại xuất hiện triệu chứng như vậy, cậu còn tưởng rằng mình không sao.

Tư Tuân cũng nhìn sang, nhíu chặt mày: "Sao lại thế này?"

Nguyễn Thu uống vài ngụm nước ấm mà Đường Khiêm đưa cho, thấp thỏm lo lắng đáp: "Chắc là... Con bị bệnh rồi."

Bây giờ Tư Tuân là người ở bên cạnh cậu, mời bác sĩ không phải việc gì khó với y, Đường Khiêm cũng nói cậu sẽ được kiểm tra sức khỏe kỹ lưỡng hơn sau khi đến hành tinh Song Loan.

Nguyễn Thu quá sợ bị bệnh, mà Tư Tuân là người cậu có thể xin giúp đỡ.

Cậu kể lại tất cả các triệu chứng, bao gồm cả tình trạng thích ngủ trong đêm vùng cực.

Tư Tuân nghe xong, đôi mày nhíu chặt hơi giãn ra, cảm thấy không phải vấn đề gì lớn.

Có lẽ vì sức khỏe của Nguyễn Thu quá kém, bản thân cậu quá nhạy cảm, chỉ cần bồi bổ sẽ ổn thôi.

Nhìn Nguyễn Thu bất an cầu cứu, y trầm mặc một lát, hiếm thấy y an ủi vài câu: "Đừng lo, cậu sẽ sắp xếp một bác sĩ từ hành tinh chính đến đây."

Nguyễn Thu gật đầu, dường như vẫn còn sợ, cậu siết chặt cái ly trong tay, không ăn nổi bữa sáng nữa.

Sau khoảng bảy tám phút, phi thuyền xuyên qua điểm cuối của bước nhảy và hành tinh Song Loan ở ngay phía trước.

Sau khi phi thuyền bay đi, vết nứt nhanh chóng biến mất như thể chưa từng xuất hiện.

Hành tinh Song Loan vô cùng nhỏ, xung quanh không có nhiều hành tinh, Tư Tuân mua riêng nó để để làm nơi nghỉ dưỡng khi rảnh rỗi, nhưng ngày thường quá bận bịu nên y chỉ mới đến đó vài lần thôi.

Đường Khiêm đã thông báo trước hành trình của Tư Tuân, khi phi thuyền vừa hạ cánh thì có người tiến lên chào đón ngay tắp lự.

"Chào ngài," Người nọ hành lễ chào hỏi với Tư Tuân, sau đó nhìn sang Nguyễn Thu bên cạnh, "Đây là cậu chủ nhỏ nhỉ?"

Anh mặc quân phục của quân đội Liên Minh, tuổi tầm khoảng ba mươi tám, ba mươi chín tuổi. Khuôn mặt nghiêm nghị hiếm khi nói cười gọi Tư Tuân là ngài.

Đường Khiêm thấp giọng giới thiệu với Nguyễn Thu rằng anh là Lan Đạc, là phó tướng trong quân đội Liên Minh. Anh phụ trách bảo vệ hành tinh Song Loan để đảm bảo an toàn cho Tư Tuân và Nguyễn Thu trong khoảng thời gian này.

Lan Đạc cũng đi theo Tư Tuân từ rất lâu, là một trong những cấp dưới đáng tin cậy nhất của y.

Nguyễn Thu nhỏ giọng hỏi Đường Khiêm: "Con nên gọi anh ấy là gì? Con gọi là chú Lan được không?"

Đường Khiêm ho nhẹ một tiếng: "Gọi lúc ở riêng thì được."

Thân là phó tướng, tinh thần lực của Lan Đạc tất nhiên không thấp, hai người cố ý nhỏ giọng nói chuyện đều bị anh nghe được hết.

Lan Đạc lại quan sát Nguyễn Thu, mặt mày ôn hòa hơn, nghiêng người nói: "Thưa cậu, mời cậu theo tôi."

Tuy hành tinh Song Loan nhỏ, nhưng các loại tài nguyên và cơ sở vật chất đều đầy đủ hết, Đường Khiêm dẫn Nguyễn Thu về phòng của mình, tiện thể sai người đưa robot y tế đến đây.

Ngay sau đó, Lan Đạc đến cùng với robot y tế.

Anh còn cầm một cái máy hình vuông nhỏ hơn trong tay, nhìn Nguyễn Thu: "Cậu chủ nhỏ vẫn chưa kiểm tra tinh thần lực phải không?"

Lan Đạc biết đến sự tồn tại của Nguyễn Thu khi Tư Tuân quyết định đi theo quân đội Liên Minh tuần tra thiên hà. Nhưng khi đó anh bận chuyện khác rồi, nếu không anh nhất định sẽ đến hành tinh Lorens cùng Tư Tuân.

Nguyễn Thu gật đầu "vâng", Đường Khiêm nhận cái máy rồi để nó sang một bên: "Kiểm tra sức khỏe trước rồi hãy nói sau."

Robot y tế là một robot rất thấp bé, cách kiểm tra tình trạng sức khỏe có phần giống với máy khám bệnh của Tề Lễ, nhưng nó có nhiều chức năng hơn, chính xác và cẩn thận hơn.

Nguyễn Thu phối hợp để robot rút máu, tiến hành các cuộc kiểm tra, sau khi kiểm tra xong thì cũng có kết quả luôn.

Một văn bản báo cáo được in ra từ sau lưng robot, Đường Khiêm cầm lên đọc, Nguyễn Thu căng thẳng hỏi: "Thế nào? Có vấn đề gì không ạ?"

"Không có bệnh gì hết." Đường Khiêm đọc xong, Lan Đạc cũng cầm báo cáo xem.

Đường Khiêm cũng vô cùng lo cho tình trạng sức khỏe của Nguyễn Thu bấy giờ mới thả lỏng: "Hẳn là vì thể chất yếu, cậu chủ nhỏ hãy nghỉ ngơi thật tốt một thời gian, đừng lo lắng."

Cũng giống báo cáo xét nghiệm máu, thân thể của Nguyễn Thu thiếu nhiều vi chất dinh dưỡng* nên gây ra suy dinh dưỡng, nhưng đó không phải là vấn đề lớn.

*Vi chất dinh dưỡng: là các loại vitamin (vitamin A, B, C, D, E, K,...) và khoáng chất (sắt, kẽm, đồng, canxi, phốt pho, i ốt,...) thiết yếu đối với cơ thể.

Đây chỉ là kiểm tra sơ bộ, lát nữa sẽ có bác sĩ chuyên nghiệp chăm sóc sức khỏe cho Nguyễn Thu, nếu cậu lại bị đau ngực thì bác sĩ sẽ giúp cậu tìm ra nguyên nhân.

Biết được kết quả, Nguyễn Thu cuối cùng cũng an tâm, bắt đầu cảm thấy do mình nhạy cảm quá thôi.

Lan Đạc cũng đọc xong báo cáo: "Thể chất hơi yếu, phải bổ sung dinh dưỡng và tăng cường vận động."

Kiểm tra sức khỏe xong còn phải kiểm tra tinh thần lực ở cấp nào nữa.

Thiết bị kiểm tra tinh thần lực có một cái lỗ tròn lớn ở giữa, có thể cho tay vào, bên trên là một mặt số* có khắc cấp bậc, cây kim sẽ chỉ độ mạnh của tinh thần lực.

*Mặt số này là mặt đồng hồ ý, tại nó hình tròn, với lại trên đó không khắc số mà khắc chữ nha.

Nguyễn Thu nghe theo lời Lan Đạc bước đến đưa tay phải vào sâu trong lỗ tròn, ngón trỏ mò mẫm tìm một miếng kim loại nhỏ.

Khoảnh khắc tay cậu chạm vào miếng kim loại, cây kim trên mặt số bắt đầu di chuyển từ từ.

Lan Đạc thấy là lạ: "Sao chậm thế này?"

Trong tình huống bình thường, cây kim sẽ ngay lập tức chỉ vào giới hạn của tinh thần lực trong vài giây chứ không phải như bây giờ.

Nguyễn Thu nhìn chằm chằm mặt số, nhìn cây kim lướt qua cấp D, cấp C, cấp B.

Tốc độ của cây kim ngày càng chậm, đến khoảng giữa cấp độ A thì dừng lại.

Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện cây kim vẫn đang di chuyển với tốc độ cực kỳ chậm, nhưng vì quá chậm nên về cơ bản không tăng nhiều.

Lan Đạc trông có vẻ nhẹ nhõm, cân nhắc nói: "Cấp A, không tệ."

Với tình trạng thể chất của Nguyễn Thu, được cấp A đã rất tốt rồi, đã đạt được tư cách đầu vào của học viện.



Khi thể chất của cậu tốt hơn, có lẽ vẫn có thể nhích tới cấp S.

Nguyễn Thu rút tay về, vuốt đầu ngón tay hơi nóng, thận trọng hỏi: "Kết quả kiểm tra sẽ nói cho cậu ạ?"

Lan Đạc đáp: "Đương nhiên."

Trên mặt số vẫn còn khắc vài cấp nữa, sau cấp A còn có cấp S, cấp SS và cấp SSS.

Nguyễn Thu nhận ra cụm từ "không tệ" mà Lan Đạc vừa nói có nghĩa là miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, không biết Tư Tuân có thất vọng không.

Lan Đạc nhanh chóng rời đi cùng thiết bị kiểm tra, Đường Khiêm nhìn ra Nguyễn Thu đang thấp thỏm, nói vài câu xoa dịu: "Cấp A thật sự là một cấp tốt, cậu chủ nhỏ rất giỏi."

Nguyễn Thu biết ông đang an ủi mình, gật đầu: "Dạ."

Đường Khiêm bảo Nguyễn Thu hãy nghỉ ngơi, buổi chiều ông sẽ quay lại đưa cậu đi làm quen với hoàn cảnh trên hành tinh.

Và ngày mai sẽ có gia sư đến dạy Nguyễn Thu.

Cậu vẫn còn rất nhiều điều phải học, tiếp theo có lẽ cậu sẽ còn bận rộn hơn cả Tư Tuân.

Vào bữa trưa, Đường Khiêm lại đưa một máy liên lạc mới, trong đó ghi lại thông tin cá nhân của Nguyễn Thu.

Cậu đã được thêm vào cơ sở dữ liệu, cột người giám hộ ghi: Tư Tuân.



Hồ sơ và thông tin của Nguyễn Thu mới được cập nhật chưa đến nửa ngày thì tin tức chủ tịch Liên Minh đã đăng ký một thiếu niên xa lạ vào gia tộc nhanh chóng lan truyền.

Vì liên quan đến quyền riêng tư, hơn nữa Tư Tuân dường như cố tình giữ mái tóc đen của Nguyễn Thu trong bức ảnh, nên không ai biết thân phận thật sự của Nguyễn Thu, cũng như không biết người giám hộ của cậu là Tư Tuân.

"Người bên ngoài đang đoán cậu chủ nhỏ là..." Đường Khiêm cúi đầu, nói nửa câu sau: "Con riêng của ngài."

Nguyễn Thu đã mười tám tuổi, mà tuổi này mới đi đăng ký, nếu không phải là đứa con riêng vừa mới tìm được thì là gì?

Nhưng cũng có người không nghĩ vậy, Tư Tuân độc thân đã bao năm, chưa từng dính scandal với ai, cũng chưa từng công khai chuyện tình cảm. Y như một cỗ máy lạnh lùng không cần tình cảm, sao có thể tự dưng nhảy đâu ra một đứa con riêng cho được? Nói là con riêng của những người khác trong gia tộc thì còn đáng tin hơn.

Thậm chí còn có người bịa đặt rằng Nguyễn Thu là thế hệ người nhân bản mới do Tư Tuân tạo ra và không thuộc công dân của thiên hà.

Những kẻ bịa đặt đã bị xử lý. Từ hồi chiều, một số thống lĩnh hành tinh phụ lần lượt gửi tin muốn dò hỏi chuyện này rốt cuộc là thế nào, nhưng Tư Tuân phớt lờ tất.

"Để bọn họ đoán đi," Tư Tuân lật giở tài liệu trong tay, "Đúng rồi, lấy danh nghĩa của tôi truyền tin cho Tư Hạ Phổ, yêu cầu ông ta giữ một chỗ ở học viện hành tinh Harlem đi."

Đường Khiêm do dự nói: "Thưa ngài, ngài thật sự muốn đưa cậu chủ nhỏ đến hành tinh Harlem sao?"

Đó là học viện quân sự hội tụ nhân tài, đào tạo ra những tướng sĩ tương lai của thiên hà, với thiên phú tinh thần lực của Nguyễn Thu, e là sẽ rất miễn cưỡng...

"Nói sau đi," Tư Tuân đặt tài liệu xuống, giơ tay đè giữa mày, "Cấp A... Nếu có thể chịu khó thì đến học viên trau dồi kỹ năng vậy."

Nếu y đã muốn bồi dưỡng Nguyễn Thu thì đương nhiên không thể chỉ để gia sư dạy mỗi văn hóa, đến học viện chỉ là bước đầu tiên.

Hồi đó, Tư Huỳnh là một trong những thượng tướng nổi bật nhất trong thiên hà, đến bây giờ vẫn là thần tượng của nhiều người.

Bộ cơ giáp mà cô đã dùng có mối liên hệ quá chặt chẽ với tinh thần lực của cô, thế nên đến tận bây giờ vẫn không có ai thay thế được, nó cũng được cất giữ ở Harlem để tham quan.

Nguyễn Thu là con của cô, còn có một người cậu là chủ tịch Liên Minh.

Cậu chắc chắn sẽ là tâm điểm của mọi người, nhưng cho đến khi thời cơ chín muồi, tạm thời Tư Tuân sẽ không công khai thân phận của cậu.

Nguyễn Thu chẳng biết gì sất về những chuyện này, sau bữa trưa, cậu buồn ngủ đến nỗi không thể mở mắt, bèn về phòng đánh một giấc.

Lúc thức dậy đã là ba giờ chiều.

Hộp máy ở bên cạnh cậu chờ đã lâu, kích động vung vẩy cánh tay: "Bíp bíp! Bíp bíp!"

Nguyễn Thu nhanh chóng khóa cửa, kéo rèm và mang theo hộp máy trốn vào nhà tắm.

Cậu bật máy liên lạc và nhập mã liên lạc mới.

Lần này mã liên lạc sau khi kết nối thành công thì hơi khang khác, thứ hiện ra không phải là một khung thoại mà là một màn hình trống.

[Đang đợi đối phương trả lời, xin vui lòng đợi...]

Rất nhanh, kết nối liên lạc hoàn tất, gương mặt quen thuộc của Tập Uyên hiện trong màn hình.

Nguyễn Thu bất ngờ, mở to mắt ngẩn người trong chốc lát, đưa tay ra vẫy vẫy trước màn hình, nhỏ giọng nói: "Anh? Anh có thấy em không?"

Đã lâu không gặp, Tập Uyên vẫn mặc đồ đen như lúc chia xa, cũng như lần đầu tiên Nguyễn Thu gặp hắn.

Hắn nhìn chằm chằm Nguyễn Thu, yết hầu của hắn lên xuống, hô hấp nặng nề nhìn thấy cậu thì có hơi thả lỏng: "Nguyễn Thu."

Mã liên lạc cuối cùng cũng được nâng cấp, hắn có thể nhìn thấy Nguyễn Thu và nghe thấy giọng của cậu.

Nguyễn Thu rất vui vẻ, ghé sát vào màn hình cẩn thận nhìn hắn, thử dùng đầu ngón tay chạm vào: "Anh, bây giờ anh đang ở đâu?"

Hoàn cảnh của Tập Uyên trông rất kỳ lạ, đó là hai bức tường hợp kim đen kịt, một số máy móc linh tinh chất đống trong các góc.

Hắn trả lời rằng: "Tôi đang ở hành tinh Griffin."

"Griffin?" Nguyễn Thu cố gắng tìm kiếm trong đầu ký ức về hành tinh Griffin, "Có xa hành tinh Song Loan không anh?"

"Hơi xa một chút."

Tập Uyên thấp giọng nói, rồi phóng to Nguyễn Thu trong màn hình, đôi mắt nhìn kỹ từng li từng tí khuôn mặt của cậu để giải tỏa buồn phiền và sốt ruột trong lòng.

Sau khi về hành tinh Griffin, tần suất hắn sử dụng thuốc ức chế càng thường xuyên hơn, nhưng vẫn muốn gặp Nguyễn Thu.

"Anh, hồi sáng em kiểm tra tinh thần lực, là cấp A," Nguyễn Thu ngồi trong nhà tắm, cằm dựa vào đầu gối, kể cho hắn nghe chuyện hôm nay: "Em đã kiểm tra sức khỏe... Còn nữa, em sẽ bắt đầu lớp học từ ngày mai."

Cậu nghĩ tinh thần lực của mình không đủ cao, vậy ít nhất phải cố gắng học tập chăm chỉ hơn và thể hiện tốt hơn, như vậy mới có cơ hội thẳng thắn với Tư Tuân về mối quan hệ của cậu với Tập Uyên.

Nếu không, Nguyễn Thu cảm thấy cứ liên lạc lén lút thế này không tốt lắm.

Nghe Nguyễn Thu kể ngực mình lại đau, Tập Uyên ước gì mình có thể lập tức hạ lệnh đến hành tinh Song Loan, đón Nguyễn Thu về tự hắn kiểm tra cho cậu.

"Đừng sợ," Giọng Tập Uyên vừa thấp vừa nhẹ nhàng, dỗ dành cậu, "Tôi đã chọn bác sĩ tốt nhất rồi, hắn sẽ chữa khỏi bệnh cho em."

Bác sĩ ở hành tinh chính nên cần phải đi đưa người tới, mang thêm mấy người nữa cũng không sao, bất kể thân thể Nguyễn Thu có vấn đề ngầm gì đều sẽ tìm ra.

"Không cần phải phiền vậy đâu," Nguyễn Thu vội nói, "Chắc... Chắc là em không bị bệnh gì đâu, do thể chất yếu quá thôi."

Cậu định nói là Tư Tuân cũng chuẩn bị bác sĩ cho cậu, lại sợ Tập Uyên sẽ nghĩ nhiều.

Tập Uyên "ừ" một tiếng, cũng không biết hắn có nghe lọt tai hay không.



Nguyễn Thu nhìn màn hình, úp mở nói: "Anh ơi, em nhớ anh lắm."

Cậu nói câu này mỗi ngày, đôi khi còn nhiều hơn một lần, dần dà đã trở thành thói quen.

Tuy là lần đầu tiên cậu biết yêu, không có kinh nghiệm gì cả, nhưng khi hai người yêu xa, càng nên gắn bó tình cảm mới được.

Tập Uyên ở bên kia màn hình không đáp lại, đôi ngươi đen như mực yên lặng nhìn Nguyễn Thu.

Trước đây Nguyễn Thu nhắn tin nói nhớ hắn, hắn cũng sẽ trả lời cũng nhớ cậu, nhưng hôm nay thì không.

Nguyễn Thu đợi một hồi, nắm chặt ống tay áo của mình, vẻ mặt mất mát: "Anh ơi... Anh không nhớ em sao?"

Lúc này Tập Uyên rốt cuộc đáp lại, thấp giọng đáp: "Muốn."

Hắn hơi nghiêng đầu, ánh mắt như xuyên thấu màn hình dừng trên mặt Nguyễn Thu, nói thẳng không thèm che giấu: "Muốn hôn em."

Nguyễn Thu đỏ mặt ngay tắp lự, nhớ lại một số ký ức trước khi chia xa, co rúm người lại.

"Tôi sẽ đến đón em nhanh thôi," Tập Uyên nói tiếp, "Sẽ không để em đợi lâu đâu."

Nguyễn Thu lộ ra vẻ do dự: "Nhưng cậu của em..."

Ý của Tập Uyên dường như là muốn trực tiếp đưa cậu đi, Tư Tuân không thể nào cho phép chuyện như vậy xảy ra.

Một bên là người nhà mới nhận, một bên là bạn trai mình thích. Nguyễn Thu không hy vọng họ ghét nhau hay xung đột với nhau.

"Sau khi anh đến, em nói lại với cậu, được không anh?" Cậu lại ghé sát vào màn hình, hàng mi dày cong vút rõ ràng, "Còn nữa, anh phải chú ý an toàn nha..."

Có gì để nói? Tập Uyên cũng đâu định thương lượng bất kỳ lời nào với Tư Tuân.

Hắn đã từng nghe một vài câu chuyện về chủ tịch Liên Minh, cho dù Tư Tuân thực sự là cậu của Nguyễn Thu thì hắn cũng không muốn giữ Nguyễn Thu ở bên mình.

Tập Uyên "ừ" một tiếng, đồng ý nửa câu sau của Nguyễn Thu.

Liên lạc kéo dài hơn nửa giờ, cuối cùng Nguyễn Thu nghĩ Đường Khiêm sắp đến tìm cậu nên đành bịn rịn lưu luyến cúp máy.

Tập Uyên tắt máy liên lạc, ra khỏi phòng nghỉ riêng.

Ngoài cửa có người đợi đã lâu, thấy hắn xuất hiện liền đứng dậy bước tới chào: "Thủ lĩnh."

Tập Uyên liếc nhìn người bước tới, lạnh lùng hỏi: "Có việc gì?"

Lê La cầm trong tay một màn hình to bằng lòng bàn tay, giơ tay đẩy gọng kính bạc trên sống mũi: "Anh ở hành tinh Lorens lâu như vậy mà chỉ phát bệnh một lần thôi sao? Không dùng các loại thuốc khác trong lúc đó sao? Có tiếp xúc với vật gì bất thường không?"

Tập Uyên có vẻ mất kiên nhẫn, mặt không đổi sắc: "Không có."

Lê La xụ mặt, thoạt nhìn còn lạnh lùng hơn hắn, giọng điệu gần như không có cảm xúc dao động: "Thủ lĩnh, mời phối hợp trả lời câu hỏi."

Cô là dược sĩ kiêm kỹ sư cao cấp trong tổ chức, đồng thời cô cũng đã nghiên cứu về chứng bệnh của tinh thần lực, thuốc ức chế mà Tập Uyên đang sử dụng bây giờ là công thức do Lê La nghiên cứu phát triển.

"Nếu tôi đoán không sai, nhất định có gì đó trên hành tinh Lorens đã ảnh hưởng đến căn bệnh của anh," Lê La vừa cúi đầu nhanh chóng ghi lại trên màn hình, vừa lầm bầm lầu bầu: "Chẳng lẽ là từ trường của hành tinh..."

Khang Song Trì xuất hiện từ phía sau, túm vai Lê La đẩy cô sang một bên: "Được rồi được rồi, vấn đề này mình nói sau đi."

Trong tay cậu ta cũng cầm một màn hình, mở lên đưa cho Tập Uyên xem: "Boss, viện nghiên cứu kia lại treo giải thưởng nhiệm vụ, cái này là cho riêng chúng ta."

Chính xác là dành cho Tập Uyên.

Cái lần Tập Uyên đến hành tinh Lorens chính là nhiệm vụ do viện nghiên cứu đưa ra, chỉ là sau đó không tìm được gì cả.

Lần này họ lại gửi nhiệm vụ cho tổ chức tinh tặc, còn gửi trước một khoản tiền đặt cọc.

Trong tấm ảnh trên màn hình có một ống tiêm.

[Thuốc ức chế thần kinh kiểu mới: Tác dụng tăng mạnh.]

Trượt xuống chút nữa, mục tiêu nhiệm vụ hiện ra, là một tiêu đề ngắn gọn.

Tiêu đề trên đó ghi ——[Người đang bị nghi ngờ là con riêng của chủ tịch Liên Minh, mới mười tám tuổi.]

___

19/7/2023.

16:45:15.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK