• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai ngày sau là ngày sinh của Khổng Tử, trên đường đã treo đầy đèn màu, trước cửa các cửa hàng đã để đủ loại cây thông Noel và ông già Noel.

Trong siêu thị tràn đầy không khí vui mừng, bây giờ là lúc rất đông người.

Kiều Tuyên ôm cánh tay Đường Nham, hận không thể rúc cả người vào trong cơ thể anh.

Một tay Đường Nham đẩy xe mua sắm, một tay ôm trọn cậu, có lẽ có người dùng ánh mắt khác thường nhìn bọn họ, có lẽ không có, nhưng những chuyện này cũng không nằm trong phạm vi suy nghĩ của Đường Nham. Anh cúi đầu ghé sát bên tai Kiều Tuyên, thấp giọng nhỏ nhẹ nói: “Ngoan, ngẩng đầu nhìn thử xem muốn mua cái gì.”

Kiều Tuyên gác đầu trên vai anh cọ cọ lắc đầu, bây giờ cậu cũng đã không biết vì sao lại bài xích những người khác, rõ ràng Đường Nham đã ở bên cạnh cậu rồi. Loại cảm giác này, không phải là sợ, thật giống như, xung quanh nhiều người như vậy, nhưng chỉ có một mình Đường Nham thuộc về cậu là có khiến cho cậu có cảm giác mình vẫn còn sống.

Đường Nham gạt đầu cậu từ trên vai anh ra liền đối diện với một đôi mắt to giả bộ đáng thương, suy nghĩ một chút, móc ra cái khẩu trang vừa mượn ở cửa siêu thị từ trong túi mang vào cho cậu, chỉ lộ một đôi mắt ở bên ngoài, lại cầm lấy tay cậu đặt trên tay cầm của xe mua sắm, đặt tay của mình bên cạnh tay Kiều Tuyên, để sau lưng Kiều Tuyên dán lên ngực của anh, gần như bị anh ôm vào trong lòng.

“Như vậy được không?”

Thanh âm của Đường Nham ở phía sau vang lên sau tai cậu, hơi thở phả vào lỗ tai cậu, Kiều Tuyên động động ngón tay, lấy ngón út quấn lấy ngón cái của Đường Nham, khe khẽ ừ một tiếng.

Đường Nham cong môi, cằm cọ cọ lên xoáy tóc ở đỉnh đầu của cậu, cứ đẩy xe mua sắm chậm rãi di chuyển như vậy.

Mang theo đời trước, đã rất nhiều năm rồi Kiều Tuyên không bước vào siêu thị, lúc Đường Nham ở nước ngoài du học còn đi, nhưng mấy năm nay cũng không đến nữa.

Nhắc tới thì đây cũng là lần đầu tiên hai người cùng nhau đi siêu thị, không vội không hoảng sợ, cũng có chút mới mẻ.

Kiều Tuyên thích ăn đồ ăn vặt, thấy cái gì muốn ăn liền gẩy ngón tay của Đường Nham, lại lắc lắc đầu chớp mắt vẻ mặt nịnh nọt nhìn Đường Nham, thấy đường Nham gật đầu liền vội vàng lấy lấy từ trên giá hàng xuống ném vào trong xe hàng, sau đó hai người chậm rãi đi.

Đường Nham gần như không có quy định gì về ăn uống với Kiều Tuyên, đương nhiên thực phẩm chiên dầu rác rưởi có thể ăn ít vẫn ăn ít.

Đi tới chỗ nhiều người, Đường Nham nghiêng thân thể, cánh tay siết chặt, che chở Kiều Tuyên về phía giá hàng, cố gắng không để người khác đụng cậu.

Cả người Kiều Tuyên chỉ lộ ra một đôi mắt. nhưng khung xương và người cao cũng không khó nhìn ra là một người đàn ông, cũng sẽ có người chỉ trỏ tư thế thân mật quá mức của bọn họ, khi Kiều Tuyên nhìn thấy thì miệng dưới khẩu trang bĩu bĩu, nghiêng đầu cọ cọ trên vai Đường Nham, không thèm quan tâm đến, tìm kiếm mục tiêu mới trên giá hàng.

Về phần Đường Nham, thì càng không để ý tới.

Kiều Tuyên cũng thích ăn hoa quả, khi đến khu hoa quả thì cả người đều bắt đầu vội vã.

Không ít người mua hoa quả, bác gái mặc đồng phục làm việc của siêu thị cũng làm việc không ngớt, kêu trong loa lớn, “Quả hạch, hàng hóa như hoa quả, không được dùng thử, xin các vị khách hàng mua sắm văn minh.”

Đường Nham cầm một quả táo xanh từ trên giá hàng, thừa dịp mọi người không chú ý vén khẩu trang của Kiều Tuyên lên nhét vào trong miệng cậu, lại ra vẻ như chưa có chuyện gì từng xảy ra hơi chớp mắt với Kiều Tuyên, ghé lại bên tai cậu thấp giọng nói: “Nếm thử một chút xem ngon không? Ăn ngon thì mua về một chút.”

Kiều Tuyên sửng sốt một lúc, nghiêng đầu liếc trộm xem bác gái siêu thị có thấy bọn họ hay không, sau đó cúi đầu bất động, chỉ là quai hàm dưới khẩu trang hơi nhúc nhích, tiếng hạt táo rơi xuống đất bị thanh âm loa lớn “Mua sắm văn minh! Mua sắm văn minh!” che mất.

“Táo này ăn không ngon, không ngọt!” Kiều Tuyên kéo kéo tay trái của Đường Nham, ngửa người về sau, giống như đặc vụ bàn bạc báo cáo kết quả thưởng thức.

Sau đó hai người giống như phát hiện ra trò chơi mới, vừa tránh né bác gái siêu thị, vừa nếm thử một ngụm toàn bộ hoa quả có thể ăn được trong siêu thị, thậm chí Kiều Tuyên còn sáng tạo ra một ám hiệu, kéo tay trái là khó ăn không mua, kéo tay phải là ăn ngon có thể mua, kéo cả hai tay, là lén lấy thêm một miếng nữa.

Kiều Tuyên có khẩu trang và Đường Nham yểm hộ, cảm thấy có chút giống chiến tranh đánh du kích rất kích thích, ăn đến vui không ngừng được.

Đường Nham thấy cậu chuyển động quai hàm giống như hamster và tròng mắt xoay tròn giống như kẻ trộm, cảm thấy buồn cười.

Kiều Tuyên không nhịn được bắt đầu tự mình cầm hai hạt hạt dẻ cười len lén bỏ vào trong túi của mình, đang vui vẻ, chợ nghe thấy bên cạnh có một đứa trẻ khóc rống lên nói muốn mua hạt dưa, mẹ đứa trẻ trực tiếp lấy một túi hạt dưa to bỏ vào túi của đứa trẻ, nói: “Mua cái gì mà mua! Nhiều như vậy đủ để con ăn chưa!” Rồi liền kéo đứa trẻ đi.

Kiều Tuyên quay đầu ngây ngẩn nhìn Đường Nham, “Hai chúng ta thật sự cực kỳ trẻ con!”

Đường Nham cũng tán thành gật đầu, lột một hạt hạt dẻ cười, nhét vào trong miệng Kiều Tuyên.

Đối với người không có khái niệm về tiền bạc giống như Kiều Tuyên mà nói thì mua sắm rất dễ nghiện, nhất là phía sau còn có một vị đại kim chủ nguyện ý cà thẻ không giới hạn cho cậu.

Lúc ra khỏi siêu thị thì trong tay hai người mỗi bên đã xuất hiện hai cái túi lớn. Về đến nhà thì tủ lạnh nhanh chóng đầy lên, thấy tủ lạnh tràn đầy đồ ăn, sau đó hai người mới nhớ tới ngày mai phải đi Mỹ, đi một lần một tuần, chờ đến về rồi ăn thì cũng không còn tươi nữa.

Cuối cùng Kiều Tuyên chỉ có thể vẻ mặt đau khổ nhìn Đường Nham bảo Tần Huân cầm đồ đi.

Bạn thân thật sự của Đường Nham chỉ có hai người, một là Dương Chứng, một người khác là Tần Huân, đương nhiên, hiện tại chỉ còn lại một người.

Ông nội của Tần Huân và ông Đường là bạn cũ hơn năm mươi năm, Đường Nham và Tần Huân gần như chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, cũng đều nhận ông nội của đối phương là ông nuôi, trở thành anh em của nhau.

Tần Huân cao to lực lưỡng, chiều cao gần tầm một mét chín, quanh năm vận động tập võ, phía dưới quản lý mấy trăm người, vẻ mặt lại nghiêm túc cứng nhắc, nhìn thấy thật sự có vài phần sát khí. Nhưng vậy mà lại là một kẻ tham ăn, thích nhất là ăn đồ ăn vặt. Hai năm trước cưới một người vợ, một năm trước có con trai, biến thành ôm con của hắn ăn chung.

Tần Huân vừa nghe thấy Đường Nham muốn ra nước ngoài, phản ứng đầu tiên chính là bảo anh mang đồ ăn về, trước đây chỉ cần mình hắn, bây giờ còn tăng thêm sữa bột. Ăn cũng không quên mang theo con của hắn, vậy nên con trai mới vừa đầy một tuổi của hắn ăn đến tròn vo, khiến bà xã hắn giận đến đạp hắn không ít.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK