"An Nhã, chúng ta đi thôi!" Khuôn mặt nhỏ bé của cô, còn có chút ửng đỏ vì bối rối mà sinh ra, thoạt nhìn có chút điềm đạm đáng thương, "Vừa rồi thật sự xin lỗi, làm chậm trễ thời gian của cậu."
An Nhã cười lắc đầu, đầu tiên ngẩng đầu nhìn đỉnh đầu cô, chợt mới tò mò nói: "Bất quá hoa nhài mà cậu vừa đeo thật sự rất giống thật, cậu mua ở đâu thế? Cậu có thể gửi cho tôi chỗ mà cậu mua nó hay không, sau khi ghi hình xong tôi cũng muốn mua một cái? "
Mạt Lị: "..."
Mạt Lị: "... Khi nào tôi trở về, tôi sẽ tìm lại rồi gửi cho cậu."
[Yên lặng chột dạ.gif]
An Nhã nghe vậy vui vẻ vô cùng, chợt kéo Mạt Lị đang còn chột dạ đi, bước nhanh về phía trung tâm thu hình.
Sau khi ngồi xuống ở khu chờ đợi, Mạt Lị bắt đầu quan sát bốn phía.
Phòng thu hình nhìn vô cùng lớn, ngoại trừ có thể chứa được hơn trăm thiếu nữ, còn có khu vực cố vấn chuyên nghiệp, khu vực sân khấu còn có khu vực hậu trường.
Hơn nữa phong cách trang trí phi thường thiếu nữ, cùng xe buýt ngày đó đi đón các nàng có nét kỳ diệu giống nhau, đều là trang trí màu hồng phấn cộng thêm nơ, tràn đầy khí tức thanh xuân.
Tràng diện to lớn, bầu không khí tinh diệu, không khỏi làm cho nàng nhìn đến mức ngây người.
Những thiếu nữ khác cũng là như thế, nhịn không được cùng người bên cạnh ríu rít thảo luận, bộ dạng hoành tráng này, các nàng nếu nói căn bản không kích động thì đều là giả.
Rất nhanh, sau khi tất cả các thiếu nữ đều ngồi xuống, toàn bộ đèn trong đại sảnh ghi hình trong nháy mắt liền tắt hết.
Mọi người nín thở, không biết đã xảy ra chuyện gì.
"Các thiếu nữ trục mộng đã ngồi xuống, hiện tại chúng ta cùng nhau hoan nghênh ——"
"Đạo sư lệ diện!"
Một lát sau, khi thanh âm của đạo sư Tần Trọng Dục vang lên, từng đạo ánh đèn liền chiếu vào khu vực đạo sư chuyên nghiệp, mà trên màn hình lớn, cũng liên tiếp xuất hiện khuôn mặt cười ngâm nga của năm vị đạo sư chuyên nghiệp.
Khi nhìn thấy khuôn mặt của năm vị đạo sư, tất cả các cô gái trục mộng đều sửng sốt, Mạt Lị cũng không ngoại lệ.
Không vì gì hết, chỉ vì năm vị đạo sư này, mỗi một người đều là những nghệ sĩ vô cùng nổi tiếng ở hiện tại!
Người cố vấn thanh nhạc (Tề Tề): Thiên hậu tình ca hàn quốc, trong nước vô cùng nổi tiếng, vẫn là sự tồn tại đặc biệt trong lĩnh vực tình ca, mỗi đĩa đơn hoặc album, có thể làm cho người nghe đắm chìm. Nhất là sau khi đêm đến, số lượng lượt nghe những bìa tình ca cảu cô ấy ại tăng lên một cách nhanh chóng, được cư dân mạng trêu chọc là Trí Uất Thần Khí!
Đạo sư thanh nhạc (Quý Nguyên Thăng): Ba năm trước từng vô cùng nổi tiếng, diện mạo vô cùng trong sáng lạnh lẽo cấm dục, giọng nói từng được ca ngợi là giọng hát trời ban, mỗi lần mở miệng, giống như là có ma lực gì đó làm cho người tôi trầm luân trong đó. Nhưng năm nay chìm sâu vào sóng gió sao chép, nghe nói toàn bộ bài hát của hắn đều là sao chép, bởi vậy phong bình đã xuống dốc không phanh.
Đạo sư ca hát (Trương Tụng Giai): Hắn từng học ở nước ngoài, có được thiên phú có thể nói là ma quỷ, năng lực ca hát ở trong nước quả thực là số một số hai, thời kỳ đỉnh cao từng trong vòng một ngày chế tác mười bản demo, các loại giải thưởng âm nhạc cũng đoạt không ít, nhưng làm người có chút quá kiêu ngạo, trong giới kỳ thật cũng không được nhiều người thích.
Đạo sư múa (Lộ Thâm): Trong một chương trình khiêu vũ đường phố cấp toàn dân, giỏi về nhảy múa đường phố ngẫu hứng, khả năng chuyên môn rất vững chắc, rất hài hước cũng rất biết kể chuyện cười, được nhiều các cô gái thích.
Đạo sư múa (Phó Nhã): Vũ công chuyên nghiệp cấp quốc gia, nhiều lần tham dự đại hội múa quốc tế, cả người đều tiết lộ một vẻ đẹp thanh lịch, dáng người nhẹ nhàng, tính cách dịu dàng, luôn được các cô gọi gọi là người đẹp cổ phong.
Năm vị này, chỉ xách ra vị nào, đều có thể nói là thần tiên a!
Huống chi là... Tất cả năm người đều ở đây!
Đợi đến khi năm vị đạo sư chuyên nghiệp giới thiệu xong, các thiếu nữ trong khu chờ nhất thời toàn bộ đều sôi trào.
"Trời ạ, tôi cho rằng lần này có thể mời được cô Tần Trọng Dục, tổ tiết mục đã trâu bò lắm rồi, nhưng tôi thật sự thật không ngờ..."
"A a, có bổn mạng của tôi mau cứu mạng! Lộ Thâm thật sự rất đẹp trai a!"
"Tuy rằng là vậy nhưng... tôi nghe nói Quý Nguyên Thăng không phải là sao chép sao? Chuyện này cũng có thể đến làm đạo sư sao..."
"Tôi có ấn tượng, nhưng bộ dạng của anh ấy thật sự rất đẹp trai, giống như bá tổng thanh lãnh cấm dục! Khuôn mặt này quá xuất sắc, làm sao có thể nghĩ không ra muốn đi sao chép chứ..."
"Đừng nói nữa, chúng ta cũng không thể nói chuyện của đạo sư."
......
Lỗ tai Mạt Lị coi như linh mẫn, nghe tiếng nghị luận nối liền không dứt chung quanh, nhịn không được nhấc mí mắt lên nhìn về phía khu vực đạo sư.
Quý Nguyên Thăng tự giới thiệu bản thân xong việc, liền yên lặng ngồi trở lại ghế đạo sư.
Mắt hồ ly hơi rũ xuống, vẻ mặt lạnh nhạt. Đường nét tinh xảo làm cho tất cả mọi người nhịn không được len lén nhìn hắn, nhưng hắn lại phảng phất hồn nhiên bất giác, vẫn như cũ không lên tiếng nghe các đạo sư khác nói chuyện.
Hắn ta giống như là hoa sen trong trẻo sinh trưởng trên đỉnh núi tuyết, chỉ có thể nhìn từ xa không thể chơi đùa, rõ ràng đã rất cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại, nhưng vẫn sẽ làm cho người tôi bức thiết muốn chú ý hắn ta.
Toàn tâm toàn ý vì hắn ta mà trầm mê.
Mạt Lị nhìn một hồi lâu, thẳng đến khi Quý Nguyên Thăng dường như cảm nhận được ánh mắt, ngước mắt nhìn về phía cô.
Tầm mắt giao nhau trên không trung.
Đầu tiên cô nghiêng đầu, chợt như xác định được cái gì đó, hướng phía hắn ta nở nụ cười một chút.
Một lát sau hai người cùng nhau thu hồi ánh mắt, giống như vừa rồi chưa từng xảy ra chuyện gì.
Ánh sáng trong phòng thu lại sáng lên.
Tần Trọng Dục mặc một thân sườn xám tao nhã, chậm rãi đi tới chính giữa sân khấu.
"105 vị Trục Mộng thiếu nữ đã tập kết xong, đạo sư dẫn đường cũng đã đến, hiện tại do tôi – Trục Mộng đạo sư của các thiếu nữ, đến tuyên bố quy tắc thành đoàn của tuyển tú lần này!"
......
Mười phút sau, Tần Trọng Dục đọc chi tiết quy tắc cơ bản của tuyển tú lần này.
105 thiếu nữ trục mộng, sẽ thông qua nhiệm vụ, huấn luyện, sát hạch, công diễn, để cho các thiếu nữ dưới sự huấn luyện của các cố vấn dẫn đường mà trưởng thành, cuối cùng sẽ chọn ra năm thiếu nữ trục mộng giỏi nhất để thành lập nhóm thần tượng ra mắt.
Mỗi một lần khảo hạch cùng công diễn, đều sẽ có các thiếu nữ Trục Mộng rời đi.
Bởi vậy các thiếu nữ đều phải toàn lực ứng phó, như vậy mới có thể dưới sự cạnh tranh vô cùng kịch liệt, thành công trục mộng!
Sau khi nói xong quy tắc, Tần Trọng Dục còn ôn nhu nói không ít lời cổ vũ, làm cho tâm tình các thiếu nữ vốn kích động càng thêm nóng bỏng.
Và trong bầu không khí nóng bỏng này, xếp hạng sân khấu ban đầu đã bắt đầu.
Mạt Lị được xếp hạng 79.
Người ở phía trước nàng, vô luận là thành viên đoàn nữ đã ra mắt hay là thực tập sinh, hoặc là người mới, ở trên sân khấu bày ra năng lực đều rất đặc sắc.
Hát nhảy, thanh nhạc, hát, rap... Hiệu suất của mỗi người đều rất tốt, trực tiếp đánh giá sân khấu ban đầu để chơi một màn trình diễn sân khấu rất chuyên nghiệp.
Các đạo sư thấy thế cũng vô cùng khiếp sợ, có thể nhìn ra tổ tiết mục thật sự muốn dụng tâm làm cuộc thi lần này.
An Nhã lên sân khấu trước Mạt Lị.
Tài năng của An Nhã cũng rất tuyệt vời, giọng hát cao, nhưng rõ ràng kỹ năng dường như nhiều hơn cảm xúc, vì vậy xếp hạng cuối cùng là cấp C.
Sau khi An Nhã trình diễn xong liền đến lượt của Mạt Lị.
"Đừng hoảng hốt, cậu không có vấn đề gì!" An Nhã thấy cô có chút bối rối, vội vàng cổ vũ, "Cố lên, hãy cố hết sức!"
Nghe vậy, tâm tình nôn nóng của Mạt Lị thế nhưng thần kỳ trở nên bình thản hơn rất nhiều.
Cô nhìn về phía An Nhã, vươn nắm tay tự cổ vũ chính mình: "Tôi có thể!"
Bởi vậy dưới vẻ mặt vui mừng của An Nhã, cô ưỡn ngực ngẩng đầu bước lên sân khấu.
Nói đến cũng kỳ quái, vừa rồi còn có chút bối rối tâm, trong nháy mắt nàng bước lên sân khấu, liền biến mất sạch sẽ.
Cô hít một hơi thật sâu rồi đi bộ đến giữa sân khấu.
Hôm nay cô mang đến buổi biểu diễn sân khấu đầu tiên, là trong quá trình đào tạo, cô và giáo viên cùng nhau sửa đổi — phiên bản mới của "Hoa Nhài".
Cô gái đứng dưới ánh đèn. Kiếm Hiệp Hay
Âm nhạc chậm rãi vang lên, cô dùng giọng nói ngọt ngào hát ra câu hát đầu tiên, thanh thúy dễ nghe như đến từ thiên đường, giống như tiếng vọng trống rỗng trong u cốc, nhất thời khiến tất cả mọi người ở đây ngẩn người.
Cô tiếp tục hát câu thứ hai, đi kèm với âm nhạc, nhảy múa trong ánh sáng.
Ánh mắt của mọi người đều bị nàng hấp dẫn.
Phiên bản gốc của "Hoa Nhài" là tương đối nhẹ nhàng, với đặc điểm dân tộc riêng biệt, uyển chuyển tinh tế, tình cảm sâu sắc và sâu sắc.
Mà "Hoa nhài" được cải biên bởi Mạt Lị, trên sự dịu dàng của nguyên khúc lại thêm một chút cảm giác thanh xuân thiếu nữ độc đáo.
Giờ phút này, sân khấu phảng phất cũng biến thành một khu vườn cực kỳ tinh xảo đầy nắng, không khí trong lành, chim hót hoa thơm. Mà thiếu nữ, lại là tinh linh đang nhảy nhót trong hoa viên, cùng những bông hoa nở rộ kia thì thầm.
Trong một thời gian ngắn, tất cả mọi người phảng phất như bước vào trong hoa viên, cảm thụ được gió xuân thổi qua hai má, khẽ ngửi thấy mùi hương của hoa tươi…
Không ai không đắm chìm trong đó.