“Chờ chút, Roth, hình như ngừng rồi!” Trước khi chạy ra khỏi cửa thì dừng lại, Lục Hạo Lập quay dầu lại nhìn xem căn phòng, chỉ khoảng gần mười giây mà phòng ốc của bọn hắn đã trở thành một đống hỗn độn, cũng may là căn nhà rất chắc chắn.
“Đi ra ngoài một chút đi. An toàn hơn…” không biết tại sao có dự cảm bất an, nội tâm Roth hơi hốt hoảng, nhất là dư âm trong câu nói vẫn chưa tan, trước hết ngắt điện.
Khu phố vốn yên tĩnh trở nên hỗn loạn, tiếng còi xe cảnh sát vang khắp phố, tiếng thét chói tai, tiếng gọi ầm ĩ, ầm ĩ đến mức hắn đều nghe được nhất thanh nhị sở.
“Cậu đi trước đi.” Tránh cái nắm chặt tay của Roth, Lục Hạo Lập xoay người chạy thẳng vào trong, “Tôi muốn trở về phòng lấy món đồ.”
“Đi đâu vậy, anh còn muốn lấy cái gì?” Không khỏi phát hỏa, Roth dùng sức nắm chặt cánh tay của Lục Hạo Lập, không cho phép y trở lại nơi nguy hiểm kia.
“Ảnh chụp, tấm hình.” Âm thanh trầm ổn ngay tức khắc khiến Roth im lặng, nương theo ánh sáng ngoài cửa sổ nhìn đôi mắt Lục Hạo Lập, lộ ra ánh nhìn kiên định, trong bóng tối phảng phát khiến người ta ngưng cả phát hỏa.
Không … nói bất cứ cái gì, Roth đến cái tủ gần bên cạnh cầm đèn pin, sau đó không chút do dự đi vào căn phòng đang có nguy cơ sụp xuống kia.
“Tôi tự mình….”
“Không sao, tôi không thể để anh đi một mình.” Cắt ngang lời y, Roth cầm đèn pin đi vào trước, kéo Lục Hạo Lập nhanh chóng đi vào căn phòng chính, ánh sang yếu ớt không thể khiến họ bước đi nhanh chóng được.
Trên đường đi nhiều lần xảy ra chấn động nhỏ gây cảm giác hoa mắt. Lục Hạo Lập đi sau hắn lại càng sinh áy náy, chỉ là, tấm ảnh đối với y rất quan trọng, mà Roth hiểu rất rõ lại nói với y như vậy, vậy thì cảm giác ý vị như thế nào chứ.
Nếu như y còn muốn nhận đứa con, lúc nó mười tám tuối, mang theo tấm ảnh này trở về gặp hắn, ngày đó, Lý Diệp đã nói với y như vậy, Lục Hạo Lập vẫn nhớ rất rõ.
Tấm ảnh, không thể mất, lúc vào cửa, tình huống lại càng không ổn.
Căn phòng ngủ Roth đã tỉ mỉ bố trí lại giống như bị người tới cướp sạch, Lục Hạo Lập cẩn thận đi đến gần tủ âm tường, tìm chìa khóa mở ngăn kéo thứ hai, mở ra một quyển sách, lấy ra tấm ảnh đã vàng ố, đó là tấm ảnh y và Kỳ chụp chung với nhau, những ngày ấy cũng đã trôi qua nhiều năm.
“Cậu định cứ như vậy mà trốn tránh cả đời à?” Câu nói của Lý Diệp vẫn vang vọng bên tai, lúc đó y còn nâng khóe môi mang theo vẻ đùa giỡn, “Kỳ không phải người dưng, nó là con của cậu. Nếu như chỉ vì chuyện trước đây, cậu cứ như vậy mà lẩn tránh nó, thật rất buồn cười.”
“Biết rõ sai lầm trước kia, tại sao còn muốn gây thêm sai lầm nữa?”
“Hai cha con thì có cái gì mà không thể nói chứ?”
Lớp bụi che đậy kí ức được cuốn trôi đi, không còn nhớ rõ ai mê hoặc ai cùng ái hận đan xen, những chuyện đau lòng không muốn nhớ lại vẫn cứ ùa đến, Lục Hạo Lập hốt hoảng vài giây, đến khi dưới chân bắt đầu xuất hiện chấn động kịch liệt khiến y đứng không vững, đem tấm ảnh cất kỹ, trên tường bắt đầu xuất hiện vết nứt, lớp vôi cũng bong tróc rơi xuống.
“Ầm ầm.” Phòng hàng xóm sụp đổ tạo âm thanh rất lớp cùng tiếng người khóc kêu gào hòa lẫn vào nhau, trong đêm tối như vậy càng khiến người khác kinh hãi lạnh người.
“Cẩn thận một chút, đến đây.” Đôi mắt xanh thẳm khẩn trương cùng sắc bén, Roth nhìn khắp căn phòng đang chứa nhiều nguy cơ, nén cơn cháng váng hoa mắt, lực nắm lấy Lục Hạo Lập mạnh đến dọa người, hắn nhìn chăm chú cùng nín thở, rồi sau đó, “Đi mau!” Lời nói vừa hét lên, sàn nhà Lục Hạo Lập vốn đang đứng bỗng nứt rộng ra, hai bên trái phải của căn nhà liên tục rơi xuống gạch đá, Roth liền khẩn cấp đẩy Lục Hạo Lập về phía trước, Lục Hạo Lập theo quán tính chạy lao lên trước, động tác của bọn họ rất nhanh, rất nhanh chóng, đèn cảnh báo bên ngoài giúp bọn họ tránh được va chạm xung quanh, có lẽ bọn họ còn ở trên lầu ba.
Lúc vội vàng chạy đến đầu bậc thang của lầu hai, Lục Hạo Lập chợt mất thăng bằng, đang tựa lại để ổn định nhịp thở thì nghe Roth hét to tên của y, y quay đầu lại, mắt thấy Roth lao về phía y, đem đầu của y ôm chặt vào người.
“Ách” Phát giác ***g ngực ôn hòa truyền đến tiếng rên, tâm Lục Hạo Lập như nhũn ra, đầu ngón tay không hiểu sao lạnh toát, y muốn ngẩng đầu nhìn Roth, lại bị lôi kéo chạy tiếp.
Xuyên qua tầng tầng lớp chướng ngại, thân thủ Roth vẫn rất linh hoạt nhanh nhẹn, rốt cục bọn họ nhập vào nhóm người bên dưới, Lục Hạo Lập vội vàng xem xét, xem xét tường tận bộ dạng chật vật nhưng không có vấn đề kì lạ, âm điệu không biến chuyển: “Anh thế nào? Có bị thương?”
“Ân? Không có…” đáp, mọi chuyện cũng ổn khiến người thả lỏng, cảm giác được sau gáy có chất lỏng nóng ẩm, Roth nở nụ cười ôn nhu yếu ớt nhìn Lục Hạo Lập vẫn bình an vô sự.
Trên đường đầy người là người, chấn động cũng qua, có người kinh hồn mất vía, có người mờ mịt nhìn nhà lầu của mình biến thành đống tàn tích. Khi thấy nhóm hộ vệ trước của mình đang đi đến gần, Roth an tâm, kiên trì chèo chống nguy hiểm của hắn cũng biến mất, đau đớn tăng lên, nhưng mà hắn biết rõ người hắn yêu nhất đã an toàn.
Tầm mắt từng chút từng chút bị màn đêm chiếm cứ, không thể nghe bất cứ âm thanh nào, thân thể từ từ nghiêng về phía sau, cảnh cuối cùng đọng trong mắt Roth, chính là gió tuyết bay khắp trời cùng vầng thái dương xanh trong, phác họa nên một bức tranh tuyệt đẹp…
Lục Hạo Lập không biết mình có thể nghĩ cái gì, thế giới của y hoàn toàn trống rỗng, y đứng đó, tận mắt thấy gáy Roth thấm đầy máu tươi, mái tóc dài của hắn tung bay trong gió lạnh, khuôn mặt hắn còn tái nhợt hơn cả tuyết… Cuối cùng, hình ảnh đọng trong mắt y là khuôn mặt tuyệt mỹ cùng nụ cười thỏa mãn của hắn khi ngã xuống.
Ý thức đột nhiên dừng lại, chỉ có tứ chi như máy móc, gắt gao ôm lấy người đang hôn mê, cố gắng ngăn lại miệng vết thương đang tươm ra màu đỏ chói mắt, Lục Hạo Lập dùng biểu tình hỗn loạn hô khan cả giọng, trầm thống khiến người ngoài kinh sợ, y không khóc, chỉ là khàn khàn so với khóc lại càng thêm chói tai.
Bác sĩ khẩn cấp chạy đến yêu cầu Lục Hạo Lập buông tay ra, y vẫn mắt điếc tai ngơ ghì chặt cánh tay, đồng tử ngốc trệ khiến vị bác sĩ hơi giật mình, dạng như vậy khiến bác sĩ lớn tuổi kia cũng không thể mở miệng, kết quả mang cả hai người cũng lên xe cứu thương.
Tai nạn bất ngờ chợt đến, mọi người đều bi thương, nên oán hận ai đây??? Trên mặt tuyết vẫn lưu lại vết máu đỏ, vẫn bắt mắt như vậy, tựa như lá phong hoang tàn xơ xác giữa mùa đông, buồn thảm thê lương như thế.
Ngày mười sáu tháng mười một, sáu giờ chiều.
Bệnh viện là nơi khiến cho người ta cảm giác lạnh như băng, mùi hương thuốc khử trùng gay mũi, không khí áp lực luông khiến người ta muốn chạy trốn khỏi nó. Rời xa khu thành thị bị địa chấn kia, Lục Hạo Lập ngồi bên ngoài phòng bệnh, một bên đặt một hộp cơm vẫn còn nguyên, y rủ đầu xuống, mồ hôi vươn trên trán, mười ngón tay đan ***g vào nhau, không khí xung quanh đều mang áp suất thấp, bác sĩ chẩn bệnh cho Roth cũng đã sớm rời đi đâu mất.
Đầu bị va đập, khiến trong đầu tụ huyết, thần kinh thị giác bị kinh hạch dẫn đến mù. Bác sĩ kia chỉ nói tóm tắt cho y biết là như thế, y có thể lựa chọn cho Roth mổ lấy máu tụ ra hoặc chờ máu tụ kia tự mình tản ra, nhưng người thì nhất định rất nguy hiểm, hắn còn bao nhiêu thời gian cũng không thể xác định rõ.
Liên lụy chỉ một câu thôi khóe miệng, không để ý đến bốn chữ dán trên tường “Nghiêm cấm hút thuốc”, Lục Hạo Lập châm thuốc hút, có lẽ nên cảm thấy may mắn, ông trời còn không có cho bọn họ diễn cảnh mất trí nhớ bất ngờ thối nát kia.
Bởi vì tụ huyết chiếm ngay khi thần kinh thị giác, giải phẫu rất khó khăn, thao tác không đúng có thể khiến thần kinh não bị hư tổn, tình huống tệ nhất chính là Roth hôn mê không tỉnh lại được, tuy nhiên phẫu thuật như thế này thành công cũng có rất nhiều, nhưng bác sĩ vẫn để y suy nghĩ kỹ càng, cũng nói rõ với y, phẫu thuật đều có chứa nguy hiểm không lường trước được.
“Lục tiên sinh…” Tối hôm qua theo chân bọn họ đến đây còn có cả Midas đang từ phòng bệnh đi ra, nhìn thấy Lục Hạo Lập, do dự không biết nên làm thế nào, cũng không biết nên hỏi chuyện gì.
Ngẩng đầu, âm điệu khác ngày thường, “Hắn tỉnh rồi à?”
“Tỉnh rồi.” Đáp gọn gàng, Midas ân cần hỏi thăm: “Anh có muốn nghỉ ngơi một chút không?”
“Không cần, cảm ơn.” Hai mắt một đêm không ngủ trở nên khô khốc, dập tắt tàn thuốc, lấy bàn tay vuốt mặt, Lục Hạo Lập hít sâu, “Tôi đi vào với hắn.”
Mang chút đồng tình dò xét nam nhân đang mang vẻ ngoài cứng ngắc trước cửa, Midas nghĩ, người nam nhân này, bây giờ đang rất áy náy a?
Mọi thứ trong phòng bệnh, mọi thứ bên giường, Lục Hạo Lập đầu không để vào mắt, tầm mắt của y đều hướng đến người nam tử, không thể dời mắt đi.
Nằm trên giường bệnh, trán Roth quấn băng vải ngồi dựa lưng, chăn đắp đến ngang eo, vẻ mặt hắn bình thản yên lặng, yên tĩnh lại không mất đi khí thế, chỉ là đôi mắt lam không có tiêu cự, vốn sáng ngòi lại chỉ còn vẻ lạnh như băng.
Đau đớn sợ hãi vây xung quanh, buồn bực theo ***g ngực cứ cuồn cuộn dâng lên, nghẹn tại cổ họng lại giống như kim châm nhức nhối, chưa từng nghĩ đến, có một ngày, đôi mắt luôn mang nét nhu tình cùng tà mị kia lại biến thành như vậy.
“Ai? Lục phải không?”
“Là tôi.” Tiếng gọi khẽ vươn chút hoang mang lại khiến vành mắt Lục Hạo Lập như muốn đỏ lên, y từ từ đi đến gần, quỳ một gối xuống bên giường, đem Roth ôm vào lòng ngực.
“Sao nửa ngày cũng không nói gì cả vậy?” Thần sắc tự nhiên, Roth thể hiện giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, “Đừng để ý, tôi cũng không phải cả đời không…”
“Thực xin lỗi!” Cắt đứt lời an ủi của Roth, mặt Lục Hạo Lập chôn vào cổ hắn, nói: “Nếu như không phải tôi muốn quay lại lấy tấm ảnh thì cậu cũng sẽ không bị thương, bây giờ cũng sẽ không như vậy, thực xin lỗi!”
“Tôi tự nguyện mà, nhưng nếu anh vẫn kiên trì như vậy, tôi đành tiếp nhận lời xin lỗi của anh.” Cũng vươn tay ra ôm Lục Hạo Lập, vuốt lưng y, Roth khẽ nói với y:
“Tôi khiến Lục Dĩ Kỳ mất đi một người cha gần tám năm, lần này bị thương cũng coi như khoản lợi tức tôi nợ nó. Tôi độc chiếm anh gần tám năm, từ nay về sau nếu ngày nào tôi còn sống ngày đó tôi vẫn không thể buông tay, cho nên mặc dù lần này mắt của tôi như vậy, coi như tôi thay nó làm bạn suốt đời với anh.”
Quả thật lời nói vừa bình tĩnh vừa đơn giản lại nắm được đúng tâm của Lục Hạo Lập, y không nói gì, đem mặt vùi vào càng sâu, sau đó cười quỷ dị, cười lại như khóc, bả vai dày rộng khẽ run run, y nói: “Đồ ngốc, chưa từng thấy ai ngốc như cậu vậy.”
Ngốc? Roth… từ khi tỉnh lại cũng từng tự hỏi như vậy, cân nhắc một chút, hắn cho rằng cũng không hẳn như thế, với việc Lục Hạo Lập bị thương, hắn tình nguyện nằm trong này thay y.
Huống chi theo như hắn hiểu rõ, nếu như hắn mù cả đời, Lục Hạo Lập cho dù trở về gặp lại Lục Dĩ Kỳ, Lục Dĩ Kỳ không tiếp nhận hắn, Lục Hạo Lập nhất định sẽ chiếu có hắn cả đời dù một tấc cũng không rời, nghĩ theo phương diện này, thì chuyện này lại đạt đến một lợi thế hoàn toàn khác?
“Cho gặp Lý Diệp.”Nam nhân tức giận đứng tại hành lang, dùng di động bấm dãy số quen thuộc.
“Xin hỏi ngài là vị nào?” Giọng nữ đầu dây bên kia có hơi khe khẽ, nhưng vẫn rất lễ phép.
“Tôi là Lục Hạo Lập.” Đối phương thoáng trầm mặc, chừng mười giây sau, giọng nam tính đã lâu không nghe vang lên: “Bạn thân, nửa đêm gọi điện cho tôi, anh có nhầm không đó? Tôi với vợ đang ngủ đó nha.”
“Xin lỗi, không nhầm đâu, tôi cố ý đó.” Biết Lý diệp không thực sự giận, Lục Hạo Lập cười vài tiếng, nói: “Tôi có việc gấp cần tìm anh hỗ trợ.”
Qua điện thoại, nam nhân có chút do dự, “Nói đi!”
“Tháng sau tôi sẽ về, anh giúp tôi tìm thông báo với Di một tiếng, tôi muốn tìm cô ấy tự tay thực hiện một cuộc phẫu thuật não.”
“Phẫu thuật?” Lý Diệp rõ ràng giật mình, “Còn muốn Di đích thân thực hiện, xảy ra chuyện gì?”
“Roth bị thương.” Chỉ nói đơn giản một câu, Lục Hạo Lập im lặng một hồi, nói tiếp: “Tôi trở về chuyến này, với Kỳ, tôi xin anh giúp đỡ một tay.”
Lý Diệp yên tĩnh càng lâu hơn, cuối cùng than nhẹ, đáp: Tôi biết rồi.”
Mở rộng tay ôm Lý Diệp, cùng nhau vỗ vỗ lưng, Lục Hạo Lập cười hỏi: “Không tới sao?”
Lý Diệp yên lặng, nhún nhún vai.
Không khí vui vẻ cũng không giảm mấy, nắm tay cùng Lý diệp trao đổi ăn ý, Lục Hạo Lập đưa hành lý cho cấp dưới, cầm tay Roth cẩn thận dẫn hắn đi, nói: “Chúng ta đến rồi, trở lại Điệp Huyết.” Roth khẽ gật đầu, theo Lục Hạo Lập lên xe có rèm che.
“Tầng mười của Điệp Huyết là tầng chữa mắt, bên trong có thiết bị tiên tiến nhất, Di là chuyên gia về khoa não, nguy hiểm khi phẫu thuật đều có thể khống chế ở mức thấp nhất.” Lý Diệp từ hàng xe trước nhìn qua kính nói với bọn họ: “Hôm nay hai người cứ nghỉ ngơi thật tốt, thời gian dự tính phẫu thuật là vào ngày mai, thế nào?”
“Ân, cứ như vậy đi, cảm ơn.”
“A, cảm ơn tôi làm gì, giúp anh chủ yếu là Di thôi.” Thái độ chẳng bận tâm, Lý diệp nói: “Cô ấy tự mình phẫu thuật, đều là vì anh đấy.” Làm một bằng hữu, có kiếp này không có kiếp sau, tình cảm đều để trong lòng, không cần nói cảm ơn.
Thiên ngôn vạn ngữ đều hiểu đặt trong tâm, Lục Hạo Lập không cưỡng ép, y trầm ngâm một lúc, nắm lấy tay có chút mát của người bên cạnh, thấp giọng nói rõ: “Mắt của cậu, nhanh chóng sẽ tốt thôi.”
Trong một tháng này, mù khiến Roth không hoạt động thuận tiện cùng gặp nguy hiểm, Lục Hạo Lập so với hắn càng khó chịu.
Roth đáp lại y bằng cách nắm ngược lại tay y, nghiêng đầu cười khẽ, tâm tính bình lặng.
Cảnh sắc ngoài cửa xe lướt qua, tại nơi người khác không thấy được, khóe môi Lục Hạo Lập miễn cưỡng cong nhẹ, nơi mọi người không nhìn thấy.
Một tháng bị mù càng tăng khả năng cảm giác của Roth, Lục Hạo Lập dẫn hắn đi một vòng quanh phòng hắn cũng có thể ghi nhớ rõ ràng, trên cơ bản hắn có thể đi đứng đúng hướng.
Ban đêm, trên ghế ngồi của sân thượng, mùa đông lúc này cũng không còn lạnh như trước nữa, Roth cùng Lục Hạo Lập dựa vào nhau rất gần, nói chuyện phiếm.
“Lâu rồi không ăn cơm cậu làm.” Kéo lại áo khoác cho Roth, chỉnh tốt khăn quàng cổ, đầu Lục Hạo Lập dựa vào vai Roth, “Chờ cậu khỏe rồi, phải nấu cho tôi một bàn đầy.”
“Anh muốn ăn gì thì tôi đều làm cho anh.” Trong câu nói của Roth có chút sủng nịch, tay trái dán lên mặt Lục Hạo Lập, vẻ mặt lơ đãng hỏi: “Anh gặp nó chưa?”
“Chưa.” Mắt nhắm khép nửa thoải mái hưởng thụ cái vuốt ve, hiểu nó trong miệng Roth là chỉ ai, Lục Hạo Lập đáp chua chát: “Đoán chứng đang tận lực trốn tôi.”
“Nó sở dĩ không gặp anh, đều bởi vì tôi a?” mang sự áy náy, Roth nói: “Anh tính thế nào?”
“Cho nó chút thời gian đi, rồi nó sẽ quên thôi.” Mông lung sinh ra buồn ngủ, lông mi rủ xuống, y nói: “Một ngày nào đó, sẽ hiểu thôi, sẽ tiếp nhận mối quan hệ giữa tôi và cậu.” Ừa, một ngày nào đó, nghĩ như thế, bi quan cũng trở nên vui vẻ hơn.
“Cốc cốc” tiếng đập cửa khiến Lục Dĩ Kỳ trốn trong phòng một ngày cũng lấy lại tinh thần, đem điếu thuốc ở ngón giữa dùi tắt đi, nó đi ra mở cửa, rồi sau đó ngạc nhiên nhướn mày, “ Cô Di?”
Vài năm trôi qua, nhưng nét đẹp của Di Ngân Lam không hề mất đi, cô vòng tay trước ngực nhìn nó, hỏi: “Không mời cô vào sao?”
Vội vàng đứng sang một bên để cô ấy đi vào, Lục Dĩ Kỳ nói: “Tại sao cô Di đến đây?”
“Trừ tới thăm con thì cô Di tới làm gì chứ?” Hỏi ngược lại, Di Ngân Lam nhìn thoáng qua chồng tàn thuốc chất đống kia, không vui nhíu mày, “Hút nhiều như vậy không tốt cho cơ thể đâu.”
Cười gượng một tiếng vội vàng mang chứng cứ phạm tội vứt vào thùng rác, quên là bác sĩ Di Ngân Lam ghét nhất là bọn họ hút thuốc.
Lục Dĩ Kỳ mời cô vào sofa, hỏi: “Cô Di về lúc mấy giờ?” Di Ngân Lam mấy năm trước đã rời khỏi Điệp Huyết, sau khi kết hôn cũng không còn ở đây nữa.
“Hơn bảy giờ.” Di Ngân Lam nói, “Cô và cha con đã gặp nhau, nghe bọn hắn nói, con còn chưa chịu gặp mặt y.”
“Không nói chuyện với y có được không?” Lục Dĩ Kỳ chịu không được, nó tức giận nói: “Trước kia không lâu Lý thúc đã tìm con nói chuyện, không cần đoán nữa, cô nhất định đứng về phe bọn họ.”
“Nói cô phe kia cũng không đúng, cô chỉ muốn cho con biết một vài chuyện, sợ con sau này hối hận.” Nghiêng trừng mắt liếc đứa nhỏ, Di Ngân Lam nói tiếp: “Một, làm con nên tận hiếu, mặc kệ con vì lý do gì, con dùng thái độ đó đối với ba mình thì con vẫn bất hiếu.”
Chỉ trích như gươm lạnh, Lục Dĩ Kỳ còn chưa tìm được lời phản bác, tiếp theo một tội danh lại thảy vào nó, “Hai, DeFils đối với con có ơn cứu mạng, con lại muốn ba con với hắn phải rời xa nhau, đây là vong ân phụ nghĩa Ba, chia rẽ….”
“Khoan đã, hắn có ơn cứu mạng con khi nào chứ?”
“Còn nhớ mấy năm trước việc con cần cung cấp máu không? Khi đó người truyền máu cho con là hắn.” Không giống Lý Diệp đối với nó hạ thủ lưu tình, Di Ngân Lam nói tiếp: “Nếu như không có hắn, mấy năm trước con đã bị hỏa tang rồi.” Nghẹn nhất thời không nói được lời nào, Lục Dĩ Kỳ kinh ngạc trợn to mắt, nó nhớ rõ chuyện nó cần thay máu, nhưng hoàn toàn không biết truyền máu cho nó là ai.
“Cho nên nói cho cùng, trong cơ thể con đang chảy dòng máu của DeFils.”
“Cho là vậy đi, nhưng việc hắn mượn danh nghĩa tình yêu mà cướp đoạt trước kia là hai chuyện khác nhau.” Lục Dĩ Kỳ bị quấn vào góc chết, căm giận bất bình, nó nói: “Chuyện lớn chuyện nhỏ vậy có thể làm tiêu biến hết sao? Ân oán có thể tiệt trừ qua lại?”
Di Ngân Lam thở dài, cô mở cửa sổ ra muốn tản đi mùi thuốc lá, lại đứng lặng trước cửa sổ, nói: “Tới đây, cho con thấy một vài chuyện, có thể con sẽ hiểu.”
Nghi ngờ hoang mang đến gần, theo tầm mắt của cô nhìn đi, nhìn thấy một cảnh ngoài mong đợi, vốn tâm tính đang ương ngạnh thoáng trở nên rối loạn, luống cuống.
Người ba đã lâu không thấy của nó đang mệt mỏi ngồi dựa vào ghế ngủ, năm tháng vô tình trôi qua trong trí nhớ của nó, trong tấm ảnh, trong tưởng tượng càng thêm bi thương, đó là dấu vết khiến lòng người mỏi mệt.
“Ba của con đã bốn mươi tuổi rồi, Kỳ à.” Lời nói thấm thía, câu nói của Di Ngân Lam truyền đến tai nó, “Cô có thể khẳng định cho con rằng, người y yêu nhất là con, nhưng con là con của y, con sẽ có nhân sinh của con, không thể cùng y ở bên nhau cả đời.”
“Con nói con không hiểu tại sao ba của con muốn cùng DeFils bên nhau, chỉ có thể nói DeFils quá thông minh.” Mục quang của Di Ngân Lam sâu xa, ngay lúc Lục Dĩ Kỳ đang khó hiểu lại êm ái nói ra: “Lục ca bắt đầu đối với hắn không nhất định là tình yêu, hắn thông minh từ chút từ chút khiến Lục ca có thói quen với sự hiện hữu của hắn, từ từ xâm chiếm lấy tâm của y.”
“Một người nếu thiếu tình cảm còn có thể sống, nhưng thiếu sự tồn tại của thói quen thì cuộc sống sẽ gặp vấn đề, đây chính là kiểu tình yêu của bọn họ, độc hữu chính là vậy.” Tim đập mạnh và loạn nhịp nghe từng chữ từng chữ đánh mạnh vào tim, hung hăn, trái tim của Lục Dĩ Kỳ bị đâm đến đau nhức, hốc mắt bắt đầu cay xè.
“Mọi người đều là sinh vậy sợ hãi tịch mịch, có thể tìm thấy người yêu thương mình cả đời, là chuyện không dễ dàng.” Nâng gò má của Lục Dĩ Kỳ, Di Ngân Lam cọ nhẹ vào chóp mũi nó, nói: “Nhất là đối phương về mặt tình cảm so với bản thân mình trả giá đã quá nhiều, nếu con nhất thời nông nổi khiến ba con cô độc cả đời, con không phải quá tàn nhẫn sao? Con sẽ khoái hoạt chứ? Đây là chuyện con muốn?”
Dừng lại một chút, Di Ngân Lam buông nó ra, vuốt vuốt tóc nó, thấy nó cúi đầu trầm mặc, bổ sung câu nói sau cùng: “Biết không? Đêm nay, cô nhìn thấy ba con đã có tóc bạc rồi, con cái lớn lên mà không có người thân thật sự rất đáng thương, cô không hy vọng con có ngày trải qua điều này.” Có chút đau nhức, kim đâm đến, đau nhưng lại không thấy được vết thương.
Ánh mắt nhanh né tránh Di Ngân Lam: dời đầu qua chỗ khác, Lục Dĩ Kỳ nắm chặt lan can ức chế lại tâm tính, nó thỉnh thoảng thở mạnh, thân thể không khống chế được mà run rẩy, thật lâu sau vẫn chưa bình phục, ngay cả Di Ngân Lam rời đi bao lâu rồi cũng không để ý tới.
Ngay khi nhìn thấy nam nhân mà bản thân vốn hận kia, nam nhân đã mù lại vất cả lục lọi trong phòng, sau đó ôm ra một cái chăn bông đi đến đắp lên ba nó đang ngủ say, nước mắt tự nhiên lại tuôn ra.
Khóe mắt đóng chặt, không ngừng chảy.
Phòng chữa bệnh sạch sẽ không chút bụi bặm, thiết bị cùng nhân viên chăm sóc không thua gì bệnh viện lớn, chuyên nghiệp và tay nghề cao.
Thần sắc Roth bình tĩnh ngủ trên bàn phẫu thuật, Lục Hạo Lập không trợn mắt nhìn hộ sĩ cùng trợ thủ đem y không mặc quần áo vô trùng đẩy mạnh ra khỏi phòng, khẩn thiết nói với Di Ngân Lam: “Di, anh nhờ em.”
“Yên tâm giao cho em a.” Vỗ vỗ cánh tay của Lục Hạo Lập, Di Ngân Lam cười trấn an, lập tức mang khẩu trang y tế xoay người kiên định, đóng cửa ngăn cách hai thế giới.
Rất tín nhiệm y thuật của Di Ngân Lam, Lục Hạo Lập chờ ngoài phòng phẫu thuật không lo sợ lắm, y nhìn thẳng cái biển màu xanh biếc “Đang phẫu thuật” mà ngẩn người, ngón tay linh hoạt vuốt vuốt cái bật lửa.
Cũng không biết trải qua bao lâu, hình như cũng đến giờ ăn trưa, y vẫn ngồi bất động tại đó, đến khi nghiêng đầu nhìn thấy một thiếu niên, đôi mắt sáng lên.
Bên dưới mặc quần jean, thân trên phối với áo khoác vải màu đen, đứa nhỏ kia cũng đã sớm trưởng thành thành một thiếu niên, thiếu niên ngồi xuống bên Lục Hạo Lập, cúi đầu, mũ rộng phủ cả cái đầu, đặt một hộp sữa vào tay Lục Hạo Lập, ý tứ rất rõ ràng.
Sau nửa ngày mới phản ứng lại, Lục Hạo Lập lẳng lặng nâng lên một nụ cười khẽ rất khó thấy, y vẫn không mở miệng, hào khí thoáng cái trở nên vô cùng mịt mờ.
“Những trò chơi kia đều do ba gửi cho con?” Tiếng hỏi khẽ, thiếu niên hình như có chút khẩn trương.
“Ân… sau đó nghe nói con chơi đến khuya thì ba không gửi nữa.” Lục Hạo Lập đáp lại, lại nói tiếp: “Chơi game tiêu khiển thì được, nhưng trầm mê thì không tốt.”
“Ách.” Bị ba trách cứ khiến Lục Dĩ Kỳ cứng đơ, nó sờ sờ mũi, nói: “Ai nói chứ? Không nghiêm trọng vậy a, con phá được bảng xếp hạng trong đó sẽ không chơi nữa.” Nói đến chuyện này, có mấy bảng xếp hạng trò chơi nó chưa có phá được a.
“Những bảng điểm đó đều là ba chơi, tuy ba chỉ chơi sơ qua, nhưng điểm số thế mà con cũng có thể phá được?” Lục Hạo Lập có chút bễ nghễ, cười: “Ba xem không dễ dàng gì a, cũng khó trách con phá khổ cực như vậy.” Đồng tình vỗ vai nó.
“Ít đắc ý nha.” Lục Dĩ Kỳ không phục, hai tay chen vào túi áo, nói: “Có bản lĩnh tối nay đánh thử một trận, chắc chắn sẽ hạ gục ba không thương tiếc luôn đó.” Tiếng cười hùng hậu phát ra, Lục Hạo Lập nắm bàn tay cũng đang thấm mồ hôi của thiếu niên, y thong thả kéo gần khoảng cách hai người, lúc thiếu niên ngầm đồng ý, ôm nó vào lòng, khoảng khắc tiếp xúc với nhiệt độ thiếu niên, Lục Hạo Lập muốn rơi nước mắt.
“Thiếu nợ con tình thường của người cha, ba phải đền cho con.” Thật lâu, Lục Dĩ Kỳ dùng giọng mũi nói, đây là nói cho Lục Hạo Lập nghe, còn nhấn mạnh: “Còn bổ sung cả số tám năm vắng mặt, tốt nhất tính cả tiền lời vào nữa.”
Lục Hạo Lập vừa nghe, cứng ngắc, vừa khiến những tình cảm của y dần bay về lại nước Mỹ.
Cũng ôm lấy người đối diện, Lục Dĩ Kỳ nghe mùi hương khiến nó an tâm, nhớ đến một chuyện quan trọng, đưa tay lướt qua mái tóc đỏ tươi như của mình, dựa vào, nào có tóc bạc chứ.
Giật mình vì bị Di Ngân Lam lừa, Lục Dĩ Kỳ nghiến răng nửa ngày trời, chỉ là ngực nam nhân rất thoải mái, tâm tính biến chuyển, ai, tính sao thì, cô Di cũng vì muốn tốt cho nó a.
Tại bên kia hành lang, nhóm Lý Diệp nhìn từ xa hai cha con, mọi người đều cười, giao thừa năm nay, nhất định rất nháo nhiệt.
Rất nhanh sau đó, đảo mắt đã 30, người lớn nhận thức thì cảm khái mình đã già một tuổi, người lớn không nhận thức thì phản bác, chỉ là thành thục thêm một tuổi, không phải già à nha, lời nói cực rõ ràng.
Đối với người Trung Quốc mà nói, bữa cơm tất niên trừ tịch, là cực kỳ trọng yếu, cho nên Roth sau khi hồi phục đã trổ tài nấu nướng cao siêu, ngày làm nô dịch hoàn toàn triệt để, theo như người vô lương tâm của Điệp Huyết nói, mọi người đều là người một nhà, nấu cơm mà có gì phải so đo nhiều như vậy chứ, nào, hơn nữa, con mắt của người kia là do bọn họ chữa đó chứ.
Nấu bữa cơm cũng không quá đáng lắm, nhưng vấn đề là bọn họ tổng cộng tới hơn hai mươi mấy người, chuyện này không phải giỡn đâu.
Phản ứng của Roth vẫn rất tốt, hắn vốn hứa với Lục Hạo Lập nấu một bữa ăn, theo hắn thì cũng chỉ thêm mấy phần nữa thôi, cho nên chỉ cần tìm thêm vài người, bữa cơm tất niên đã có thể xong xuôi.
Một bàn dài đồ ăn, quả thực có so sánh với dãy bàn ăn thời Mãn Hán.
Lý Diệp, Phương Diên Sâm, Hồ Minh, Trương Hạo Thiên, Di Ngân Lam……. Những người quen biết cũ của Lục Hạo Lập gần như tất cả đều tập trung lại ở Điệp Huyết, mà ngay cả Hải Ân cũng tìm đến, bọn họ còn mang theo đám nhóc để kết bạn, chà, cục diện thật nguy hiểm, may mà bọn họ mua cái bàn ăn đặc biệt dài.
Hàn huyên ôn chuyện rối loạn một hồi, mọi người vây quanh bàn ăn bắt đầu ăn cơm, mới đầu còn tốt tốt nha, ăn từng miếng từng miếng một, còn mời người khác ăn nhiều một chút nữa chứ, như từ từ sau đó, ngay khi thấy đám đồ ăn mỹ vị tuyệt đỉnh kia đã bắt dạ dày bọn họ làm tù binh lại còn phát giác người khác ăn nhanh hơn mình a, ánh mắt của bọn hắn rung lên, xem ra, đây là thời khắc dùng đến thân thủ của bản thân.
“Chồng, hải sâm.” Còn bận tâm đến hình tưỡng nữ nhân nên nâng tay rẽ ngang, trượng phu lập tức vung đũa gia nhập trận chiến.
Lục Hạo Lập cũng bởi vì đã lâu không ăn nên cũng là lang thôn hổ yết, Lục Dĩ Kỳ muốn bảo trì lập trường cuối cùng cũng thua bởi sức hấp dẫn của đồ ăn ngon, trước tiên phải cướp lấy, ăn no rồi thì lập trường nói sau, vì vậy, toàn đám người thì Roth vẫn ưu nhã tỉnh táo như bản tính của hắn, hắn vẫn chậm rãi.
Lấy tư thế gió lớn cuồng quét sạch lá mang tất cả giải quyết xong. Một đám lớn nhỏ đều tê liệt trên ghế, không có cách… nào nhúc nhích được nữa.
“Mở nhà hàng đi, Lục tử, tranh thủ thời gian thuyết phục người của anh mở nhà hàng.” Mãnh liệt tháo thắt lưng, Hồ Minh vuốt cái bụng tròn vo, nói: “Không có tiền tôi bỏ vốn cho anh, từ nay về sau mỗi ngày tôi sẽ ghé qua xem.” Người liên quan đều gật đầu.
“Đi chết đi, làm gì có chuyện thoải mái thế chứ hả!” Lau sạch miệng, Lục Hạo Lập ngậm cây tăm, dường như nắm cả vai của Roth, cười du côn: “Nhìn cho rõ đi, đây là đầu bếp chuyên dụng của tôi, CHUYÊN DỤNG đó, mấy quỉ đói các người, sau này nếu muốn ăn món ăn hắn nấu, thì trước tiên phải khiến cho nhà tôi đây vui vẻ rồi mới nói.” Mọi người lại biểu hiện kinh người ăn ý, trăm miệng một lời: “Biến luôn đi!”
Roth cười khẽ không nói, Lục Hạo Lập rất vui, cho các người thèm chết luôn.
“Ba, lì xì a.” Máy thiếu niên cao thấp đủ hết gom lại một chỗ, trong đó người cao nhất hướng ba hắn vươn tay, “Tiền a, chúng con muốn đi ra ngoài.”
“Tiền gì chứ?” Phương ba ba nghiêm mặt, hỏi: “Năm mới không ở nhà tính làm gì?”
“Năm mới ai lại đợi ở nhà.” Phượng Vu nói: “Nhanh lên, tiền mừng tuổi, tự chúng con đi chơi.” Dựa theo năm vừa rồi, tình huống trước kia, bọn nó sẽ nhận được tiền mừng tuổi, vì vậy mấy đứa nhỏ đều vây quanh ba mẹ nhà chúng, duỗi tay ra, duy chỉ có Lục Dĩ Kỳ nắm tay đứng tại chỗ, nhìn Lục Hạo Lập cùng Roth, không biết làm sao.
Mà lúc này, Roth lấy từ trong túi áo tây trang một cuốn sổ tiết kiệm màu đỏ, trầm mặc đưa cho Lục Dĩ Kỳ, Lục Hạo Lập thì vòng tay ôm ngực không nói gì.
Do dự có nên đưa tay nhận hay không, Lục Dĩ Kỳ giương mắt nhìn mọi người xung quanh, lúc này mới phát hiện bọn họ tất cả đều đang yên lặng nhìn nó, kể cả ba của nó, mang theo mong chờ cùng cỗ vũ.
Đúng là vẫn phải nhận, Lục Dĩ Kỳ lúng túng nói với Roth: “Cảm ơn.”.
“Chú xem xem coi bao nhiêu tiền.” Phương Diên Sâm nhào đến sau lưng Lục Dĩ Kỳ đoạt lấy sổ tiết kiệm của nó rồi bỏ chạy, xem xong, hét to: “Oa thế này, nhiều như vậy a! Kỳ, xe thể thao của con có thể từ trên trời rơi xuống rồi đó.”
“Uy, Phương Diên Sâm, đưa cho con, đó là hai ba cho con mà.” Lục Dĩ Kỳ định thần, nhanh chân đuổi theo, một đáng người trẻ tuổi cãi nhau ầm ỉ cũng rời khỏi…
Trán thân mật tựa vào nhau,xem như không thấy mắt của người ngoài nhìn vào, Lục Hạo Lập cười nói với Roth: “Năm mới vui vẻ.”
“Anh cũng thế.” Mê muội trong nụ cười rạng rỡ của người mình yêu không hề hối tiếc, Roth hôn khẽ lên trán y, “ Năm mới vui vẻ.”
Nhìn lại mọi chuyện hiện ra rõ ràng mồn một trước mắt, nhìn lại ngày hôm nay yên bình như nước, một đường trải dài đi đến đây nhận biết bao mưa gió, gần như cũng chỉ để có thể chạm đến nụ cười ngay lúc này mà thôi.
HOÀN