• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngôn Hoa lệ rơi đầy mặt nói ta nguyện ý, Tần Tiêu lệ cũng rơi đầy mặt, nhớ lại quá khứ trước kia của Xích Trụ cùng Ngôn Hoa, chìm đắm vào tình yêu nóng bỏng của bọn họ, Ngôn Hoa là vui sướng mà khóc, nhưng Tần Tiêu là một lòng chua xót. . . . . .

Lại nhớ tới hình ảnh trước kia, hiện tại dừng lại trước mặt, là vẻ mặt dữ tợn của Xích Trụ, hắn yên lặng lau đi những giọt lệ đang lẳng lặng tràn ra khỏi hốc mắt của Tần Tiêu để vào miệng, nếm vị mặn nho nhỏ kia.

"Ngươi có biết không? Ta chính là không muốn ngươi khóc . . . . . ."

Nghe được Xích Trụ nói như thế mới phát hiện chính mình rơi lệ, Tần Tiêu lập tức bối rối mà dùng ống tay áo lau đi nước mắt trên mặt, đến lúc tay áo bị nước mắt thấm uớt, mặt bị gió truyền đến cảm giác khô khốc, hắn mới dừng hành vi thô bạo của mình, thật lâu không dám nhìn thẳng mặt Xích Trụ.

Hắn hẳn là phải quen với sự đối đãi của Xích Trụ mới đúng, nhưng là ở hắn về ký ức của Ngôn Hoa nhìn thấy Xích Trụ dung mạo xinh đẹp không có ngôn ngữ nào để biểu đạt, Tần Tiêu thế nào cũng cân bằng không được sự khác biệt cực đoan này.

Một mặt đẹp đến không gì sánh bằng, một mặt xấu đến không dám nhìn thẳng, mà hai mặt này lại cố tình xuất hiện ở trên cùng một người.......Này rốt cuộc là vì cái gì ?

"Xích Trụ. . . . Vì cái gì khuôn mặt của ngươi. . . . Trong ký ức của Ngôn Hoa, ngươi rõ ràng không giống bây giờ . . . . ."

Đợi cho Tần Tiêu ý thức đến chính mình nói cái gì thì, lời đã theo gió phảng phất ở không trung.

"Ngươi để ý sao? Để ý ta biến thành hình dạng bây giờ sao?" Xích Trụ lộ ra có chút kích động, tay bắt lấy hai cánh tay của Tần Tiêu, nắm có chút nhanh.

"Ta không phải ý tứ này . . . . Ta chỉ là tò mò. . . . Vì cái gì ngươi lại biến thành như bây giờ, là vì Ngôn Hoa sao?"

Cuối cùng lại thẳng vào mắt Xích Trụ, lần này, hắn phải hỏi cẩn thận, ngực có cái gì đó chua xót tràn ra yết hầu (cổ họng ). . . . . .

Xích Trụ lặng yên.

"Không thể nói sao?" Hắn vẫn không nói gì, Tần Tiêu liền không khỏi lên tiếng.

Xích Trụ chậm rãi gật gật đầu ︰"Đúng vậy, ta không thể nói. Ta lúc đó cũng không có cho Ngôn Hoa biết. . . . Cho nên, hắn cũng không biết. . . . . ."

Tần Tiêu nhìn hắn, hảo nghĩ muốn hỏi vì cái gì, nhưng nếu lúc đó cả Ngôn Hoa hắn đều duy trì im miệng không nói như thế, vậy hiện nay Xích Trụ sẽ nói ra ư, cho nên hắn không ngốc để mở miệng hỏi.

Vì che lấp đáy mắt đau thương, Tần Tiêu cúi đầu, suy nghĩ một lúc sau, mới nhỏ giọng hỏi: "Kí ức vừa rồi, chính là quá trình gặp nhau của ngươi và Ngôn Hoa?”

"Đúng vậy."

"Vì cái gì kí ức của Ngôn Hoa ngươi lại nhớ tỉ mỉ như thế?"

"Việc này, hắn đều có cho ta biết qua . . . . . Nhưng là. . . . . ."

"Nhưng là?"

"Chuyện tình sau đó, mọi thứ về Ngôn Hoa ta cũng không rõ ràng ."

"Sau khi? Chính là sau khi hắn đáp ứng thành thân với ngươi sao?"

"Phải"

"Sau đó rốt cuộc phát sinh cái gì?" Tần Tiêu không khỏi bắt lấy vạt áo của Xích Trụ, cấp bách hỏi.

Xích Trụ không nói một hồi, mới nói ︰"Sau chuyện đó, ta không có kí ức của Ngôn Hoa nữa, ngươi cũng muốn biết sao?"

"Phải." Giống như lúc nãy, Tần Tiêu khẳng định trả lời.

Thế là Xích Trụ lại kêu Tần Tiêu nhắm mắt lại, dẫn hắn quay về kí ức cũ, lặp lại từng đoạn tới lui.

Tại kí ức này , Tần Tiêu thấy Ngôn Hoa ngay từ đầu đã dào dạt chờ mong hôn lễ của hắn và Xích Trụ về sau lại hay lo âu bất an.

Xích Trụ không phải ngu ngốc nhìn không ra biến hoá của Ngôn Hoa, hỏi hắn có phải xảy ra chuyện gì hay không, Ngôn Hoa lúc đầu còn qua loa trả lời hoặc tránh né, đến sau này thì trực tiếp ôm lấy thắt lưng của Xích Trụ đem mặt vùi trước ngực hắn, làm gì cũng không chịu nói chuyện.

Vào ngày kết hôn, Xích Trụ đang quyến luyến ở trong hỉ phòng của hắn cùng Ngôn Hoa, Ngôn Hoa! Đẩy cửa bùm một tiếng, đến trước mặt Xích Trụ mà quỳ xuống.

Bờỉ vì hành động này làm Xích Trụ khiếp sợ, nghĩ muốn đem hắn vội vàng kéo lên, nhưng hắn thế nào cũng không chịu đáp ứng, đứt quãng giải thích nguyên do khiến hắn đến đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK