Đó là mùi hương xuất phát từ tự nhiên, chỉ thể hiện ở cơ thể...
Ta vùi sâu mặt vào hõm cổ Thượng Kiệt, dùng sức ngửi ngửi. Cô bị hơi thở nóng bỏng của ta làm nhột, khanh khách cười. "Ai.... Cô tại sao phút chốc lại biến thành con mèo nhỏ thế này?" Cô nói.
Ta ngẩng mặt vô tội nhìn Kiệt. "Vậy từ nay về sau em nuôi con mèo nhỏ này đi."
Cô cười, biểu tình ngọt ngào như đường. "Hả? Ta nghĩ nuôi không nổi."
Cô cười như thế, dùng ngữ khí như vậy nói chuyện làm ta mê luyến. Vì thế ta gắt gao ngắm nhìn khuôn mặt cô, một phần một tấc cũng không bỏ sót.
Cô thu lại nụ cười, ánh mắt bắt đầu xa cách. Cô nhìn ta, nói "Cô, từng thích qua nam nhân chưa??"
"Đương nhiên đã từng." Ta trả lời tự nhiên.
Kiệt kinh ngạc nhìn ta, lập tức nhận ra câu hỏi của mình không chính xác lắm, vội vàng bổ sung thêm một câu. "Ân... ý của tôi là... có yêu chưa?"
Ta cười ngoác miệng như mèo, nhướng mày đáp "Đàn ông a, phải yêu hắn, yêu thật nhiều, bằng không sẽ không chịu nổi bọn họ."
Cô bật cười....
"Ây da... Em đừng hiều lầm a. Tôi muốn nói là...."
Cô liếc mắt, "Vậy nói xem, cô yêu ai?"
"Ba ba với anh ba."
Nghe được hai chữ 'anh ba', biểu tình cô nhanh chóng rơi xuống ảm đạm, làm cho cả người đang nằm trong lòng ta trở nên cứng ngắc.
Ta không phải ngốc tử, đương nhiên cảm nhận được...
"Kiệt...." Ta cuối đầu gọi cô. Cô nghe được, chớp chớp mắt. "Em yêu anh ấy sao?"
"....Yêu." Thanh âm yếu ớt.
"Vậy sao còn cùng tôi lên giường?" Ta hỏi.
Thượng Kiệt rung lên, chuẩn bị đứng dậy. Ta ôm lấy cô, "Đừng tức giận, tôi chỉ hỏi thế thôi."
Cô ngơ ngác để ta ôm, khẽ cắn môi...
Ta thở dài một hơi. "Em đừng suy nghĩ quá nhiều, tôi không phải loại người đó. Chỉ là nghĩ gì thì nói đó vậy thôi..."
Lại tiếp tục trầm mặc.
"Em thương anh ấy là chuyện tốt. Tôi không có ý kiến, mỗi người đều có nhu cầu riêng. Hiện tại chuyện này xảy ra nếu không phải là chuyện xấu thì phải là một loại ổn định. Ở trong lòng tôi em vĩnh viển là chị dâu, anh ấy mãi mãi là anh ba, cho nên em không cần lo lắng tôi sẽ lấy chuyện này uy hϊếp em." Ta đang nói giữa chừng thì Kiệt đứng lên đi ra ngoài, một mình chạy đến khuôn viên.
Ta suy nghĩ thật kĩ cả nửa ngày cũng không biết mình nói sai câu nào làm cô tức giận. Mà cô cũng ở bên ngoải mấy tiếng đồng hồ mới vào nhà. Trên người đều là mồ hôi, vào tới nhà liền chạy tới phòng tắm, không thèm liếc ta một cái.
Xem ra thật sự là tức giận. Ta chỉ có thể thầm than không tốt, đứng ngoài cửa phòng tắm, hút thuốc chờ cô ra.
20 phút sau, Kiệt vừa lau tóc vừa mở của đi ra, nhìn thấy ta, lạnh lùng nhìn sang chỗ khác bước đi. Ta giữ chặt cô. Cô phát cáu vùng tay ra. Ta sống chết giữ chặt, không nhân nhượng. "Thượng Kiệt tiểu thư, luật pháp khi phán người ta có tội bỏ tù còn phải có lí do mà, em thế nào không nói một tiếng đã phán tôi có tội rồi?!"
Cô trừng mắt liếc ta. "Tôi chính là phán cô tội tử hình."
Ta nhíu mày, giả bộ vạn phần thống khổ bay vào lòng Kiệt. "Tôi đi chết đây. Tôi đi chết đây...."Cô liền bật cười.
Ta biết cô không còn tức giận, vì thế ngẩng mặt nhìn cô. "Kiệt, em làm sao vậy?"
Cô không thèm nhìn ta, thản nhiên nói "Không sao hết..."
"Không làm sao mà lại như thế!?" Ta nâng cằm nàng lên "Em như vậy làm tôi rất lo lắng."
"Miệng lưỡi trơn tru....." Nàng nhìn ta, mặt đỏ ửng.
"Nha? Sao em biết?" Ta ôm lấy nàng, nhẹ nhàng hôn một cái, "Bất quá miệng lưỡi của tôi thế nào, tối qua em đã biết."
"Dương Thành!" Kiệt ngước đầu lên, lại vừa chuẩn tầm ngắm của ta. Ta kiềm nàng rồi hôn thật sâu. Lúc đầu nàng còn có chút phản kháng, lúc sau từ từ đáp lại.
Ta muốn tiến thêm bước nữa nhưng lại bị cô ngăn cản. Thượng Kiệt nhìn ta với ánh mắt vô tội, "Tôi đói bụng."
Ta ngây cả người, đành nhận lệnh đại tiểu thư đi làm bữa tối, lắp đầy bụng trống của người.
Bất quá ta giảo hoạt cười. Dù sao cũng không vội, chờ em ăn no xong tôi ăn em là được.