• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyển ngữ: Kentu

Biên tập: Loyal Pang

Chỉ còn bảy ngày nữa là đến kỳ thi tốt nghiệp. Tiết thể dục, không còn ai ở trong phòng học ôn bài nữa, đều ra sân tập hoạt động thư giãn. Thầy chủ nhiệm dặn dò mọi người đừng đánh bóng chuyền, bóng rổ để tránh bị thương tay, chơi nhảy dây hoặc chạy bộ là được rồi.

Tăng Hảo rủ Lý Tưởng, Tiểu Mễ và Trần Niệm đánh cầu lông. Trần Niệm đánh đến mệt thì đi tản bộ vòng quanh sân tập, tình cờ đi đến dưới tán cây hẻo lánh mà Bắc Dã từng leo tường ngày ấy. Cô còn chưa đến gần đã nhìn thấy góc áo màu trắng ở ngoài hàng rào. Cô kinh ngạc và vui mừng, chạy lại nắm lấy hàng rào: “Sao anh lại ở đây?”

Bắc Dã vươn ngón trỏ vẽ một đường trên mu bàn tay của cô, nói: “Anh biết em đang học tiết thể dục mà.”

“Còn bảy ngày nữa.” Trần Niệm nói.

“Anh biết.”

“Cộng thêm hai ngày thi. Đến ngày thứ mười thì chúng mình có thể bên cạnh nhau mỗi ngày rồi.”

Bắc Dã nói: “Bây giờ chúng mình cũng đang ở bên nhau mỗi ngày đấy thôi.”

“… Ờ.” Cô gật đầu.

Bóng cây loang lổ, ánh mắt dịu dàng rời khỏi mặt cô nhìn về phía sau cô, cậu trở nên bình tĩnh, khẽ giọng nói: “Có người tìm em kìa.”

Lời còn chưa dứt thì người đã vọt ra sau tường mất tăm. Trần Niệm quay đầu lại nhìn, Trịnh Dịch đi tới từ đằng xa. Tìm cô vào giờ này nhất định có chuyện cần nhắc nhở nghiêm trọng hơn lần trước, Trần Niệm hiểu rõ trong lòng. Cô vỗ tay phủi bụi, đi về phía anh.

Tại nơi đặt dụng cụ tập thể dục ngoài trời, Trần Niệm bước tới bên cạnh dụng cụ tập đi bộ trên không, vịn xà ngang, tách hai chân đứng trên bàn đạp di động. Trịnh Dịch ngồi trên ghế tập gập bụng, lẳng lặng nhìn cô trong chốc lát, hỏi: “Trần Niệm?”

“Dạ?” Dáng vẻ cô không chú tâm.

“Em có nhớ anh đã từng nói với em, nếu gặp phải chuyện phiền phức gì phải tìm anh ngay không?”

“Dạ nhớ.” Cô gật đầu, giẫm lên bàn đạp đong đưa chân, giống như quả lắc đồng hồ qua lại.

“Nhưng từ trước tới giờ em chưa từng tìm anh.” Anh cười gượng.

“Em…” Trần Niệm lắc đầu, “không có chuyện gì khó… khăn.”

“Không có ư? Đám Ngụy Lai bắt nạt em, sao em không nói cho anh hả?” Anh đã biết rồi.

Người bỗng khựng lại nhưng sau đó tiếp tục lắc lư.

“Nói cho anh biết … thì có thể làm gì?” Cô hỏi.

“Anh sẽ…”

Trịnh Dịch nghẹn lời. Bởi chính cô từng nói cho anh biết sự thật nên cô mới bị trả thù điên cuồng. Rồi sau đó bởi nhiều nguyên nhân khác mà anh không tài nào bảo vệ cô. Giờ phút này, anh hoài niệm những ngày đưa cô đến trường và tan học ấy. Ánh mắt của cô khi chạy từ ngõ hẻm về phía anh đầy kỳ vọng và biết ơn, lúc cô đeo cặp sách vào sân trường rồi quay đầu lại là tin tưởng và ỷ lại, nhưng hôm nay đã không còn nữa. Ánh mặt trời chói chang khiến trán Trịnh Dịch phơi nắng mồ hôi nhễ nhại.

“Chúng đã làm gì với em thế?”

“Chửi em, đánh em, tát em.”

“Còn gì nữa không?”

“Không… còn.”

“Hết rồi à?” Trịnh Dịch nhìn xoáy vào cô.

Đồng hồ quả lắc đang dao động từ từ dừng lại. Trần Niệm nhìn anh, khẽ hỏi: “Nếu không thì còn gì nữa?”

Thật ra Trịnh Dịch chất chứa rất nhiều lời nhưng dường như nói gì cũng vô ích.

Chuông hết tiết vang lên, Trần Niệm bước xuống khỏi bàn đạp, quay về khu dạy học.

Trịnh Dịch đầy tâm sự về đơn vị; nghe đồng nghiệp nói, phác họa tội phạm của Lão Dương đã có tiến triển, họ đã bắt đầu điều tra những thanh niên phù hợp với bức phác họa như bỏ học hoặc thường xuyên trốn học, gia đình bất hòa, không ở cùng cha mẹ, có xe gắn máy vân vân. Có điều, người phù hợp với bản phác họa tầm khoản hai ba mươi người thôi.

Tiểu Diêu lấy hình hai ba mươi người ấy ra cho Trịnh Dịch xem, phần lớn trên danh sách đều có thông tin kèm theo. Trịnh Dịch ghét cách quơ đũa cả nắm này, không nhịn được đẩy qua một bên.

Tiểu Diêu thấy tâm trạng của anh không tốt lắm bèn hỏi: “Bên anh có tiến triển gì không?”

Trịnh Dịch để mình bình tĩnh trong chốc lát, cất lời: “Ngụy Lai có một người bạn tên là La Đình, mới đầu anh cảm thấy cô ta có điều gì đó bất thường. Gặng hỏi vài lần cô ta mới mở miệng, nói rằng trước khi Ngụy Lai chết một ngày, chúng từng làm nhục một nữ sinh.”

“Làm nhục thế nào?”

“Vừa đánh vừa mắng…” Trịnh Dịch day day đầu mày, “Cô ta nói mình có chuyện đi trước, không biết về sau ra sao.”

“Anh đi hỏi nữ sinh kia rồi à?”

“Ừ. Em ấy cũng không nói.”

“Đã hỏi thăm khu gần nơi xảy ra vụ việc chưa?”

“Đã cho người đi điều tra rồi.” Trịch Dịch nói, “Còn đang tìm nhân chứng.”

“Anh cảm thấy cái chết của Ngụy Lai có liên quan đến chuyện này không?”

“Không biết.” Trịch Dịch xoa mạnh mặt và cổ. Anh muốn biết rõ ràng chuyện này, muốn biết rốt cuộc Trần Niệm bị làm sao. Cảm giác bí bách ấy khiến anh sắp không thể chịu nổi nữa rồi.

“Có phải gần đây anh mệt mỏi quá rồi không? Em thấy tâm trạng của anh bất ổn.”

“Ừ! Tâm trạng anh không tốt. Đám Ngụy Lai, La Đình đáng phải bị bắt lại từ lâu mới phải!” Trịnh Dịch ngẩng phắt đầu lên, đấm một cú trên bàn. Tiểu Diêu im lặng nhìn anh.

Dường như sau cơn chết lặng, Trịnh Dịch cũng biết mình mất khống chế, anh kiềm giọng, nói: “Không ai điều tra thì anh cũng sẽ điều tra rõ chuyện này.”

“Sau đó thì sao?” Vấn đề này quá tàn khốc.

Trong công việc của các anh, “Điều tra rõ ràng” thường tương đương với việc bắt hung thủ phải nhận lấy hình phạt. Nhưng chuyện này khó mà làm được.

Trong lòng Trịnh Dịch trào dâng nỗi tức giận: “Tại sao pháp luật…”

“Trịnh Dịch, anh đừng nóng giận!” Tiểu Diêu gọi anh, “Nếu không thì anh muốn thế nào đây? Giam tất cả vào tù? Chúng vẫn chỉ là những đứa trẻ mà thôi.”

“Là trẻ con thì có thể coi trời bằng vung à?”

“Không thể, nhưng chẳng nhẽ ngồi tù thì có thể giải quyết tất cả mọi vấn đề? Thậm chí nhân cách của chúng còn chưa định hình, bọn chúng lớn lên như thế nào. Những người trưởng thành như chúng ta cũng không thể chối bỏ trách nhiệm được, bởi vì chính chúng ta là người đã đắp nặn ra xã hội, trường học, gia đình cho chúng, chính chúng ta xây dựng môi trường trưởng thành cho đám trẻ này. Bất kể ở quốc qua nào, dù phương Tây hay phương Đông, luật pháp đều khoan dung với trẻ em, bởi vì chúng còn có thể dạy dỗ.”

Trịnh Dịch cười khổ: “Anh biết. Khi còn đại học, thầy giáo của anh đã từng nói rồi.”

Thầy giáo dạy môn luật hình sự nói: Đặc điểm nhân cách của tội phạm vị thành niên có tính giả tượng, cho dù gây ra tội giống nhau thì nhận thức chủ quan cũng có chênh lệch so với người thành niên, rất nhiều người thậm chí vẫn chưa hình thành nhân cách phạm tội thực sự. Bởi thế nên giáo dục và tha thứ có thể kéo bọn họ lại; nghiêm hình và phạt nặng có thể đẩy họ ra xa, còn nguy hại hơn cho xã hội.

Nhưng người bị hại thì sao?

Trịnh Dịch đỡ trán, mới vừa rồi ngay cả anh cũng mất kiềm chế huống chi người bị hại. Không phạt thì tha thứ lỗi lầm như thế nào đây? Làm sao xoa dịu nỗi căm phẫn và sự hận thù của người bị hại?

“Huống chi, ngoài những đứa trẻ có thể thay đổi thì còn những đứa không thể thay đổi được. Những đứa không thay đổi được kia nên…”

“Ai đoán được phải chăng chúng thay đổi thật sự hay giả bộ chứ? Cậu, anh hay là cấp trên? Nếu phán đoán theo mẫu người tiêu chuẩn, anh và cậu sẽ không làm nghề này, bởi vì sẽ có càng nhiều nỗi tuyệt vọng hơn.”

Trịnh Dịch lại cười chua chát. Có lẽ người ta phải học được việc dốc hết toàn lực và cũng phải chấp nhận được việc bó tay bất lực. Chỉ là hiện giờ anh còn chưa chịu bó tay mà thôi.

Anh cúi đầu, khẽ lắc: “Tiểu Diêu, cậu hiểu cảm giác được một người tin tưởng nhưng cuối cùng lại khiến người đó thất vọng không? Cảm giác này có thể giết anh.”

Giọng anh rất thấp tựa như vỡ vụn.



Tan học, đi trong cánh đồng cỏ hoang vu, Bắc Dã hỏi: “Tên cảnh sát kia lại tìm em làm gì thế?”

“Hỏi chuyện Ngụy Lai.” Trần Niệm thấy một khoảnh hoa Veronica Persica (1) lớn màu lam nhạt, ngồi xuống ngắt mấy quả hình trái tim.

(1) Hoa Veronica Persica: https://upload.wikimedia.org/wikipedia/commons/thumb/d/d0/Veronica_persica_060403Fw.jpg/272px-Veronica_persica_060403Fw.jpg

“Tên đó hỏi gì?”

“Hình như anh ấy…” Trần Niệm bóp nát một quả non, nói, “biết gì rồi đấy.”

Bắc Dã: “Ừ.”

Trần Niệm đưa cho cậu một nắm: “Anh chơi không?”

Bắc Dã nhận lấy, ngón cái và ngón trỏ bóp lại, chợt nổ bụp, tiếng vang giòn tan.

Đêm đó Bắc Dã không nói câu nào, Trần Niệm cũng không để ý. Họ vốn ít nói lại càng thêm ít. Ăn cơm tối xong, Trần Niệm ngồi vào bàn ôn bài sau đó đi ngủ.

Kể từ khi tới đây, Trần Niệm ngủ rất say, nửa đêm mơ màng cảm thấy Bắc Dã mở cửa sổ ra, gió đêm lùa vào thoải mái hơn gió quạt máy. Không biết qua bao lâu, cô đang say ngủ thì chợt nghe thấy tiếng nước chảy tí tách truyền đến từ phòng tắm. Trần Niệm vẫn còn ngái ngủ ngồi dậy, mò xuống giường. Ánh đèn lờ mờ hắt ra từ trong phòng tắm, giống như xẻ lối trong bóng đêm. Trần Niệm dụi mắt đi về phía ánh sáng kia, nhìn qua khe cửa, cô thấy Bắc Dã cởi trần đang giặt tẩy gì đó trong bồn nước. Tóc của cậu ướt đẫm, lắc lư khẽ rung theo thân thể của cậu, tóc mái che đi đôi mắt, không rõ tâm tình.

“Bắc Dã…” Trần Niệm khẽ gọi cậu.

Cậu thiếu niên chợt xoay người che lại món đồ phía sau, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm cô.

“Anh đang làm gì vậy?” Cô rối rắm.

“…”

Sau vài giây im ắng, cô cất bước.

“Này!” Cậu cất giọng ngăn lại.

Trần Niệm nhìn cậu.

“Giặt đồ lót.” Cậu nói, “Em muốn xem à?”

Trần Niệm ngơ ngác nhìn cậu, nửa phút sau dường như hiểu gì đó, lập tức cúi đầu bỏ đi. Bắc Dã bình tĩnh lại, thở hắt ra một hơi; nhấc chân dài đá cửa đóng lại. Quay đầu nhìn bồn nước, vòi nước đã xối sạch sẽ vật màu đỏ sậm trong bồn.

Bắc Dã tắt đèn quay lại giường, Trần Niệm nằm bên trái giường, trăng sáng vằng vặc. Cậu biết cô chưa ngủ, nằm sáp lại, đưa tay qua ôm eo cô. Cậu và cô nằm sát vào nhau tựa hai cây cung dính chặt.

Cô thoang thoảng ngửi được mùi rượu rất nhạt, cô hỏi: “Anh uống rượu đấy à?”

“Một chút thôi.” Cậu khẽ đáp.

Cô quay người lại ôm cậu. Hai thân thể trẻ trung nằm ôm nhau, tròng mắt đen láy nhìn nhau chăm chú, có thể nghe thấy cả tiếng hít thở, hoặc nơm nớp đấu tranh hoặc chờ đợi, lẫn nhau hoặc đã sớm hòa quyện thành quen. Mũi cậu từ từ chạm lên lông mày, lông mi và chóp mũi của cô, cậu hôn môi cô.

Gió đêm hơi lạnh, thổi qua làn da thoáng run rẩy. Cô nghênh đón cậu. Nới chiếc áo mềm mại ra, thân thể thiếu nữ giống như miếng bơ màu trắng sữa, cậu vuốt ve dọc sống lưng cô tựa như vuốt ve chuỗi hạt châu lộm cộm. Họ ôm chặt lấy nhau, nhẹ nhàng trở mình, dường như đây là vị ngọt duy nhất còn lại trên thế giới của họ. Đến cuối cùng khi đã mệt mỏi, họ ôm nhau ngủ.

Trước khi ngủ, Bắc Dã chợt mở mắt, hỏi: “Chìa khóa nhà em đâu?”

“Ở trong cặp sách.”

“Ngày mai anh dọn đống sách của em về nhà em, chỗ này chật quá.”

“Được.”



Một ngày nữa lại trôi qua, đếm ngược thời gian lại bớt đi một ngày. Thời gian trở nên dài đằng đẵng, tất cả mọi người đều nôn nao. Lòng Trần Niệm bình lặng như nước, bình tĩnh ôn bài. Trong giờ học, học sinh đang cầm quạt điện bàn tán về phim truyền hình và người mặc áo mưa bí ẩn, dùng điều này để giảm bớt áp lực. Trần Niệm nhai kẹo dẻo hình gấu, dọn dẹp bàn học. Bàn học của cô gần như trống không, chỉ còn lại mấy quyển sách tài liệu.

Buổi trưa tan học, cô bước nhanh về phía cổng trường, từ xa đã thấy được Bắc Dã. Cô chạy xuống bậc thang, cậu cũng cất bước đi về phía cô. Nhưng đột nhiên một chiếc xe cảnh sát chạy lại dừng cạnh cổng trường. Trịnh Dịch bước xuống xe, là tới tìm cô. Cô không nhìn lại cậu, Trịnh Dịch mở cửa xe, cô cúi đầu ngồi vào trong xe cảnh sát.

Đến đơn vị, anh dẫn cô vào phòng họp.

Trịnh Dịch vẫn chưa sắp xếp xong lời nói bèn đi rót nước, trong đầu tái hiện lại cuộc điện thoại anh nhận được: “… Có người từng thấy chúng đánh cô ấy, lột sạch đồ của cô ấy, lôi cô ấy sền sệt trên mặt đất, xung quanh có rất nhiều người vây xem…”

Tay Trịnh Dịch chạm phải nước đá thoáng giật mình, ổn định lại tinh thần. Mấy đồng nghiệp ở lại ngoài cửa, một mình anh đi vào. Trần Niệm mặc đồng phục học sinh, cô đơn độc ngồi trong phòng họp, cúi đầu, ủ rũ.

Trịnh Dịch đẩy ly nước tới trước mặt cô: “Trần Niệm?”

“Dạ?” Cô ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn anh.

Cô chẳng hề lo lắng, chẳng hề tò mò, điều này khiến Trịnh Dịch không biết phải làm sao, “Em đang suy nghĩ gì thế?”

“Bây giờ, là lúc, sắp về đến nhà rồi.” Cô nói chậm chạp.

“Về đến nhà?”

“Vâng.” Cô gật đầu, “Nếu, không tới đây; em đã sắp, về đến nhà rồi.”

Cô cúi đầu nắm chặt ngón tay, dáng vẻ không còn lời nào muốn nói nữa.

Trịnh Dịch: “…”

“Trần Niệm”, Anh nặng nề thở ra một hơi, hỏi: “Đám Ngụy Lai, đã làm gì với em?”

“Ngụy Lai?”

“Ừ.”

“Nó đánh em, tát em.”

“Còn nữa.” Anh nói, “Sau đó thì sao?”

“Em quên mất rồi.” Cô khẽ lắc đầu, “Không nhớ… rõ nữa.”

Cô nhìn anh, ánh mắt trong veo mà mờ mịt. Trịnh Dịch á khẩu chốc lát, quay đầu lại liếc nhìn đồng nghiệp ngoài cánh cửa thủy tinh rồi quay đầu lại. Trần Niệm ngắm mặt trời ngoài cửa sổ, khẽ cau mày, lầm bầm lầu bầu: “Ăn cơm xong, sắp đi ngủ trưa rồi. Phải tạt nước, xung quanh chiếu.”

Trịnh Dịch kéo cánh cửa ra khỏi phòng.

Lão Dương: “Hình như là chứng tự bảo vệ sau chấn thương, có muốn tìm bác sĩ tâm lý khám cho em ấy không?”

Tiểu Diêu: “Ý anh là đánh thức trí nhớ?”

Lão Dương nói: “Đám La Đình đi trước, sau khi Ngụy Lai đi, họ không quen biết nữ sinh và nam sinh đi qua đang đứng đó, có thể nghi ngờ mấy nam sinh đấy. Đám La Đình không có ấn tượng gì với mấy nam sinh ấy, nhưng có lẽ Trần Niệm có ấn tượng.”

“Vậy cũng được.”

“Em ấy sắp phải thi tốt nghiệp trung học.” Trịnh Dịch đột ngột nói.

“Hả?”

“Em ấy sắp phải thi tốt nghiệp trung học.” Trịnh Dịch nhắc lại lần nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK