Hai bên giao tranh, kẻ gan dạ sẽ thắng.
Mà sự “gan dạ” này, cũng cần có trí tuệ mới được.
Hai ngày sau khi quân chủ lực của Đại Đường và Đột Quyết gặp nhau, khi chúng tướng đều cho rằng địch mạnh ta yếu, không thích hợp tiến công, Lý Thế Dân đã tự mình dẫn một trăm kỵ binh tinh nhuệ đến trước quân Đột Quyết. Hành động này khiến tất cả mọi người đều khiếp sợ.
Khí trời tháng tám mưa dầm nhiều ngày nên có vẻ oi bức khác thường, thỉnh thoảng những trận mưa nhỏ trút xuống khiến mọi người đều cảm thấy khó chịu trong người. Kỵ binh Đột Quyết trước nay đều không mặc trọng giáp, hoạt động thoải mái bạo dạn, thế nhưng, khi một trăm kỵ binh Đường triều xuất hiện trước mặt họ, tâm tình vốn đang rất tốt của họ trong khoảnh khắc tiêu thất không còn dấu vết.
“Khả Hãn, Lý Thế Dân này là muốn làm gì? Hắn mang theo không quá một trăm người!” Quan tướng Đột Quyết bắt đầu bất an cùng xao động, dù sao, bọn họ cũng tinh tường biết được, người sắp đối trận với họ chính là Tần Vương chiến tăm lừng lẫy, bách chiến bách thắng của Đại Đường.
Hiệt Lợi nhìn về hướng Đường quân cách đó không xa, trong lòng có rất nhiều suy nghĩ. Tuy rằng lần này hắn muốn dốc toàn bộ tâm tư để đánh một trận, nhưng binh sĩ Lý gia, thật sự cũng không thể coi thường.
Hắn nhìn sang, phất tay lệnh cho kỵ binh Đột Quyết không được khinh động.
Lý Thế Dân đã đứng trước hai quân, thần thái hiên ngang, uy phong vương giả, trước thế trận đằng đằng sát khí, hắn tự tin không gì sánh được, lạnh lùng nói, “Hiệt Lợi, Đại Đường ta không động chạm gì đến đất đai Đột Quyết, vì sao ngươi ba lần bốn lượt xâm phạm ranh giới Đại Đường ta, giết con dân của ta?”
Hiệt Lợi không đáp lại, cũng không phái bất luận kẻ nào xuất chiến, hắn chỉ yên lặng chăm chú nhìn Lý Thế Dân, kẻ muốn trong một khoảng thời gian ngắn mà thấy rõ được dụng ý của người Đột Quyết.
Cũng trong khoảng thời gian này, cục diện Đường triều tràn ngập mâu thuẫn vô thanh. Trên triều đình đối chọi gay gắt, một hồi bão tố sắp xảy ra, đến lúc đó, không ai có thể tránh được, cũng không ai muốn trốn tránh. Thế nhưng, tranh đấu mãnh liệt như thế này, lại cũng kỳ quái bảo trì được thế cục cân bằng của triều đình, kìm hãm lẫn nhau, thẳng cho đến khi, Lý Uyên đột nhiên đưa ra một quyết định, chấn kinh triều dã, phá vỡ cân bằng, một trận bão tố kinh thiên động địa, rốt cuộc phủ xuống nhân gian.
“Đại ca, huynh đến tột cùng là suy tính cái gì? Lẽ nào phải đợi đến lúc Lý Thế Dân cầm kiếm chỉ vào yết hầu huynh, huynh mới chịu ra tay sao?”
“Đại ca, đừng do dự nữa, động thủ đi, tất cả đều đã chuẩn bị kỹ càng rồi.”
“Đại ca, huynh là Thái tử, là quân vương sắp tới của Đại Đường, huynh có thể dễ dàng chấp nhận chuyện phụ hoàng ban thưởng quá mức cho hắn như thế sao? Thiên Sách Thượng Tướng Quân, ban thái ấp, kiến đô tại Lạc Dương, sở hữu đất đai Quan Đông, tự tạo cờ hiệu thiên tử, tự ban quy chế pháp luật, đây là ý tứ gì?”
“Đại ca, một bầu trời không thể có hai mặt trời. Lý Thế Dân hôm nay công cao chấn chủ, phụ thân lại vì hắn mà chia quốc gia ra làm hai, điều này ai có thể chấp nhận, trên đời này, giữa hai huynh chỉ có một người có thể tồn tại mà thôi.”
Khi Tề Vương Lý Nguyên Cát đứng giữa đại điện Đông cung không kiêng nể gì nói ra những lời này, tất cả mọi người đều không thể phủ nhận, lúc này, Đông cung cùng Thiên Sách Phủ, Thái tử cùng Tần Vương, một trận giao phong trực diện vốn không tránh khỏi nữa rồi.
Mi mục tú lệ của Lý Kiến Thành khẽ động. Đúng vậy, y làm sao không biết, làm sao không hiểu giữa hai người họ chỉ có một người có thể tồn tại, chỉ có một người được lịch sử lựa chọn, chỉ có một người có thể chịu đựng tất cả mưa gió tang thương sắp tới, thế nhưng, bản thân y, không biết lựa chọn này là đúng hay sai, thực sự phải lựa chọn như vậy?
Khi y bắt đầu hiểu rõ nỗi thống khổ đằng sau giang sơn này, khi y bắt đầu biết được bánh xe số phận không thể lùi lại, thì có lẽ, y đang chờ đợi một ngày nào đó, cái chết, chúng ta phải có một người.
“Đại ca…” Lý Nguyên Cát vẫn còn muốn nói.
“Được rồi! Suy nghĩ của đệ ta đã biết, trở về đi, ta muốn yên tĩnh một chút, ngày mai, ta sẽ cho mọi người câu trả lời thuyết phục.”
Nhìn ánh mắt kiên định của đại ca, Lý Nguyên Cát không nhiều lời nữa, hắn biết, đứng trước vị Thái tử tuấn dật thoát tục này, đứng trước vị huynh trưởng không bao giờ phẫn nộ – đồng thời cũng chưa từng nhu nhược này, hắn biết, hắn chỉ có thể chờ đợi. Không còn cách nào khác, hắn lắc đầu, xoay người, miễn cưỡng đi ra.
Khi giữa không gian to rộng này chỉ còn lại một mình Lý Kiến Thành, tâm tình y bắt đầu đông cứng, tất cả những gì vừa xảy ra, không thể ngăn cản, không thể tránh né, đã định trước sẽ là như vậy, chỉ có thể kiên quyết chấp nhận… Thế nhưng, nhẹ nhàng, đôi con ngươi linh động nhắm lại, dựa lưng vào ghế, không muốn nghĩ gì thêm nữa, chỉ mặc cho suy nghĩ tự miên man.
Y nhớ rõ mẫu thân trước khi lâm chung đã kéo tay y nói rất nhiều: Kiến Thành, con là đại ca, cần chăm sóc các em thật tốt, không được để chúng bị người ta bắt nạt, không được để chúng đi sai đường; Kiến Thành, con là người mẹ yên tâm nhất, nhớ kỹ, phải cố gắng vì gia đình mình, con là trưởng tử, có biết không? Kiến Thành, mẹ vì Lý gia vất vả một đời, không cần gì khác, chỉ cần nhà ta phụ từ tử hiếu, anh em hòa thuận, cho nên, nhớ kỹ, ngày sau không cần biết xảy ra chuyện gì, các con là người một nhà, tuyệt đối không thể phân tranh!
Khẽ mỉm cười yếu ớt, mẫu thân, chắc chắn người không muốn thấy tất cả những gì đã xảy ra, con biết. Thế nhưng mẫu thân à, Kiến Thành, Kiến Thành rất muốn nghe lời người dặn, trở thành một đứa con có hiếu, một huynh trưởng ôn hòa, thế nhưng, không được, người biết không? Kiến Thành không mong dưới cửu tuyền người có thể tha thứ, chỉ cần người đừng giận huynh đệ chúng con, đừng trách chúng con không hiếu thuận, con không thể làm khác được, xin lỗi người!
Ký ức bị ức chế bao lâu vùng vẫy dữ dội, ánh mắt vĩnh viễn nghi ngờ của cha, lời dặn dò ôn nhu của mẹ, tất cả tràn ngập trong đầu. Phụ thân, vị phụ thân luôn dễ dàng phát giận với y, nhìn thấy tràng huynh đệ tranh đấu này đến tột cùng sẽ lựa chọn thế nào? Y không cần nghĩ cũng đoán ra được.
Phụ thân, Kiến Thành cũng là nhi tử của người, Kiến Thành cũng là nam nhi Lý gia, việc Kiến Thành có thể làm so với Thế Dân tuyệt không hề ít, ngài có hiểu hay không, có tin hay không? Tựa hồ, không có khả năng, trong lòng ngài, con, vĩnh viễn không bằng Thế Dân, có đúng không?
Thế Dân…
Thế Dân à, đệ có biết tâm tình của đại ca lúc này? Không, đệ sẽ không biết, sao đệ có thể biết được, làm sao có thể biết được?!
Rất nhanh, rất nhanh nữa thôi, chúng ta sẽ đối mặt, chúng ta sẽ quyết đấu như người đời suy đoán, sau đó, quyết định số phận của giang sơn Đại Đường này, mà đến lúc đó, đại ca, không thể nói gì với đệ nữa, đệ có biết không?
Đau quá, tâm đau quá, bản thân ta có thật sự chịu được những chuyện sắp xảy ra? Không thể nghi ngờ, nhất thiết phải tự tin, ta nhất định sẽ đi hết con đường này, vô luận nó có khó đi thế nào, ta cũng nhất định đi đến cùng.