Tiếng súng vang lên khiến cả khu trung tâm thương mại phải im lìm. Hà Ái Ni nhếch mép cười khẩy nhìn Phong Sương đứng ở đó
Vì sao ư? Đơn giản thôi. Vì viên đạn đó đã bắn trúng vào cánh tay của cô. Hắc Thịnh Duật mở to mắt nhìn thân ảnh của cô từ từ ngã khụy xuống đất mà lo lắng và sợ hãi. Anh nhanh chóng chạy đến bên cô, ôm lấy cô.... Nhưng....
Phút chốc Phong Sương lại đứng dậy đưa ánh mắt giết người đặt lên người của Hà Ái Ni
- Cô.... Cô... Sao... Cô có thể? _ Hà Ái Ni lắp bắp, sợ hãi nhìn cô
- Tôi nói cho cô biết Hà Ái Ni. Tôi... Phong Sương! Chưa từng mất cảnh giác bao giờ. Cô nghĩ tôi không phòng bị sao? Sai rồi.... Viên đạn đó. Đúng! Là trúng nhưng trúng áo chống đạn thôi. Hừm! Muốn làm hại bảo bối của tôi? Cô nghĩ cô đủ khả năng sao Hà Ái Ni? _ Phong Sương nhàn nhạt nói
- Haha. Cho dù như vậy, cô nghĩ xem. Cô và anh ta chỉ có 2 người, còn chúng tôi là gần 20 người. Cô nghĩ sẽ thắng được sao? _ Hà Ái Ni vẫn vênh váo nói
" BỘP, BỘP, BỘP "
Phong Sương nhẹ nhàng vỗ tay ba lần. Một đám người mặc đồ đen đi vào, dẫn đầu là Hồ Tĩnh. Tiếp đến là Lục Đường Tâm, Hoan Mỹ Nga và Lỗ Niệm Niệm. Đào Tiến Hùng nhìn thấy tam quái liền sợ sệt lùi lại vài bước
- Hello. Chủ tịch Đào. Nhớ tôi chứ? _ Hồ Tĩnh cười nhẹ nhìn ông ta
- Đại... Đại quái... Sao cô lại có nhã hứng đến đây? _ Đào Tiến Hùng lắp bắp nhìn Hồ Tĩnh
- Ồ... Tôi có một món quà nho nhỏ giành cho ông nha ~ _ Hoan Mỹ Nga cười nhu mì
- Tam... Tam quái quá lời... Tôi... Tôi nào dám _ Đào Tiến Hùng gượng cười
- Đào phu nhân, cô vào được rồi _ Lục Đường Tâm lạnh giọng
Từ trong một đám áo đen lúc nảy, một nữ nhân khá xinh đẹp bước ra. Nhìn thấy Đào Tiến Hùng nước mắt của cô nàng liền rơi xuống...
- Đào Tiến Hùng.... Ông làm tôi rất thất vọng _ người phụ nữ đó nói
- Dung Dung.... Sao bà lại ở đây? _ Đào Tiến Hùng lo lắng nói
- Đừng gọi tên tôi. Đào Tiến Hùng, năm xưa ông phản bội lại ba tôi. Độc chiếm Hứa Thị của ba tôi. Bây giờ, tôi sẽ đòi lại tất cả những gì mà ông đã lấy của ba tôi! _ Người phụ nữ tên Dung Dung đó quát lớn rồi xoay người bỏ đi
- Dung Dung, nghe tôi nói đã... Dung Dung! _ Đào Tiến Hùng bỏ mặt Hà Ái Ni kia mà chạy theo vợ của mình
Phong Sương cười lạnh, nhìn Hà Ái Ni đang loạng choạng đứng giữa đám đông kia.
- Hà Ái Ni, cô thấy thế nào? _ Hồ Tĩnh cười khinh bỉ
- Haha... Tôi không biết Hà Ái Ni tôi thua cô cái gì? Tôi không xinh đẹp sao? Tôi không chân thành sao? Tại sao cái gì tôi cũng thua cô? Phong Sương.... Tôi thua cô, 3 năm trước tôi thua cô, 3 năm sau quay lại tôi vẫn thua cô. Haha.... Cuộc đời Hà Ái Ni này thua cô rồi......Phong Sương._ Hà Ái Ni ngồi bệt dưới sàn, vừa cười khinh bỉ bản thân, vừa nói trong nước mắt
Phong Sương hiểu cảm giác của Hà Ái Ni hiện tại. Vì ba năm trước cô cũng từng có cảm giác như vậy. Đau... Cô biết, nó đau lắm. Cảm giác người mình yêu lại yêu một người khác, nó rất khó chịu và cực kì đau đớn
Hắc Thịnh Duật ôm chặt cô vào lòng như đang muốn đem cô ra xa khỏi Hà Ái Ni. Phong Sương nhẹ nhàng nói nhỏ gì đó vào tai của anh
Sắc mặt của anh sa sầm dần. Tỏ ý khó chịu, Phong Sương nhìn anh rồi cười nhẹ đầy dịu dàng. Lúc nào cũng vậy, anh luôn bị cô làm cho lung lây. Anh từ từ buông cô ra hôn nhẹ lên cánh môi của cô rồi mới dứt khoát thả cô ra
Phong Sương đứng trước mặt Hà Ái Ni, chìa tay ra
Hà Ái Ni ngạc nhiên, ngước lên nhìn cô với đôi mắt ngấn lệ
- Cô... _ Hà Ái Ni nghẹn ngào
- Tôi hiểu cảm giác của cô lúc này, ba năm trước. Khi tôi nhận ra được rằng tôi yêu A Duật thì cũng là lúc tôi biết anh ấy và cô đang yêu nhau. Cảm giác nó đau lắm, đau thấu xương, còn đau hơn cả khi tôi bị tổn hại nữa. Tôi hiểu cô.... Ái Ni, bản chất của cô không xấu, chỉ là cô bị đồng tiền chi phối. Ái Ni, đừng sai lầm nữa. _ Phong Sương cười nhẹ
- Cô không hận tôi sao? Phong Sương, tôi đã làm cô và A Duật xa cách nhau, tôi đã khiến cô và anh ấy có khoảng cách, tôi đã từng hãm hại cô, tôi cũng khiến cô hiểu lầm anh ấy, tôi còn xém chút nữa là làm hại đến con cô. Phong Sương cô đừng rộng lượng như vậy.... Hức... Có được không?..... Hức... Cô rộng lượng như vậy khiến tôi phải tự trách bản thân.... Hức.... Tôi thà để cô hận tôi.... Hức... Chứ không muốn cô tha lỗi cho tôi.... Hức.... _ Hà Ái Ni khóc nức lên
- Hà Ái Ni, cô đừng tự trách bản thân. Dù sao tỷ tỷ cũng có sao đâu _ Lục Đường Tâm nhàn nhạt nói
Phong Sương khẽ cười nhìn Tam Quái và Lỗ Niệm Niệm, tức nhiên họ đã hiểu ý đồ của cô. Lậo tức đánh ngất Hà Ái Ni rồi đưa về nhà của họ
Còn Phong Sương tức nhiên là được " Ông xã đại nhân " đưa về rồi....
Hạnh phúc đơn giản như vậy......
- ----------------------///--------------------
Còn.....
Mấy chap sau sẽ là cuộc sống " Hường phấn " của đôi vợ chồng trẻ nhà họ Hắc ( Hắc Thịnh Duật và Phong Sương)
Chuẩn bị tinh thần ngọt sâu răng đi nha ~~~
Đăng bù hôm thứ 4 mình bận nên không đăng được ~
Chớ đọc chùa ~