Địa Tạng không lùi ngực về: “Vậy thì xem như xác định rồi nhé?”
“Xác định gì cơ?” Hoàng Hải uốn éo giãy giụa, bộ ngực lớn kia vẫn chả nhúc nhích tẹo nào.
“Hiện tại chúng ta đã làm tình.” (Từ Địa Tạng dùng có 2 nghĩa, 1 là xác định mối quan hệ yêu đương, 2 là chuẩn bị phịch.)
“Làm… Làm cái gì chứ?” Hoàng Hải nghẹn họng bởi cách dùng từ của gã, “Anh nói thể loại tiếng Trung bậy bạ gì thế hả!”
“Hôn một chút.” Địa Tạng bảo, mắt xanh cúi xuống chỗ cậu, đầu ngón tay đeo giáp đập cái đùng lên cửa tủ, khiến Lục Lộ bên trong sợ hết hồn.
Anh chàng này quả thực là hormone thành tinh, chả trách Hoàng Hải u mê tới ngu si, người nào mà chịu cho nổi chứ.
Phía ngoài chắc đang bận hôn hít rồi, thấp thoáng nghe thấy giọng mũi của Hoàng Hải, vừa rên vừa mơ hồ lẩm bẩm: “Ca… Không được, đừng… Đừng liếm em, em.. Bây giờ em… Muốn về nhà…”
Mới lần đầu tiên thằng khờ này đã để người ta hôn choáng luôn rồi, Lục Lộ bất đắc dĩ lắc đầu.
“Về nhà làm gì.” Giọng Địa Tạng trầm thấp, thở hổn hển nói, “Nhà em ở ngay trong lòng tôi.”
Tiếp theo, là tiếng nước bọt kịch liệt, Hoàng Hải “A ưm” ngày càng dữ dội, từ trước đến nay Lục Lộ không hề biết cậu có thể kêu như vậy, hoàn toàn khác hẳn với nhóc du côn mặt dày mọi khi, nghe thôi cũng đủ ngứa ran cả người.
“Mệt à?” Địa Tạng hỏi, “Đến, ôm tôi.”
Hoàng Hải cảm thấy mất sạch thể diện rồi, Lục Lộ vẫn còn trong tủ quần áo, mà lại để người ta chiếm đoạt đầu lưỡi càn quấy miệng mình như vầy: “Không thể… Tay chẳng còn sức nữa.”
“Vậy lên giường nhé?”
Hoàng Hải bị dọa hú hồn hú vía, âm thanh nhỏ tới nỗi Lục Lộ còn chẳng nghe rõ: “Có phải anh cậy tướng tá mình bảnh bao, mồm mép linh hoạt, lừa hàng tá trẻ vị thành niên lên giường rồi đúng không?”
“Mồm mép linh hoạt?” Địa Tạng đang hôn khóe miệng của cậu, bỗng phì cười, “Để tôi giúp em mở mang kiến thức thế nào gọi là mồm mép linh hoạt nhé?”
Lục Lộ lại lắc đầu lần nữa, trong hai người này rốt cuộc ai mới là kẻ dốt tiếng Trung, cậu triệt để rõ ràng.
Hai người tiếp tục hôn nhau, tiếng quấn quít vang vọng, cái tủ nhẹ nhàng lay động, thì thầm đứt quãng, Hoàng Hải bảo: “Anh… Đậu má đồ con lừa!”
“Em đang khen tôi đấy à?” Địa Tạng chẳng biết xấu hổ nắm lấy tay Hoàng Hải, mười ngón tay đan xen, nói bên tai cậu: “…Thành thói quen rồi.”
“Đm!” Bấy giờ Hoàng Hải thật sự kiệt sức, chân đứng không vững, ngã một mạch về phía trước, Lục Lộ vừa thấy bạn thân gặp nạn, mạnh mẽ dùng chân đá văng cửa tủ, oai phong lẫm liệt xông ra ngoài.
Địa Tạng nhìn sang: “Em dâu?”
Lục Lộ vốn khí thế hừng hực, nghe xong xưng hô này thì lập tức ngây người tại chỗ: “Anh, anh gọi ai đó?”
“Tiểu Hải từng nhắc đến em.” Địa Tạng ôm Hoàng Hải, căn bản chưa buông tay, “Doãn Lương là em trai nuôi của anh.”
“Úi…” Đầu óc Lục Lộ nhanh chóng xoay chuyển, “Thế thì thôi… Bạn Hải bận rộn nhiều chuyện, em về trước, có việc cứ nhắn tin cho tớ.”
“Ê? Không đúng, anh Lục, hoa cúc của bro gặp nạn, anh không thể cứ vậy mà đi được!” Hoàng Hải gào khóc thảm thiết, “Em thực sự sợ đau!”
Địa Tạng trông thấy Hoàng Hải bị dọa đến nước mắt tèm nhem, dùng bàn tay lớn xoa xoa đầu cậu: “Trẻ vị thành niên sợ cái gì chứ, tôi cũng chả phải kẻ đốn mạt, chỉ thân mật với em một lát thôi.”
Hoàng Hải nghe xong, chợt ngừng kêu, cũng không đòi giữ Lục Lộ lại nữa, trực tiếp vẫy tay, cùng cậu tạm biệt.
Đều là thể loại mê trai bỏ bạn, còn bày đặt khinh bỉ lẫn nhau, Lục Lộ hướng về phía Địa Tạng cười ngọt ngào, đổi giọng nói: “Anh, vậy em đi nhé.”
Rời khỏi nhà Hoàng Hải, trong lòng Lục Lộ ngứa một chút, bấm số điện thoại của Doãn Lương: “Alo, ở đâu thế… Nhớ cậu mà… Xa nhau những hai tiếng đồng hồ rồi… Ừa, ừa, thế cậu qua đây nha… Á với lại, tớ muốn ăn kẹo que.”