Vào cửa chính, Bảo quản lí nhìn trợ lý khờ khạo “Thuần khiết” bị mình để trên ghế sa lon, bỗng nhiên liền sinh lòng cảm khái: Tô Lạc, hóa ra ngươi cũng có một ngày rơi vào tay ta, đến tột cùng là ai ăn mềm không ăn cứng đây?
Bảo quản lí sờ sờ cằm, cười gian hai tiếng, trở về phòng đi tìm camera.
Ngày hôm sau, Tô trợ lý vừa tỉnh dậy đã cảm thấy không được bình thường. Chăn đệm mềm mại, chóp mũi thản nhiên mùi nước hoa, còn cả hình trạm khắc theo phong cách châu Âu trên trần nhà trắng như tuyết. Tốt rồi, này chính là ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây.*
“Thế nào, rất vui vẻ hả?” Tô trợ lý bộ dạng uể oải hỏi.
Mặc chỉnh tề Bảo quản lí đứng ở bên giường dương dương tự đắc nói : “Cũng tạm thôi.”
Tô trợ lý sờ sờ thân trên, trống trơn; lại tiếp tục sờ xuống bên dưới, trống trơn. Thế là không khỏi thở dài: “Cầm thú a, tôi còn để lại quần lót cho anh mà.”
Bảo quản lí nhún vai, thâm ý sâu sa nói : “Tô Lạc, hồ đồ đi ra ngoài tất sẽ có một ngày phải trả giá.”
Tô trợ lý quay sang nhìn hắn: “Anh cũng lưu lại làm kỷ niệm sao?”
Bảo quản lí nhếch môi, kìm nén bản thân để không bật cười đắc ý. Hắn gật gật đầu, vỗ vỗ Tô trợ lý đang bọc trong chăn : “Đao thật thương thật ảnh nuy, đủ loại tư thế.”
Tô trợ lý dè bỉu: “Đê tiện! Ấu trĩ!”
Bảo quản lí cũng không so đo với cậu, cứ thế cười nói: “Tôi chỉ là lấy gậy ông đập lưng ông thôi.”
Tô trợ lý mắt trợn trắng: “Nông cạn! Lòng dạ hẹp hòi!”
Bảo quản lí buông tay: “Bất quá, Tô trợ lý, quần áo của cậu bị tôi đem đi giặt rồi. Bởi vì tối hôm qua cậu nôn ra.”
Lúc này vò đã mẻ lại sứt**, Tô trợ lý cảnh giác lên: “Anh muốn như thế nào?”
“Không có gì, ” Bảo quản lí chớp chớp mắt, “Đành phải ủy khuất cậu ở chỗ này của tôi đợi một ngày vậy, nhưng mà không sao, con người của tôi tương đối hiền hậu, tôi đã xin nghỉ giúp cậu rồi.”
Tô trợ lý tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: “Tiểu nhân, chúng ta một lần nữa khai chiến!”
Bảo quản lí vỗ vỗ mặt của hắn: “Không, nên, ấu, trĩ, như, vậy!”
Sau khi Bảo quản lí đi, Tô trợ lý tức giận đến lăn qua lăn lại ở trên giường vô tri. Đá ga giường cắn góc chăn chà đạp gối đầu cái gì cũng đều chẳng đã ghiền, cậu rú lên một tiếng đột nhiên từ trên giường ngồi dậy. Đây chính là cảm giác “Người nông dân và con rắn”, đáng tiếc lần này người bị cắn ngược một phát, chính là mình.
Không có biện pháp, Tô trợ lý lăn lộn nửa ngày, cuối cùng chỉ có thể ảo não quấn lấy chăn đi tìm quần áo để mặc.
Phòng ngủ của Bảo quản lí rất lớn, so với hai gian phòng Tô trợ lý thuê còn lớn hơn. Bày trí phong cách đơn giản thanh thoát, dễ khiến người ta có thiện cảm. Thế nhưng Tô trợ lý không có thiện cảm, không chỉ không có thiện cảm, quả thực là muốn chửi ầm lên!
“Rốt cục là cái loại bệnh tâm thần như thế nào mới có thể thiết kế ra cái khóa tủ quần áo đây! Rốt cục là cái loại bệnh tâm thần thế nào mới có thể khóa tủ quần áo của mình lại đây! !” Tô trợ lý xé ga trải giường ngửa mặt lên trời thét dài.
Cuối cùng, Tô trợ lý bất khuất nói chung là tìm được áo choàng tắm sạch sẽ cùng một tá quần lót dùng một lần ở trong tủ âm tường phòng tắm.
“Đợi đấy, Bảo Chiếu, ngươi chết chắc rồi!” Tô trợ lý trong cơn phẫn nộ hô xong lời thề liền nghe thấy bụng của mình huyên thuyên khiển trách một trận, không khỏi cảm thấy đau thương từ đó.
Sáng hôm nay, Bảo quản lí thật sự là người gặp chuyện vui tinh thần thoải mái mà! Có thể chỉnh được Tô trợ lý, khiến cho vẻ lo lắng nhiều ngày như thế của hắn đều vân mở vụ tan(trời âm u chuyển thành trong sáng). Thậm chí những xì xào bàn tán lời đồn chuyện nhảm luôn luôn chán ghét, cũng làm cho hắn cảm thấy thú vị.
“Nhìn xem, hôm nay tâm tình của quản lí tốt lắm đấy!”
“A, sao hôm nay trợ lý không đi làm?”
“Oh, chẳng lẽ là bị mắc kẹt trên giường…”
“Ha ha ha, anh không WS*** sẽ chết hả?”
“Không, tôi chỉ là suy đoán hợp lý…”
Bảo quản lí hơi hơi nhếch môi, cứ đoán đi cứ đoán đi, chỉ cần có thể làm cho Tô Lạc căm tức suy đoán càng nhiều càng tốt. Nếu cũng đã bị giội nước bẩn, vậy muốn bẩn thì cùng nhau bẩn đi, bẩn bẩn càng khỏe mạnh!
Đáng tiếc Bảo quản lí của chúng ta quên một câu, đó chính là ── vui quá hoá buồn. Thật ra làm chuyện xấu là rất dễ dàng khiêng đá đập vào chính chân mình, Bảo quản lí của chúng ta không thể từ việc mua dây buộc mình(tự chui vào rọ) trên người Tô trợ lý học được điểm ấy.****
Một bên này, đang mặc áo choàng tắm ăn mì Ý tùy tiện làm, Tô trợ lý nghe thấy cửa có động tĩnh. Cậu ngoáy ngoáy lỗ tai thầm nghĩ, không thể nào, chẳng lẽ cái đồ Bảo Chiếu bệnh thần kinh kia không đi làm sao?
“Này, anh lại quay về làm cái gì hả?” Tô trợ lý đang ăn mỳ Ý, hàm hàm hồ hồ từ phòng bếp nhô đầu ra hỏi.
Chỉ thấy một người phụ nữ trung niên cả kinh đánh rơi túi xách trong tay, hoảng sợ hỏi: “Cậu là ai?”
Tô trợ lý một miếng mỳ Ý thiếu chút nữa làm mình nghẹn chết, cậu cầm cái đĩa mặc áo choàng tắm đứng ngốc ra ở đó, ho đến nước mắt đều muốn trào ra rồi: “Bảo, Bảo phu nhân, xin chào, tôi là trợ lý của Bảo Chiếu…”
——— —————— ————-
*” Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây” là một câu dân gian ngạn ngữ, nơi phát ra là: từ trước Hoàng Hà đường sông không cố định, thường xuyên sẽ sửa nói (trong lịch sử vô số lần phát sinh ).chỗ đó vốn dĩ ở mặt đông sông, bao nhiêu năm sau, bởi vì Hoàng Hà dòng nước thay đổi tuyến đường, cái chỗ này sẽ biến thành ở phía tây sông. Những lời này so sánh việc người thịnh suy hứng thay, biến đổi thất thường, có đôi khi sẽ chuyển biến theo hướng trái ngược, khó có thể đoán trước.
**vò đã mẻ lại sứt:so sánh phá hủy trinh tiết nữ nhân hoặc làm xấu thanh danh người. so sánh đã muốn phá hỏng việc thì không quan tâm mà mặc cho nó phát triển thêm nữa.
***WS: nguyên văn tác giả để vậy đó, ta chẳng hiểu WS ở đây là gì, ta search baike ko ra. Nàng nào biết chỉ cho ta với nha,
***Ý nói lúc trước bạn Tô Lạc đã tự lấy đá đập vào chân mình rồi mà Chiếu Chiếu vẫn chẳng nhìn thấy tấm gương của bạn ý mà khôn ra =)))))