Địa điểm tỷ võ do Phó Việt Thanh quyết định là một nơi sâu trong rừng rậm, bên cạnh có bãi tha ma. Nơi này cảnh trí thanh tịnh nhưng lại có vài phần âm u đáng sợ, rất thích hợp để quyết đấu, luận võ.
Phó Việt Thanh có vẻ là người ít nói, thấy Giang Miễn, gã không nói lời khách sáo mà chỉ máy móc mấy chữ “Xin chỉ giáo.”, tay phải liền đặt trên chuôi kiếm.
Giang Miễn thấy thế cũng không nói nhiều lời vô ích, quay đầu bảo Hà Ứng Hoan đứng xa ra một chút, sau đó vào tư thế ứng chiến.
Phó Việt Thanh là vãn bối nên rút kiếm ra chiêu trước. Giang Miễn lùi lại vài bước, sau khi nhường kẻ kia ba chiêu mới chính thức động thủ.
Hai người kiếm pháp cao siêu, khinh công cũng không hề kém cỏi.
Nhất thời, chỉ thấy tay áo tung bay, kiếm qua kiếm lại, khí thế ngút trời, kinh tâm động phách.
Hà Ứng Hoan tuy đã mất hết công lực nhưng võ học lại không tồi, chỉ cần nhìn một lúc y đã nhận ra Phó Việt Thanh còn quá trẻ tuổi, nội công kém xa Giang Miễn.
“Kiếm pháp của gã vô cùng tinh diệu, đáng tiếc vẫn chưa phải đối thủ của Giang đại hiệp.” Hà Ứng Hoan vừa nghĩ vừa lầm bầm một mình, “Nguy rồi, làm cách nào ta mới có thể làm mình bị thương đây?”
Suy nghĩ nhoáng lên, y chợt mỉm cười bước nhanh về phía thiếu niên bị què chân.
“Huynh đài là người đi cùng Phó thiếu hiệp đúng không? Chẳng biết nên xưng hô thế nào?” Hà Ứng Hoan cố tình muốn làm quen với người kia, y chắp tay hành lễ, vẻ mặt tươi cười đặc biệt xán lạn, “Tiểu đệ họ Hà, Hà Ứng Hoan.”
Ai ngờ, thiếu niên chân què chỉ trừng mắt lạnh lùng nói, “Tên họ của ta thì liên quan gì tới ngươi?”
Hà Ứng Hoan giật mình cười gượng, “Ta vừa gặp huynh đài đã cảm thấy thân thiết, rất muốn được làm quen với huynh.”
“Bộ dạng ta thế này mà cũng vừa mắt ngươi sao?” Người kia cười nhạt, vẻ mặt mỉa mai, “Huống chi ta đi cùng Phó Việt Thanh, cần gì phải quen biết một tên thủ hạ của Giang Miễn.”
Hà Ứng Hoan thấy thái độ kẻ kia lạnh lùng thì xấu hổ. Y vừa định nói thêm vài câu làm dịu không khí thì chợt nghe thấy một tiếng cười dài từ rất xa truyền tới, “Tề Trữ, ta không tìm thấy ngươi ở Tây Vực, hóa ra là vì ngươi chạy tới Lâm An.”
Thanh âm truyền tới từ một nơi cách rừng cây cả hơn trăm mét. Lời vừa nói xong, một bóng hắc y đã lướt tới trước mặt Hà Ứng Hoan và thiếu niên chân què.
Thiếu niên tên Tề Trữ kia kinh hãi biến sắc nhưng lại nhanh chóng khôi phục như cũ. Cậu ta cười lạnh, “Nguyên quán của ta ở Lâm An, sao ta lại không được trở về? Ma đầu nhà ngươi là cái gì mà dám chạy tới nơi này dương oai?”
Hà Ứng Hoan thấy người vừa tới là một kẻ võ công cao cường cũng giật mình sợ hãi. Định thần nhìn lại y mới thấy đối phương vận hắc y, đeo mặt nạ, chính là ma giáo giáo chủ Tống Ngọc Thanh ngày đó tới quấy rối. Y lập tức biến sắc thốt lên, “Tống giáo chủ, ngươi vẫn còn ở Lâm An?”
Tống Ngọc Thanh liếc nhìn y rồi ha ha cười nhạt vài tiếng, “Sau khi trúng Thất bộ đoạn tràng tán của Hà thiếu hiệp, ta nào dám chạy đi đâu? Hơn nữa võ công Hà thiếu hiệp cao siêu, ta rất muốn lĩnh giáo một phen.”
Hà Ứng Hoan vừa nghe đã biết đối phương nhìn thấu lai lịch của mình. Y vội vã gượng gạo cười rồi len lén lùi về đằng sau.
May mà Tống Ngọc Thanh cũng không muốn rầy rà với y, chỉ rút kiếm chĩa vào ngực Tề Trữ, lớn tiếng hỏi, “Vật kia đâu?”
“Vật gì? Ta chưa từng nhìn thấy.”
“Tiểu tử thối, đừng giả bộ với ta.” Tống Ngọc Thanh ấn kiếm sâu thêm một tấc, sát khí hung tàn hiện lên trong đôi con ngươi đen thẳm, “Thủ đoạn của bổn tọa ngươi đã biết rõ, có tin ta phế luôn cả chân phải của ngươi đi không?”
Nghe vậy, Tề Trữ cắn răng, mồ hôi nhỏ giọt trên trán. Chần chờ một lúc, cậu ta bỗng nhiên chỉ tay vào Phó Việt Thanh vốn đang tranh đấu cùng Giang Miễn, cao giọng hét lên, “Gần đây ta luôn đi cùng Phó đại ca, có vật gì cũng đã giao cho hắn giữ từ lâu rồi, ngươi tự đi mà lấy.”
“Hừm, cỡ như ngươi chắc cũng không dám gạt ta.” Tống Ngọc Thanh gật đầu, thu kiếm xoay người.
Tề Trữ chọn đúng thời cơ phóng ra châm độc.
Tống Ngọc Thanh chỉ cười khẽ, trở tay vung kiếm chuyển hướng độc châm rồi đâm một kiếm vào đầu vai Tề Trữ, “Tiểu tử thối, công phu dụng ám khí của ngươi còn chưa đủ đâu, tốt nhất nên theo ta quay về Thiên Ma giáo học thêm hai năm nữa.”
“…” Tề Trữ hung tợn trừng mắt với y, vốn muốn mở miệng mắng chửi nhưng cơn đau dữ dội khiến cậu ta chỉ có thể hét một tiếng thê thảm.
Kỳ thực, Tống Ngọc Thanh vừa mới hiện thân, hai người Giang, Phó đã nhận ra, chỉ vì đang khó phân thắng bại nên nhất thời chưa thể thu tay.
Nhưng vừa nghe thấy tiếng Tề Trữ kêu thảm thiết, Phó Việt Thanh làm sao còn chịu nổi nữa? Dù có thể khiến bản thân bị trọng thương, gã vẫn liều mạng xoay người nhảy ra khỏi vòng chiến, đánh thẳng về phía Tống Ngọc Thanh.
Tống Ngọc Thanh không chút hoang mang tiếp chiêu, vừa đấu kiếm vừa phân tâm nói, “Tề Trữ đã giao vật đó cho ngươi? Ánh mắt của nó hóa ra cũng không tệ. Khuyên ngươi nên đưa vật đó ra đây, bổn tọa sẽ để ngươi toàn thây.”
Phó Việt Thanh không nói một lời, nét mặt cũng vô cảm, chỉ có tay phải nhanh nhẹn vung kiếm triển khai kiếm pháp nhanh hơn.
Một hồi đấu với Giang Miễn đã tiêu hao không ít thể lực, lúc này còn phân tâm lo cho thương thế Tề Trữ, gã nào còn là đối thủ của Tống Ngọc Thanh? Không lâu sau, Phó Việt Thanh đã rơi xuống thế hạ phong.
Lúc này Giang Miễn mới phi thân chạy tới, vì tự trọng thân phận không thể liên thủ cùng Phó Việt Thanh đánh địch, hắn đành phải đứng cạnh bên Hà Ứng Hoan, chăm chú theo dõi trận chiến.
Hà Ứng Hoan ỷ có chỗ dựa Giang Miễn nên cố tình cười to vài tiếng rồi cao giọng, “Phó thiếu hiệp vừa cùng Giang thúc thúc của ta đánh nhau một hồi, Tống giáo chủ đã vội vã muốn giao thủ, đúng thật là uy phong. Đúng đúng đúng, đây mới xứng là thiên hạ đệ nhất vô liêm sỉ.”
Tống Ngọc Thanh nghe xong lời này dĩ nhiên vô cùng tức giận. Y hét lớn một tiếng, thừa cơ bắn hai cây độc châm về phía Hà Ứng Hoan.
Chiêu thức ấy của y mạnh hơn Tề Trữ rất nhiều, độc châm phóng đi nhanh chóng, bất ngờ, dù may là có Giang Miễn ra tay ngăn trở nhưng Hà Ứng Hoan vẫn phải liên tiếp thối lui mấy bước, không cẩn thận ngã xuống đất kêu la “Ối!”, “Ối!”
Giang Miễn vội dìu y dậy hỏi, “Ứng Hoan, thế nào?”
“Đừng lo, chỉ bị u đầu thôi.” Hà Ứng Hoan xoa xoa đầu, tức giận nói, “Họ Tống kia thật quá mức khinh người!”
“Chờ đấy, ta sẽ trút giận hộ ngươi.”
Giang Miễn cười khẽ, vung trường kiếm trực tiếp gia nhập cuộc chiến.