Anh chưa đáp lại, đột nhiên tăng tốc vượt lên, sau quay người chạy ngược lại, nhìn cô, hừ một tiếng, lại là biểu tình đáng đánh đòn, “Cậu quản giáo tôi à.” Tiếp theo lại quay người lại, tiếp tục chạy.
Thường Tiếu nhìn bóng dáng anh, có lẽ bởi vì thật sự ăn không ít, dạ dày vì chạy mà trướng đau, bỗng chốc dừng chân, nói, “Ai da, tôi lại không mang tiền nữa rồi.”
Anh quay đầu liếc cô.
Cô hỏi tiếp, “Nè, cậu lại muốn mời tôi?”
Anh giữ vững trạng thái không còn gì để nói, tiếp đó dương khóe miệng, “Cho cậu mượn, nhớ phải trả lại đấy.”
Cô gật đầu, sau đó lại nói, “Không phải là cậu rất hào phóng à?”
“...” Anh cũng ngừng bước chân, mà nay là tư thế đi ngược lại, hừ một tiếng, “Chúng ta cũng không phải rất thân quen.”
Cô liền cười cười, sao lại thuộc làu câu này của anh, cười xong lại nghĩ đến Dư Phi, còn nghĩ đến Tôn Điềm Điềm.
*****
“Cậu thích ăn cái gì?” Ngồi ở bên trong một quán cơm nhỏ ngoài trường, Thường Tiếu cầm thực đơn hỏi Quý Hiểu Đồng.
“Con gái đừng hỏi nhiều như vậy, nếu không tôi lại cho là cậu muốn theo đuổi tôi.” Anh nói chuyện luôn không quanh co lòng vòng, cũng mặc kệ ưu tiên con gái, trừng mắt nhìn cô, “Cậu chọn một món ăn, tôi chọn một món ăn, cộng thêm một bát canh, ăn xong không đủ lại gọi.”
Cô gật gật đầu, sau đó cùng anh lật mở thực đơn, sau đó hai người lại đồng thời buông câu, trăm miệng một lời nói, “Sườn cay...”
Cô ngẩn ra, lại hé miệng cười cười, vừa định mở miệng, anh cũng không để ý hình tượng soái ca liếc cô, “Tôi biết, lại là thật khéo quá!” Tiếp theo nhìn người phục vụ nói, “Mang thêm một khoai tây chiên.”
A, cô cũng thích, vì thế hé miệng cười.
Hai người yên tĩnh một hồi, cô tự dưng thở dài cảm khái, đột nhiên thật cẩn thận nhìn chằm chằm mặt Quý Hiểu Đồng, giết thời gian cũng tốt, dù sao cảnh đẹp ý vui.
Từ tóc anh đến chân mày, tinh xảo, duy mĩ... Nhưng mà nhìn xem quá lâu, anh đột nhiên không vui nhíu mày rống lên, “Nhìn đủ chưa?”
Thật khác biệt so với Dư Phi, vẻ mặt kia đã quen mang nụ cười nhạt. Cô biết như vậy không tốt, Dư Phi là Dư Phi, Quý Hiểu Đồng là Quý Hiểu Đồng, không thể so sánh. Aish, gần đây cô làm sao vậy? Tại sao trở nên không thoải mái như thế?
Thậm chí còn có ý nghĩ là Dư Phi đang ngồi nhìn cô chăm chú, ôi, mày thực...
Không bỏ được ý nghĩ này, khóe miệng dương dương tự đắc cười bất đắc dĩ, bất ngờ nói: “Quý tỏi, cậu có thanh mai trúc mã không?”
“Là đại soái!” Anh không kiên nhẫn sửa đúng. Không thể không nói, phương diện ngoài ý muốn nào đó của anh và cô khá giống nhau, chỉ thấy anh nhíu mày: “Sao thế? Hỏi thăm chuyện riêng tư?”
“Có hay không?” Cô bám riết không tha.
“Bạn chơi thật ra có mấy người, nam nữ đều có, nhưng là bạn trung học, có điều không thân thiết lắm, sau khi lên đại học thậm chí không liên hệ lại.”
“Như vậy...” Trong lòng cô dâng lên xúc cảm, hóa ra cô cùng Dư Phi là do số phận. Nghe Dung Lan nói hồi còn nhỏ cô ấy cũng có thanh mai trúc mã, cũng là do lôi kéo mái tóc, chơi bùn trên đường mà quấn lấy nhau. Nhưng thế giới quá lớn, khoảng cách quá thân cận, hai người đột nhiên đều muốn hít thở không khí bên ngoài, nên càng lúc càng xa.
Khi gặp lại, quen thuộc lại xa cách, liền dễ dàng bỏ lỡ.
Dung Lan từng nói câu, tình cảm thanh mai trúc mã vừa đáng tin nhất, lại vừa không đáng tin cậy nhất.
Không phải không có lý.
Cô lại thở dài, “Đúng rồi” Đột nhiên tò mò, nhìn Quý Hiểu Đồng hỏi, “Cậu đã từng yêu đương chưa?” Nói xong cô lại cảm thấy không cần thiết, loại hình bề ngoài mê người giống anh, nếu như không nói yêu đương nhất định là ánh mắt rất cao, tùy tiện qua lại dây dưa.
“Không liên quan đến cậu.” Anh mở miệng, chăm chú nhìn hướng phòng bếp, “Sao lâu vậy?”
Thật ra thì cô không đói bụng, suy nghĩ lại vẫn cảm thấy ngày thường thích nhất sườn cay, hình như chưa từng làm cô mất khẩu vị. Loại thời điểm này nói không chừng Dư Phi sẽ chọn canh trứng cà chua, chọn đĩa rau xanh, cháo trắng gì đó...
“A...” Sau đó cô ngẩn người, không biết thế nào đột nhiên ý thức được, cho tới nay, Dư Phi chọn thực đơn, trừ bỏ thứ cô yêu thích ra, còn lại đều xuất phát từ nhu cầu của cô...
Toàn bộ đồ ăn vặt là món ngọt, chua ngọt đắng cay, cô tưởng rằng do anh nghĩ ra, kỳ thực anh luôn luôn bận tâm, chăm sóc cô.
Cho nên, cô mới có thể cho rằng anh cũng thích...
Nhưng... Cô chính là rối rắm mì vằn thắn với mì xào!
Nghĩ xong lại thầm nghĩ muốn lén nhìn xuống di động, vừa sờ túi mới nhớ ra không mang theo di động, vì thế ngồi nguyên ở chỗ ngẩn người.
Có chút tâm thần không yên.
Ngồi một hồi, cô mới hạ quyết tâm, mắt mang theo xin lỗi nhìn Quý Hiểu Đồng, đứng lên nói, “Thật có lỗi, tôi không ăn.”
“...” Đối phương mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng lựa chọn không nói gì, mà đợi nhìn kỹ thậm chí còn có chút tủi thân.
Cô nhếch miệng, cười gượng, giống như gặp phải cô, anh quả thật phiền toái không ngừng, trên thực tế hiện tại là cô kêu anh ra. Sau đó dứt khoát ôm bụng che dấu tâm tình, nhăn mặt nói, “Ôi, tôi đau bụng, tôi đi trước nhé.”
Anh giật mình, trực tiếp cho cô một khuôn mặt đen, tiếp theo nói, “Khuôn mặt kia của cậu kỳ thực không thích hợp làm nũng.” Xong rồi lại nói, “Không hợp.”
“Khụ, bữa này tính tôi, trở về đem tiền trả cậu!” Nói xong liền đẩy ghế dựa ra, trực tiếp hướng ra ngoài cửa, chính là... Cô phải đi gặp Dư Phi sao? Trong lòng cô có mấy phần không xác định.
Mười một giờ bốn mươi ba phút, lúc này đã qua giờ tan học, cô cùng Quý Hiểu Đồng không làm được chuyện gì không nói, thời gian cứ thế trôi qua quá nhanh.
Dư Phi hẳn là đi ăn cơm rồi, sẽ không cùng Tôn Điềm Điềm chứ? Thường Tiếu phát hiện tuyệt không thích ý nghĩ này, sau đó yếu ớt nghĩ, kỳ thực cô xem như là bạn gái xì căng đan của anh, ừ, bạn gái giả? Cho nên anh cũng nên giữ mình trong sạch mới đúng.
Không biết làm thế nào, cô dứt khoát ôm cây đợi thỏ chờ Dư Phi ở dưới ký túc xá, có chút hối hận vì không đem theo di động, nhưng đợi được vài phút, cô lại chần chờ...
Vẫn là không có chuẩn bị tâm lý gặp anh.
Lặp lại như thế, làm sao biểu hiện dấu hiệu yêu thương? Nhưng cô cười khổ phủ nhận, rời khỏi nơi buổi sáng hôm nay Tôn Điềm Điềm đợi, đi dạo trên đường trường.
Cho đến khi sân trường vốn ồn ào tan học trở nên yên tĩnh, cô mới thu hồi tinh thần, đã là thời gian nghỉ trưa. Được rồi, Dư Phi nhất định nghỉ trưa, vì thế mới ủ rũ trở về ký túc xá. Nhưng vừa đến dưới lầu ký túc xá cô liền kinh ngạc...
Hai tay Dư Phi cắm ở trong túi đứng ở chỗ cũ, bộ dáng thảnh thơi, cũng không biết đứng bao lâu, nhưng không có một chút cảm giác không kiên nhẫn.
Anh đang đợi cô.
Anh nhất định đang đợi cô...
Cô tự dưng khẳng định ý nghĩ này, tim nhảy thình thịch.
Cô âm thầm nắm chặt mười ngón, nắm đến sinh đau, mới dám kinh ngạc nhìn anh.
Thời gian nghỉ trưa bao lâu? Cô mơ hồ nghĩ, mười phút? Hai mươi phút? Hay ba mươi phút? Anh một mực chờ cô? Khi nào thì bắt đầu chờ? Sau khi cơm nước xong, hay vừa mới đến?
Cô muốn tiến lên, vậy mà bước một bước cũng chần chờ, lại không dám tiến lên.
Tiếp theo tựa như là trái tim tự cảm ứng, anh đột nhiên quay đầu nhìn lại, cứ thế cùng cô bốn mắt nhìn nhau ——
Tiếp đó nhẹ nhàng cười.
Cô cứng ngắc toàn thân tại chỗ, không cách nào nhúc nhích.
Gặp nhau ở biển người ngàn dặm, hóa ra người ta cũng ở nơi đây...
Anh giữ vững mỉm cười, chậm rãi từng bước một, đi tới hướng cô. Tới gần một khoảng nào đó, anh nhẹ nhàng đứng lại, cười nhợt nhạt, “Buổi sáng ăn no căng hai suất, dạ dày không dễ chịu phải không?”
Cô cũng không quan tâm làm sao anh có thể biết, không khỏi uất ức, liều mạng gật gật đầu.
“Đáng đời.” Anh làm như khinh thường trừng mắt nhìn cô, sau đó trở về trọng điểm, “Buổi sáng mất hứng?”
Cô hừ nhẹ một tiếng, lại gật đầu.
“Ai khiến cậu mất hứng?”
“Tôn Điềm Điềm.” Nhắc tới cái tên này, cô tiện thể nhíu mày, “Còn có cậu.”
Anh cười cười, bất ngờ nói, “Biết vì sao tôi thích ăn mì vằn thắn không?”
Hả?
Cô nhất thời không phản ứng kịp, vấn đề thình lình đến, đáp án thình lình đến, trong đầu cô rõ ràng còn rối rắm vấn đề nên tổ chức thế nào, nên mở miệng thế nào... Sau đó đầu óc cô hơi trống rỗng, còn có chút khẩn trương không rõ.
Anh cười nhàn nhạt, nói, “Bởi vì cậu thích, ngu ngốc.”