Anh hôn má cô cưng chiều "Anh yêu em còn không hết làm sao chê em được"
Làm sao anh có thể chê bai người phụ nữ đã chịu đau đớn, nay còn để lại sẹo để sinh con cho anh. Anh đau lòng, bất lực khi nhìn thấy vết sẹo này. Nó khiến anh cảm thấy mình đã vô dụng đến mức nào. Vợ chịu cực khổ mà mình còn nằm đó vô tri vô giác thêm gánh nặng cho cô.
Nay anh đã tỉnh dậy thì sẽ không vô dụng như thế nữa. Sẽ là chỗ dựa của hai mẹ con cô.
"Bây giờ mà mặc quần áo lại thì có hơi lãng phí không khí lãng mạn nhỉ?"
Cô thấy hai người đã trần như nhộng mà anh vẫn cứ thẩn thờ ôm cô thì lên tiếng góp ý. Cô thừa nhận mình có hơi háo sắc. Nhưng phải xem lại là cô đang háo sắc ai. Háo sắc chồng mình là hoàn toàn hợp pháp.
Anh nghe cô nói thế thì phì cười. Sao trước giờ anh không biết cô cũng có lúc bạo dạn thế này nhỉ?
Anh cười gian tà "Anh đâu có ý định buông tha em"
Nói rồi môi anh nhắm thẳng tới môi cô mà tấn công, không lệch một mi li mét nào. Cô cười ngọt ngào đáp trả nụ hôn của anh. Hai người môi lưỡi quấn quít mà hai tay anh cũng không an phận. Một tay trêu chọc nơi đẫy đà của cô. Tay kia dọc theo bụng cô mà đi xuống...
Đến khi cô thở gấp, anh mới buông tha cho đôi môi của cô rồi hôn cổ và xương quai xanh của cô. Nhìn lại những dấu ấn đỏ hồng trên cổ của cô do lúc nãy anh tạo ra. Anh cảm thấy thành tựu.
Cứ thế nụ hôn của anh dần đi xuống. Đến nơi có vết sẹo. Anh âu yếm hôn lên nó. Trong mắt anh vết sẹo của cô là đẹp nhất, nó đáng để anh nâng niu.
Nhìn lại người con gái anh đã khao khát hơn mười năm nay. Luôn ở phía sau âm thầm theo dõi cô. Những lúc cô cười, anh vui. Những lúc cô khóc, anh đau. Đến nay đã hoàn toàn thuộc về anh. Hoàn toàn là người phụ nữ của riêng anh. Anh hạnh phúc. Nếu nói hạnh phúc là một cơn sóng thì có thể cơn sóng này sẽ nhấn chìm tất cả...
Khi biểu tượng nam tính của anh đứng trước lối vào của cô, anh thì thầm bên tai cô "Anh vào, được không?"
Cô ngại ngùng "Đã là bà mẹ một con rồi anh làm như em là thiếu nữ mới lớn..."
Anh cắn nhẹ ngực cô "Nếu anh nhớ không lầm đây là lần thứ hai của em"
Cô đấm vào ngực anh tỏ vẻ dỗi hờn "Đáng ghét"
Còn không phải người nào đó là bê đê hay sao? Ai mà biết được một lần đã dính.
Anh nhấn người xuống. Một giây sau liền nghe thấy một tiếng thở dốc. Không còn đau đớn vì bị xé rách như lần đầu. Nhưng cô vẫn rất gian nan khi chứa đựng anh. Nhìn đôi mày vì cố gắng chịu đựng mà nhíu lại. Anh xót xa. Anh hôn lên đôi mày của cô. Bên dưới luật động chậm rãi nhẹ nhàng. Nơi này trước nay luôn là của anh thì không cần phải gấp gáp. Đợi cô hoàn toàn thích ứng, không còn cảm thấy đau đớn khó chịu mà sẽ thay dần nó bằng cảm giác hoan lạc vui sướng...
Cô nhìn thấy trên trán anh có một tầng mồ hôi mỏng vì chịu đựng. Trong lòng có một chút xót xa. Nếu một người đàn ông vì bạn mà nhẫn nhịn, khống chế dục vọng. Thì chứng tỏ anh ta yêu bạn rất nhiều. Một khi dục vọng lấn át lí trí, thử hỏi có mấy ai sẽ nghĩ đến người con gái dưới thân mà khống chế sức mạnh của mình?
Cô chủ động ôm lấy anh, nhìn anh cười "Em không sao..."
Anh hiểu ý cô, lúc này mới thoải mái vận động. Môi anh tìm đến môi cô. Hôn lên nó và thì thầm "Anh yêu em"
Cô lưu luyến thốt ra bốn từ "Vũ, em yêu anh"
***
Đã hơn hai tiếng trôi qua, hai bà cháu vẫn chơi cùng nhau. Bé con cũng nhớ mẹ nhưng không quấy khóc vì đã có bà nội. Bà nhìn đồng hồ đã quá giờ ăn trưa. Liền cho cháu nội ăn cơm rồi ru ngủ. Bà nhìn thấy căn phòng đã bị khóa trong thì mỉm cười thầm nghĩ: Thôi thì cứ để bọn trẻ ngủ bù khỏi ăn.
_____________
Lần đầu viết nên sương sương thôi nha ><