Trong quá trình tư vấn điều trị, Trình Thuỵ Vi có thể thấy Trịnh Hoài Đức bị chứng rối loạn lo âu nặng, bởi vì lượng công việc dày đặc kéo dài dẫn đến tâm lý căng thẳng không được giải toả. Những điều này khiến cho ông ta cảm thấy không thoải mái, sinh ra cáu gắt với mọi người, thậm chí còn ảnh hưởng đến sinh hoạt của cơ thể. Nhìn chung đều là triệu chứng giống với trên bệnh án mà Lâm Cửu Tư đã nói. Loại rối loạn lo âu này không hiếm gặp, xã hội bây giờ người người quay cuồng trong công việc không được nghỉ ngơi đều rất dễ bị.
Tuy nhiên có một điểm mà Trình Thuỵ Vi cảm thấy kỳ lạ. Ngoài những điều này, dường như Trịnh Hoài Đức vẫn còn một nỗi lo lắng sợ hãi vô hình, triệu chứng này không hề được nhắc đến trong bệnh án của Lâm Cửu Tư.
Lâm Cửu Tư là tiến sĩ tốt nghiệp loại xuất sắc, luận năng lực không hề thua kém Trình Thuỵ Vi, anh ta không thể sơ suất những cái cơ bản thế này.
Thêm một điều nữa là Trịnh Hoài Đức từ chối việc điều trị bằng liệu pháp thôi miên. Ông ta tuân thủ các liệu pháp tâm lý khác để giải toả căng thẳng tâm lý nhưng lại đặc biệt từ chối thôi miên.
Kết thúc buổi điều trị đã là một tiếng rưỡi sau đó. Trịnh Hoài Đức sau buổi điều trị cảm giác đã tốt hơn, cơ mặt giãn ra, cơ thể được thoải mái thả lỏng thêm một chút.
Ông ta rót cho Trình Thuỵ Vi một ly trà rồi tấm tắc: “Cậu Trình, năng lực của cậu rất tốt, còn tốt hơn cả tiến sĩ Lâm. Không biết cậu nghĩ thế nào về việc trở thành chuyên viên trị liệu riêng của tôi? Thú thật với cậu, dù tôi đã điều trị tâm lý khá lâu nhưng công việc dày đặc, có điều trị cũng dường như không có ích. Nhưng với năng lực này của cậu thì đúng là khác biệt!”
Trình Thuỵ Vi đón lấy ly trà, hắn cười trừ.
“Tôi không có ý định cướp chén cơm của người khác. Được ông tán thưởng là vinh dự của tôi nhưng hiện tại tôi đã có một công việc ổn định khác rồi.”
Trịnh Hoài Đức khẽ “ồ” một tiếng thể hiện sự tiếc nuối.
“Vậy tôi cũng không thể cưỡng ép cậu được. Cậu Trình, cảm ơn cậu vì hôm nay rất nhiều. Cậu vất vả rồi.”
Trịnh Hoài Đức đứng lên bắt tay với Trình Thuỵ Vi, sau đó Trình Thuỵ Vi ra về. Cá nhân hắn đối với con người này không có thiện cảm. Trình Thuỵ Vi không phải kiểu người làm việc theo cảm tính nhưng hắn lại khá tỉ mỉ quan sát và cảm nhận mỗi người trong lần tiếp xúc đầu tiên. Điều khiến hắn cảm thấy không thoải mái với con người này chính là vẻ lịch thiệp trái với bản chất thật.
Trịnh Hoài Đức mở miệng câu nào đều rất văn nhã, có thể nói là rất biết điều chỉnh và kiềm chế. Những loại người này thường không muốn để người khác nhìn rõ bản chất thật của mình hoặc đang muốn che giấu một điều gì đó. Nói tóm lại, sự thân thiện và lịch sự đó hoàn toàn là vẻ ngoài giả mạo. Trình Thuỵ Vi đối với con người này không có thiện cảm bởi vì hắn cảm nhận được từ người Trịnh Hoài Đức một cảm giác rất quen thuộc.
Là cảm giác khi nhìn một tên tội phạm đang cố che đậy lỗi lầm của bản thân.
Hoặc có lẽ là do hắn suy nghĩ quá nhiều quá đa nghi cũng nên, nhưng hắn vẫn tin rằng loại người này không tốt.
Sau khi đi ra từ văn phòng Trịnh Hoài Đức, Trình Thuỵ Vi bắt gặp thư ký Lý nên liền truyền đạt lại lời nói của người đàn ông đã nhờ vả gặp ban nãy. Thư ký Lý nghe xong liền gật gù nói: “Cậu ấy là tài xế riêng của ông chủ, tên Bùi Cảnh. Cậu ta là, việc cũng lâu rồi nhưng tính tình vẫn cẩu thả, có gì không phải xin cậu bỏ qua.”
Trình Thuỵ Vi lắc đầu. Sau đó thư ký Lý tiễn Trình Thuỵ Vi ra tận cổng công ty, Tình Thuỵ Vi bắt xe quay về nhà. Trên đường về vẫn luôn nghĩ về người phụ nữ chanh chua đã nhìn thấy ngày hôm nay.
Gần về đến nhà thì nhận được tin nhắn của Đằng Tĩnh Nhiên bảo trong cục có việc, nếu tiện qua một chuyến nên Trình Thuỵ Vi không về nhà nữa mà bảo tài xế chạy thẳng đến cục cảnh sát.
Trình Thuỵ Vi cất đồ ở văn phòng xong liền qua tìm Đằng Tĩnh Nhiên.
“Có chuyện gì thế?”
Đằng Tĩnh Nhiên day day trán, biểu cảm giống như đã gặp một cản trở lớn. Trình Thuỵ Vi kéo ghế ngồi, lại cười giở giọng mỉa mai: “Có thể làm khó đội trưởng Đằng của chúng ta thì xem ra là chuyện lớn rồi. Nhưng chuyện lớn tới mức đó thì anh tìm tôi cũng có ích gì.”
Đằng Tĩnh Nhiên nhíu mày, ngước nhìn Trình Thuỵ Vi đang ngồi với dáng vẻ thong dong hết sức.
“Chuyện này cần cậu giải quyết. Không phải cậu là tiến sĩ tâm lý sao, bây giờ có đất cho cậu dụng võ rồi.”
Trình Thuỵ Vi nhướn mày, tỏ vẻ hứng thú. Đằng Tĩnh Nhiên đứng dậy, ngoắc tay ra hiệu cho Trình Thuỵ Vi đi theo. Rời khỏi văn phòng của đội trọng án rồi đến thẳng phòng khám nghiệm tử thi của Lý Đào. Trình Thuỵ Vi đi theo sau nhìn thấy điểm đến là phòng khám nghiệm tử thi liền không nhịn được mồm, cười cười nói: “Tôi học tâm lý để tư vấn cho người sống, người chết không có ích đâu.”
Đằng Tĩnh Nhiên ong hết cả đầu, quay sang gắt: “Cậu nghiêm túc chút đi.”
Nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của Đằng Tĩnh Nhiên nên Trình Thuỵ Vi cũng không đùa nữa. Sau khi vào trong, Lý Đào đưa cho Đằng Tĩnh Nhiên một bản báo cáo. Đằng Tĩnh Nhiên không xem mà trực tiếp đưa qua cho Trình Thuỵ Vi luôn.
Trình Thuỵ Vi cầm lấy báo cáo, bên trên có dán hình một cô bé tầm chín mười tuổi và thông tin lý lịch cơ bản, trang phía sau là ảnh chụp những vết thương nặng nhẹ có đủ.
Trình Thuỵ Vi lật đến trang thứ ba thì giật mình khi nhìn thấy một tấm ảnh chụp vết thương: “Cái này là bị ***** *** sao?”
Đằng Tĩnh Nhiên vò đầu, anh ta chậm rãi giải thích cho Trình Thuỵ Vi với biểu cảm khó chịu: “Không sai. Cô bé này chính là nạn nhân của một tên biến thái. Sáng nay mẹ cô bé đã đến chỗ chúng ta báo án.”
Vì tính chất của vụ án nghiêm trọng nên cục trưởng Trần đã đồng ý để Đằng Tĩnh Nhiên huỷ bỏ kì nghỉ phép và quay về cục tiếp nhận điều tra vụ án này.
“Vậy bây giờ nạn nhân ở đâu?”
Lý Đào đáp, vẻ mặt có hơi bất mãn: “Ở trong bệnh viện. Cô bé bị thương rất nặng, tên biến thái đó có lẽ không chỉ ***** *** mà còn hành hung.”
Như vậy… cũng quá tàn nhẫn rồi!