Chương 20: Bằng lòng
Tính toán ngày tháng, vai ác đại lão đã có sáu ngày không tới, Ngô Ưu cảm thấy có chút không quen, nàng luôn cảm thấy bản thân thiếu mất cái gì đó. Khoảng thời gian này khác với trước đây, tuyết đã ngừng rơi và không còn gây ra tai họa nữa, Triệu Thanh Thư cũng vì vậy mà bận rộn, không rảnh ngăn cản Triệu Thanh Tử ra ngoài.
Một chút mất mát thoáng qua lòng nàng, hay là ngày ấy nàng đã làm sai cái gì sao? Ngô Ưu đột nhiên có chút kinh hoảng, lần này nàng không có sợ hãi Triệu Thanh Tử sẽ hại chính mình, mà là sợ hãi bản thân sẽ mất đi nàng ấy.
Ở thế giới này, bằng hữu duy nhất của Ngô Ưu có lẽ là Triệu Thanh Tử, nhớ tới lúc trước đều là nàng ấy tới tìm nàng, Ngô Ưu ảo não mà gãi đầu. Có lẽ lần này nàng nên tới cửa tìm nàng ấy, dù sao hôm nay Triệu Thanh Thư hẳn là không có ở nhà.
Sau khi hạ quyết tâm, Ngô Ưu nở nụ cười, cưỡi trên hắc mã của nàng rồi tiến thẳng đến Vĩnh Định hầu phủ. Vai ác đại lão, ta tới rồi đây!
"Thực xin lỗi, hôm nay tiểu thư nhà ta thân thể không khoẻ, vì vậy không gặp khách, mời Ngô tiểu thư trở về."
Ngô Ưu nhìn nha hoàn ở cửa trả lời nàng, ăn bế môn canh, không biết vì sao trong lòng nàng có chút hụt hẫng. Bởi vì cũng không vội quay về, Ngô Ưu liền dắt ngựa chậm rãi đi.
Những người bán hàng rong ở ven đường thấy Ngô Ưu tới thì đều hạ giọng xuống. Nếu là bình thường, có lẽ Ngô Ưu sẽ không để ý, nhưng hiện tại nàng lại cảm thấy khổ sở.
Bởi vì thất thần nên Ngô Ưu không có chú ý tình huống trước mặt, mãi cho đến khi nàng đụng vào một người, nàng xoa xoa cái trán bị đụng phải, người ở đằng trước cũng quay đầu lại.
Oa! Ngô Ưu không khỏi cảm thán một tiếng. Người ở dị giới này ăn cái gì thế này, vì sao ai ai cũng đều lớn lên xinh đẹp như vậy. Trên tóc của nữ tử cài món trang sức hình một đóa phù dung sặc sỡ, tuy phụ sức lớn nhưng lại không có vẻ khoa trương, ngược lại còn khiến cho người thêm kiều mị.
Nghĩ đến vừa mới đụng vào nhân gia là lỗi sai của mình, nàng liền vội vàng xin lỗi: "Thực xin lỗi. Cô nương, ngươi không sao chứ?"
Lệ nương khẽ nhíu mày, sau khi nghe được Ngô Ưu xin lỗi thì ôn nhu nói một tiếng: "Không có việc gì."
Lệ nương giương mắt, nhìn nữ tử minh diễm ở trước mặt, ánh mắt sáng lên: "Xin hỏi, ngài là Ngô Ưu tiểu thư sao?"
Ngô Ưu có chút kinh ngạc, nhìn cô nương nhu nhược thế nhưng không sợ hãi, ngược lại dường như còn có chút hưng phấn, nàng ngạc nhiên nói: "Đúng vậy, ta là Ngô Ưu, ngươi là?"
Trong mắt Lệ nương hơi mang theo ý cười: "Ta tên là Lệ nương, thân phận hèn mọn, tiểu thư không quen biết cũng là bình thường. Hôm nay Ngô tiểu thư ra ngoài là để gặp Triệu tiểu thư sao?"
Nghe được lời này, trong lòng Ngô Ưu càng cảm thấy ngạc nhiên, huống hồ cái tên Lệ nương này cũng có chút quen thuộc. Nàng lục lại ký ức, thì ra người này chính là hoa khôi của Túy Hồng Lâu, trong trí nhớ của nguyên chủ, nhóm hồ bằng cẩu hữu thường hay nhắc tới.
Nhưng vì sao nàng ta lại biết nàng ra ngoài để gặp Triệu Thanh Tử: "Vì sao ngươi biết ta tới gặp nàng."
Lệ nương nghe vậy dường như hơi ngạc nhiên, chợt che miệng nở nụ cười: "Có vẻ Ngô tiểu thư không biết mấy lời đồn trong kinh thành rồi, chuyện giữa ngài và Triệu tiểu thư đã là chuyện mà toàn kinh thành đều biết đến."
Như vậy sao? Trong lòng Ngô Ưu có chút xấu hổ, nàng thế nhưng một chút cũng không biết. Nhưng mà phải nói trở về, thanh danh của nàng kém như thế, có ai dám múa may đến trước mặt nàng đâu, hiện giờ cũng không biết vì sao vai ác đại lão tránh mặt nàng, nhớ tới liền có chút phát sầu.
Nhìn Ngô Ưu cau mày giống như có vài phần ưu sầu, Lệ nương đột nhiên đoán đuợc, nàng ngập ngừng dò hỏi: "Ta thấy Ngô tiểu thư ngài có chút phiền não, chính là cãi nhau với Triệu tiểu thư sao?"
Cãi nhau sao? Hẳn là vậy đi, nghĩ đến đó Ngô Ưu liền gật đầu xem như thừa nhận.
"Nếu như hôm nay Ngô tiểu thư còn không có việc gì khác, không biết ta có thể thỉnh ngài tiểu tọa trong chốc lát được hay không?"
Ngô Ưu nhìn người trước mặt nhu nhược thoạt nhìn không giống như là có uy hiếp, nhưng mà nàng vẫn cảnh giác trong lòng: "Không biết mời ta tiểu tọa là vì có việc gì?"
Lệ nương nghe được lời Ngô Ưu nói có ý cảnh giác, hơi có chút tiếc nuối, nàng bất đắc dĩ cười: "Ta muốn thử xem có thể giúp các ngươi hay không? Nơi này người nhiều tai tạp, không phải là nơi thích hợp để lắng nghe. Ngô tiểu thư không cần lo lắng, ta tay trói gà không chặt, không thể uy hiếp được ngươi."
Trong lòng Ngô Ưu đã tin vài phần, nhưng cảm giác hai người còn không quá thân thuộc, vì vậy cự tuyệt lời mời của nàng ta. Khi nàng đang muốn vòng qua nàng ta rồi trở về, lúc hai người đi ngang qua nhau, Ngô Ưu nghe được nàng ta nhẹ nhàng nói.
"Có lẽ hôm nay Ngô tiểu thư không cần phải gấp gáp trở về, hôm nay ta đi ngang qua Quốc Tử Giám, nghe người ta nghị luận, dường như ca ca của Triệu tiểu thư chưa đi đương trị."
Hôm nay Triệu Thanh Thư không đến Quốc Tử Giám đương trị? Vậy có phải hôm nay nàng ấy vốn cũng không muốn ngăn cản nàng hay không? Tâm tình nàng vốn ủ dột, thoáng chốc mà trở nên bừng sáng lên.
Tuy Ngô Ưu cảm thấy hơi kỳ quái, người này dường như biết rõ nàng đang ưu sầu chuyện gì. Nhưng chung quy nàng vẫn muốn đi nghiệm chứng một chút, nàng nhìn thoáng qua Lệ nương, thấy nàng ta vẫn mỉm cười ôn nhu, dường như là thật sự vì mình cao hứng.
Ngô Ưu nhíu mày, vẫn nói một tiếng đa tạ với nàng ấy, sau đó xoay người đi đến Vĩnh Định hầu phủ.
Lúc này, trong lòng Triệu Thanh Tử cũng đã sốt ruột vô cùng. Tuy nàng có chút tức giận hành động hôm đó của Ngô Ưu, nhưng sẽ tuyệt đối không có ý định cự tuyệt nàng ấy ở ngoài cửa. Kỳ thật, hôm nay nàng còn cực kỳ cao hứng bởi vì nàng ấy đến đây.
Chỉ là không ngờ hôm nay ca ca lại không đi đương trị, Ngô Ưu tới cửa thì vừa lúc bị bắt gặp.
Triệu Thanh Thư nhìn sắc mặt muội muội bình tĩnh, nhưng đáy mắt giống như lộ ra nôn nóng, hắn biết nàng hiện tại đang giận hắn, nàng đang trách hắn vì đuổi Ngô Ưu đi.
Triệu Thanh Thư thở dài: "Tử Nhi, Ngô Ưu quan trọng với ngươi như vậy sao?"
Triệu Thanh Tử vốn đang tức giận, nhưng nghe được lời này thì lại sửng sốt: "Nàng rất quan trọng."
Tuy nàng nhẹ nhàng đáp, nhưng Triệu Thanh Thư lại cảm nhận được sự kiên định vô cùng ở trong đó. Hắn hơi nhíu mày, Triệu Thanh Thư có chút ưu sầu nói: "Tử Nhi, ta biết ngươi giận ta, nhưng ai ở kinh thành cũng biết Ngô Ưu là cái dạng gì, ta không yên tâm giao ngươi cho nàng."
Kỳ thật còn có một câu Triệu Thanh Thư không có nói ra, đó chính là hắn cảm thấy Ngô Ưu rất kỳ quái. Ngày ấy nàng đâm Tử Nhi bị thương, khi hắn tới cửa, tuy rằng nàng tỏ ra vô cùng yêu Tử Nhi, nhưng mà hắn lại không có cảm nhận được tình yêu nàng dành cho Tử Nhi ở trong nàng.
Triệu Thanh Thư không khỏi lại nghĩ tới mẫu thân, hắn hơi siết chặt nắm tay. Nếu như Ngô Ưu không hề yêu Tử Nhi, hắn nhất định phải nghĩ cách kết thúc đoạn nghiệt duyên này, không thể lại để cho muội muội trải qua nỗi thống khổ như mẫu thân.
Triệu Thanh Tử nghe vậy vốn định phản bác, lại thấy ca ca cúi đầu đắm chìm trong thế giới của chính mình, hắn siết tay thật chặt, dường như cực kỳ thương cảm, nàng cũng không khỏi mềm lòng vài phần.
"Ta biết ca ca đang lo lắng điều gì, nhưng mà ta có thể cảm giác được Ngô Ưu không giống với mấy lời đồn đãi ở kinh thành."
Triệu Thanh Tử lại nghĩ tới ngày đó Ngô Ưu nắm lấy tay nàng, nói với nàng rằng nàng có thể thử tin tưởng nàng ấy, lúc ấy nàng thật sự ở trong mắt nàng ấy thấy được sự đau lòng.
Triệu Thanh Tử nắm lấy tay ca ca, ánh mắt kiên định: "Ca ca ngươi tin tưởng Ngô Ưu, hoặc là nói ngươi hãy tin tưởng ta một lần."
Triệu Thanh Thư nhìn đôi mắt của muội muội, giờ phút này đôi mắt đó tràn ngập những sắc thái khác với lúc bình thường. Không thể không nói, từ sau khi Ngô Ưu thổ lộ với muội muội, muội muội liền càng thêm cởi mở hơn.
Hắn không biết đã bao lâu rồi không thấy nàng có hứng thú với thứ gì như vậy. Sau khi hai chân nàng tàn tật, nàng đều luôn thờ ơ với mọi thứ, nội tâm hắn bỗng nhiên mềm mại, chỉ ở trong lòng cảm thán: Thôi thôi, hắn hiện giờ làm như vậy cũng không phải là đang cưỡng cầu sao? Dù sao còn có hắn dõi theo nàng.
Mấy phen rối rắm qua đi, hắn cuối cùng vẫn không kiên trì nữa: "Thôi, phàm là sự chớ có cưỡng cầu, nếu như không hợp thì tách ra, hiểu chưa?"
Có lẽ là không nghĩ tới ca ca mở lòng lại đơn giản như vậy, trong lòng Triệu Thanh Tử còn có chút kinh ngạc, cũng có chút vui sướng.
Vì thế, nụ cười trên khuôn mặt nàng càng thêm rạng rỡ, giọng nói cũng lớn hơn bình thường một chút: "Cảm ơn ca ca!"
Khóe mắt Triệu Thanh Thư mỉm cười: "Nha đầu ngốc, mặc kệ như thế nào, ca ca vĩnh viễn đều ở chỗ này."
Trong lòng Triệu Thanh Tử trở nên ấm áp, đồng thời cũng thật cao hứng bởi vì sau này nàng cũng không cần nghĩ cách trốn ra ngoài, có thể quang minh chính đại mà đi rồi. Rốt cuộc, chuốc rượu quá nhiều cho ca ca, đối với thân thể hắn cũng có tổn hại.
Nhìn muội muội không còn mặt ủ mày ê, Triệu Thanh Thư nhớ tới hắn còn có việc cần phải xử lý ở Quốc Tử Giám, vì vậy cùng Triệu Thanh Tử nói lời từ biệt.
Ngô Ưu ngồi xổm ở bên ngoài Vĩnh Định hầu một hồi lâu, rốt cuộc cũng chờ được Triệu Thanh Thư ra khỏi cửa phủ, trong lòng nàng trở nên vui vẻ, Ngô Ưu không dám tiến vào từ cửa chính, bởi vì sợ Triệu Thanh Thư đã phân phó cái gì trước đó.
Cũng may nàng có võ công, bò tường cũng không tính là chuyện gì. Sau khi tiến vào phủ, Ngô Ưu ngẩng đầu thì lập tức choáng váng, nàng phát hiện bản thân cũng không biết Triệu Thanh Tử đang ở nơi nào.
Giờ phút này nàng thật sự muốn đâm đầu vào tường, đành tiếp tục tìm vậy, nhất định là có thể tìm được.
Kỳ thật khi Ngô Ưu tiến vào thì đã có người đến báo cáo cho Triệu Thanh Tử, bao gồm cả chuyện nàng lạc đường.
Tuy trong lòng Triệu Thanh Tử cảm thấy buồn cười, nhưng nàng cũng vô cùng ngạc nhiên, người này thế nhưng sẽ tự mình tìm tới, nàng vốn tưởng rằng nàng ấy nhất định sẽ trực tiếp trở về.
Nàng phân phó người nghĩ cách dẫn nàng ấy lại đây, miễn cho nàng ấy chạy đến nơi không nên đến, thấy người không nên thấy.
Khi Ngô Ưu đang lạc đường, nàng đột nhiên nhìn thấy thị nữ bên người Triệu Thanh Tử. Bởi vì ngày thường người này luôn đẩy xe lăn cho Triệu Thanh Tử, vì thế Ngô Ưu muốn đi theo để tìm Triệu Thanh Tử.
Nàng trộm đi theo, sau khi rẽ trái rẽ phải rốt cuộc thấy nàng ta vào một tiểu viện, sau đó liền không trở ra. Trong lòng nàng cảm khái hầu phủ cũng thật lớn, có lẽ là bởi vì hoàng thân quý tộc không giống với người bình thường đi.
Đợi trong chốc lát lại nhìn thấy thị nữ kia ra ngoài. Ngay khi nàng ta ra khỏi cửa, Ngô Ưu lập tức xoay người tiến vào trong viện, bản thân nàng cũng không biết rõ, vì sao hiện giờ sẽ lưu lạc đến nước này, nàng đi vào cửa như vậy thật giống như là đang muốn ám sát ai.
Sân này cũng thật lớn, đương nhiên Ngô Ưu không phải tới xem sân, nàng nhẹ gõ cửa phòng, thì thào như tên trộm: "A Tử ngươi ở đâu? Ta tới tìm ngươi."
Triệu Thanh Tử ở trước cửa phòng, nghe giọng nói Ngô Ưu như vậy thì cảm thấy cực kỳ buồn cười, nàng ra vẻ tức giận nói: "Ngươi tới làm gì, không phải nói hôm nay ta không khoẻ sao?"
Thì ra nàng thật sự tức giận, sắc mặt Ngô Ưu trắng bệch, nội tâm có chút uể oải, giọng nói cũng có vài phần vội vàng: "Ngươi giận ta sao?"
Nghe thấy giọng nói người ở ngoài cửa đều trở nên có chút không đúng, Triệu Thanh Tử cũng không tiếp tục chọc ghẹo nàng nữa, nàng mở cửa rồi cười một tiếng: "Vào đi, ta lừa ngươi thôi."
Lúc này Ngô Ưu thật sự không hề tức giận, nàng vỗ ngực rồi nhẹ nhàng thở ra: "Ngươi làm ta sợ muốn chết!"
Cảm giác nàng thật sự giống như bị dọa không nhẹ, trong lòng Triệu Thanh Tử cảm thấy hối hận, nhưng mà nàng cũng chợt nhận ra, thì ra trong lòng nàng ấy, nàng cũng quan trọng như thế.
Triệu Thanh Tử cười cười, nắm chặt tay Ngô Ưu: "Vào đây trước đi."
Danh Sách Chương: