Trong lòng Cố Thanh Sơn vui mừng như điên, nhưng bên ngoài lại không dám biểu hiện ra một chút nào, quay sang dặn dò Ninh Hinh: "Muội mau đi thu thập đồ đạc, ta đi đến nhà Doãn tứ thẩm một lát rồi sẽ về ngay. À, đúng rồi, không cần mang chăn đệm đâu, trên xe của ta đều có, toàn là hàng mới mua trên trấn. Muội chỉ cần mang mấy bộ quần áo là được, bạc cũng không cần đem, đi trên đường không an toàn."
Ninh Hinh nhìn Cố Thanh Sơn bước ra ngoài sân, cầm hai bao điểm tâm và một cái tay nải vội vã đi, liền hiểu ý của hắn. Chắc chắn hắn biết trong nhà nàng hiện tại không dư dả nên mới dặn nàng không cần mang theo tiền.
Ninh Hinh gấp vài bộ quần áo, lại đem hai lượng bạc và một xâu tiền cuối cùng trong nhà nhét vào tay nải, gói thêm vài cái bánh bao chay, xong xuôi liền đi ra nói chuyện với cha nương về việc của đại tẩu, thì thấy Cố Thanh Sơn quay lại.
Hắn leo lên xe, thu dọn bên trong xong quay đầu nhìn Ninh Hinh đang đeo tay nải cười nói: "Muội lên đi, ta đã trải chăn nệm xong rồi, có thể nằm chợp mắt một lát, tối hôm qua chắc muội cũng không có ngủ tốt đúng không?"
Trong mắt Ninh Hinh đúng là có mấy sợi tơ máu, mấy ngày nay vì lo chăm sóc mọi người trong nhà, tinh thần và thể sác của nàng đều mệt mỏi. Bỗng nhiên được người khác chăm sóc, nàng có chút không quen, rồi lại bị sự tin tưởng của hắn làm cho cảm động, ngại ngùng khẽ ừ một tiếng liền chui vào trong xe.
"Cha, nương, hai người yên tâm, con nhất định sẽ đem vị thần y kia mời đến, Tiểu Hạo đệ nhớ chú ý một chút, nương cũng gầy yếu, thương trên người cha chỉ vừa khỏi, bây giờ đệ là nam tử duy nhất trong nhà, tất cả mọi chuyện đều dựa hết vào đệ đó." Ninh Hinh ôn nhu cỗ vũ đệ đệ của mình.
Ninh Hạo ưỡn bộ ngực nhỏ, cất cao giọng nói: "Tỷ yên tâm đi, đệ đã lớn rồi, nhất định sẽ là một nam tử hán có bản lĩnh như Thanh Sơn ca."
Cố Thanh Sơn cười sờ sờ đầu Tiểu Hạo, cùng nhị lão từ biệt: "Hai người yên tâm, con nhất định sẽ bảo vệ tốt Ninh Hinh. Tuyệt đối sẽ không để nàng gặp một chút nguy hiểm nào."
Tất cả mọi người đều nóng vội muốn đi mới thần y nên không nói thêm gì nữa. Ninh Hinh buông rèm xuống, Cố Thanh Sơn vội vàng đánh xe đi.
Hai bên có rèm che nên bên trong xe ngựa có chút tối, hắn đã trải tốt chăn nệm, vừa vặn thích hợp ngủ. Chính là bên ngoài có một nam nhân ngồi lo đánh xe, nàng nếu nằm ở trong này ngủ thật sự cũng có chút ngại. Sợ làm bẩn chăn, Ninh Hinh cởi giày, ngồi ở rìa đệm, yên lặng lắng nghe động tĩnh ở bên ngoài.
Cố Thanh Sơn quay đầu lại, nhìn qua khe hở thấy nàng đang ngồi, liến nói: "Muội nhanh nằm xuống đi, nếu không sẽ dễ bị người xung quanh phát hiện."
Ninh Hinh nghĩ nghĩ cũng cảm thấy có khả năng, lỡ như gặp người nào đó hiếu kỳ, tiện tay vén rèm xe lên không phải là sẽ thấy được nàng sao?
Nghĩ đến đó, Ninh Hinh liền thoải mái nằm xuống, đem chăn đắp lên người. Nếu gặp ai đó, nàng kéo chăn lên vừa vặn che được.
"Thanh Sơn, đi lên trấn phải không? Nghe nói ngày hôm qua ngươi ở nhà lý chính mua hai mươi mẫu đất gần núi, đem mảnh dốc phía đông Lai Thủy Hà đều mua hét, có đúng không?" Giọng nói của một đại thúc vang lên.
"Dạ, đúng vậy Tây Sơn thúc, ta cũng đã hai mươi tuổi rồi, nên mua ít đất mà xây nhà cưới vợ chứ. Ngài là thợ xây giỏi trong thôn, hôm nào rãnh ta còn phải sang mời thúc hỗ trợ xây nhà đó." Cố Thanh Sơn cười đáp.
"Ai u, ngươi tính xây một cái nhà lớn bao nhiêu mà mua nhiều đất như thế? Tiểu tử ngươi đi ra ngoài mấy năm, thật đúng là phát đạt, nghe nói ngày hôm qua ngươi vung tay lấy thẳng ra hai mươi lượng bạc, ta cũng không dám tin."
Cố Thanh Sơn tuy đáp lời nhưng roi trên tay không có ngừng lại, hắn ra sức thúc ngựa, chẳng mấy chốc đã đi qua Tây Sơn thúc, hắn đáp qua loa: "Tây Sơn thúc, hôm nay ta còn có việc, chuyện này ngày khác chúng ta sẽ nói chuyện nhiều hơn."
"Được, ngươi mau đi đi. Khi nào xây nhà nhớ kêu ta một tiếng."
"Được rồi thúc. Hẹn gặp lại." Cố Thanh Sơn trong lòng cảm thấy vui vẻ, nghĩ đến vợ tương lai của mình đang nằm ở trên xe, càng hạnh phúc hơn, cười đến không khép miệng lại được.
"Thanh Sơn ca, có việc gì mà vui vẻ vậy? Huynh đang muốn đi lên trấn trên sao? Có thể cho chúng ta quá giang một đoạn được không?" Đây là giọng nói của Doãn đại nha.
Cố Thanh Sơn tính tình khá dễ chịu, Ninh Hinh trong lòng cũng biết rõ, hắn chưa bao giờ từ chối giúp đỡ ai cả. Đoán chừng hắn sẽ cho Doãn đại nha đi nhờ xe nên nàng vội kéo chăn trùm kín mít.
"Đại nha, hôm nay ta có việc gấp, hơn nữa ta cũng không đi lên trấn nên không mang ngươi đi được, để lần sau đi." Cố Thanh Sơn nhìn Doãn đại nha và nương tử của Tiểu Xuyên trực tiếp cự tuyệt.
Nương tử của Tiểu Xuyên hôm qua mới bị sự xuất hiện của Cố Thanh Sơn làm cho giật mình, ỷ vào Doãn gia cùng hắn có quan hệ không tồi, liền muốn thử một chút, cười ôn nhu nói: "Thanh Sơn ca, hai chúng ta cũng chỉ đi nhờ một đoạn thôi, chúng ta chưa bao giờ được ngồi một xe ngựa nào lớn như thế này, liền muốn thử một chút."
Cố Thanh Sơn nhỉn thoáng qua vẻ mặt của Trương Xán Như, âm thanh lạnh lùng nói: "Ta đã nói hôm nay không được, hôm khác sẽ cho các ngươi ngồi thử."
Hắn vung roi, ngựa tung vó chạy lướt qua, bụi đất tung bay thổi thẳng vào mặt hai nữ nhân, bọn họ bất mãn, tức giận trừng mắt nhìn xe ngựa mấy lần.
"Hừ, kiêu ngạo cái gì chứ, còn không phải là một tên trồng dưa hay sao? Cũng không biết ở ngoài gặp được cái vận cứt chó gì mới đổi đời, để ta xem ngươi kiêu ngạo được bao lâu." Doãn đại nha hầm hừ nói giọng khinh miệt.
Giọng nói của nàng ta khá lớn, Cố Thanh Sơn nghe được, nhưng hắn cũng không vì chút việc nhỏ này mà so đo cùng với nữ nhân, tay to vung lên, ngựa chạy nhanh về phía trước.
Ninh Hinh lắng tai nghe một chút, thấy xung quanh yên tĩnh liền ngồi dậy, đi về phía gần hắn ngồi xuống, thấp giọng nói: "Thanh Sơn ca, cho dù có ngồi cùng xe, huynh cứ để cho bọn họ ngồi ở bên ngoài, muội dùng chăn che kín đầu lại là được, đỡ phải để bọn họ nói huynh hẹp hòi."
Cố Thanh Sơn quay đầu lại nhìn về phía Ninh Hinh sau tầm rèm, ôn nhu cười nói: "Muội ngủ một lát đi, chờ chúng ta đi ra khỏi trấn Lai Thủy thì không gặp người quen nữa, đến lúc đó ta sẽ gọi muội dậy. Muội yên tâm, hôm nay ai muốn đi nhờ xe ta cũng không đồng ý, mặc kệ bọn họ thích nói cái gì thì nói."
Ninh Hinh không nghĩ cãi nhau với hắn, đây là xe của hắn, hắn muốn làm như thế nào thì làm. Xe ngựa chạy khá êm, rất thích hợp để ngủ, một lát sau, Ninh Hinh liền chìm vào mộng đẹp.
Cố Thanh Sơn lặng lẽ vén rèm lên một chút, một bên vừa đánh xe, vừa ngắm nhìn dung nhan của nàng khi ngủ, nhìn thế nào cũng đều cảm thấy không đủ.
Hắn tủm tỉm cười, ngẫm nghĩ, một lát nàng thúc dậy, hắn nên nói chuyện gì với nàng thì tốt đây? Không ngờ mới vừa trở lại, đã có thể cùng nàng đơn độc ở chung, hắn vui mừng đến nổi không biết nói cái gì nữa.
Tới gần trưa, xe ngựa đi ra khỏi trấn Lai Thủy, tiếng nước ào ào cách đó không xa khẽ đánh thúc Ninh Hinh, nàng vừa mở mắt liền nhìn đến ánh mắt ôn nhu quần quýt si mê của Cố Thanh Sơn. Ngay lập tức nàng liền ngây người, không biết bản thân có nhìn nhầm hay không, nàng khẽ nhắm mắt lại rồi mở ra một lần nữa, quả nhiên chỉ thấy phía sau lưng hắn. Haiz, chắc do nàng ngủ mơ màng nên nhìn nhầm rồi.
"Dậy rồi sao? Nếu muội đã dậy liền ra đây ngồi một lát đi. Chúng ta đã đi đến sườn núi, bên ngoài là một thác nước rất lớn, nhìn khá đẹp." Cố Thanh Sơn quay đầu lại nói chuyện với nàng.
Ninh Hinh ngồi dậy, dùng tay búi tóc, vén rèm chui ra. Ngày xuân phong cảnh rất tốt, ánh mặt trời thấp thoáng đàng sau đám mây mù đang bao phủ ngọn núi, một dòng nước mát rượi, trăng tinh từ trên cao đổ xuống tạo thành một thác nước đẹp mê người. Xe ngựa cùng con sông nhỏ do thác nuoc1 đổ xuống uốn quanh sườn chân núi. Dãy núi xanh bạt ngàn, mấy con vịt đang nô đùa trên mặt nước, vài tấm bè trúc trôi theo dòng nước xa xa, đột nhiên không biết tiêng một loại chim nào đó bỗng nhiên cất tiếng hót líu lo, đúng là tiên cảnh.
"Thật là đẹp. Đây là sông Cự Mã có phải không? Nước sông Lai Thủy Hà ở thôn chúng ta đổ ra dòng sông này phải không?" Ninh Hinh chưa từng xa nhà, con sông lớn nhất mà nàng gặp qua cũng chỉ là sông Lai Thủy Hà nên lúc này nàng cảm thấy vô cùng hiếu kỳ.
Cố Thanh Sơn gật đầu đáp: "Đúng vậy, ta đã hỏi thăm rồi. Chúng ta cứ men theo sông Thủy Lai Hà mà đi sẽ gặp sông Cự Mã, chúng là con sông to trước mặt này. Từ sông Cự Mã sẽ đến thôn Bạch Dương, đi vòng qua Bạch Dương chính là thành Mạo Châu. Ninh Hinh, muội nhìn xem, nhiều cảnh đẹp quá, chờ Ninh Bân ca khỏi bệnh, chúng ta liền dẫn hắn đến đây ngắm cảnh, đi ra ngoài một chút, sẽ tốt cho hắn hơn."
"Thanh Sơn ca, huynh nói vị thần y kia có thể chữa khỏi bệnh cho đại ca muội sao?" Ninh Hinh trong lòng vẫn có chút lo lắng không yên.
"Muội tin ta không?" Cố Thanh Sơn nhìn thẳng vào hai mắt của nàng hỏi.
Nhìn thẳng nàng như vậy, Ninh Hinh có chút ngại ngùng, trên mặt nhanh chóng đỏ lên, rũ mắt gật đầu: "Tin."
Nhìn bộ dáng thẹn thùng của nàng khiến lòng hắn ngứa ngáy, Cố Thanh Sơn kìm lòng không được vươn tay muốn sờ mặt nàng, cũng may nhanh chóng hoàn hồn phát hiện không thích hợp đổi sang xoa nhẹ đầu nàng, nói: "Khẳng định sẽ khỏi, nếu Tần thần y chữa không khỏi, ta liền đi kinh thành cầu nghĩa huynh của ta giúp đỡ, tìm đại phu tốt nhất ở trong kinh, nhất định sẽ chữa khỏi cho Ninh bân ca. Muội không phải nói nếu ca ấy không khỏi muội liền không lấy chồng hay sao, ta cũng vậy, nếu ca ấy không khỏi liền không cưới vợ."
Từ khi đại ca xảy ra chuyện, người khác đều lo tránh né, đại tẩu cũng bỏ đi, Đổng gia thì nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, chỉ có hắn... ôn nhu mà kiên định duy trì ý nghĩ của nàng. Sống mũi Ninh Hinh cay cay, trong mắt liền ngập nước, đưa mắt nhìn hắn, chút xíu nữa nước mắt liền rơi.
"Ai nha, xem muội này, làm sao lại khóc rồi, khăn tay của ta đã dùng băng bó tay cho muội rồi, bây giờ không có gì để lau nước mắt giúp muội, hay là muội làm cho ta một cái khăn tay nữa có được không?"
Ninh Hinh bị hắn trêu trọc bật cười: "Huynh đều thành đại tài chủ còn muốn khăn tay của muội hay sao?"
Cố Thanh Sơn nghiêm túc nhìn nàng, nửa thật nửa giả cười nói: "Muốn chứ. Bất kể thứ gì của muội, cả đời ta cũng đều muốn."