“Để chị!” Dung Gia Tuệ lập tức nói: "Tay nghề của em không được, cứ để chị đi! Bọn chị không vội, hơn nữa cũng lau nhanh, dù sao Gia Đống cũng về muộn, chúng ta cũng không vội ăn cơm.”
Đào Lệ Hoa: "À, vậy em đi giặt áo lót cho Gia Đống..."
“Đợi chút!” Dung Gia Tuệ lại có lời nói: "Áo lót à?”
Đào Lệ Hoa gật đầu: "Vâng.”
Dung Gia Tuệ. "Để chị làm cho, chị thấy em không giặt được quần áo đâu.”
Đào Lệ Hoa: "À.”
Cô ấy giơ tay hỏi giống như con gái nhà mình: "Vậy, em có thể lọc mỡ cho thịt mỡ trước được không ạ?”
Dung Gia Tuệ: "Để chị làm, em đừng làm hỏng đồ đạc.”
Đào Lệ Hoa: "Ồ, à, vậy em làm gì?"
Dung Gia Tuệ suy nghĩ một chút rồi nói. "Em..." Vừa mới nói câu đầu đã đột nhiên lớn tiếng: "Đường Đại Cường, anh đứng lên cho em, còn ngồi ở đó à, sao anh có thể lười biếng như vậy chứ? Đi thay vỏ ga trải giường, vỏ gối với quần áo cho ba em đi, buổi chiều đi tắm thì mang đến nhà tắm giặt.”
Con rể thứ hai của nhà họ Dung, Đường Đại Cường, toàn bộ quá trình đều không hề có cảm giác tồn tại, lúc này ngược lại vô cùng nghe lời mà ừ một tiếng, sau đó nhanh nhẹn đi làm.
Đào Lệ Hoa. "A này..."
Dung Gia Tuệ. "Tiện nghi như vậy, không thể không chiếm! ”
Đào Lệ Hoa nói: "Nhưng mà nhà tắm không cho..."
Dung Gia Tuệ dào dạt đắc ý: "Thím quản lý bên nữ thì nghiêm, nhưng nam không nghiêm, đàn ông trong nhà ngại quản nên cũng không làm như vậy. Cứ giao chuyện này cho anh rể em, anh ấy không biết xấu hổ, tiết kiệm được nhiều nước.”
Đào Lệ Hoa: “...”
Chị chồng và anh rể đều rất được.
Cô ấy đứng ở trong phòng khách để chờ phân phó, chợt nghe Dung Gia Tuệ nói: "Không cần em làm gì đâu, em đứng đợi thì đừng làm ảnh hưởng đến bọn chị làm việc là được.” Vô cùng hung dữ.
Đào Lệ Hoa: "Ồ.”
Cô ấy biết sẽ như vậy mà.
Nhưng đừng nhìn chị dâu hai của cô ấy như vậy mà lầm, ở trước mặt cha mẹ chồng cùng chị dâu cả, cô ta giống như một con chim nhỏ trong chuỗi thức ăn này vậy!
Đào Lệ Hoa lặng lẽ tránh ra...
Có người làm việc thật tốt quá.
Hai vợ chồng Dung Gia Tuệ như con quay quay vòng vậy!
Bác hai vừa về đến nhà đã sai khiến đủ thứ, nếu là một đứa em dâu bình thường chắc chắn sẽ phải tức giận.
Đào Lệ Hoa vốn không phải là một người bình thường, cô ấy là ‘lớp trưởng lớp hai’.
Đào Lệ Hoa vui mừng lại thức thời mà trở về phòng lấy sợi len ra đan áo len, mặt đầy ý cười xu nịnh nói: “Chị hai, chị nấu cơm so với em nấu thì ngon hơn nhiều, mẹ em cũng nói, em chỉ là thợ thủ công nhỏ thôi.”
Dung Gia Tuệ đắc ý: “Đó là đương nhiên rồi, ba mẹ đã quen với tay nghề của chị. Đừng nói tới em chỉ là con dâu, cho dù là chị cả của chị cũng không được đâu.”
Nhắc đến chị cả, Đào Lệ Hoa và Dung Gia Tuệ cùng nhìn nhau, cả hai run một cái, sợ đến run người.
Bọn họ đều sợ một giáo viên nghiêm túc.
“Không nhắc nữa, không nhắc nữa.”
“Vâng chị.”
Hai người phụ nữ nhanh chóng thân thiết với nhau.
Khoan hãy nói, vợ chồng Dung Gia Tuệ cũng tương đối tài giỏi, chưa đầy một lúc công việc trong nhà đã xử lý sạch sẽ, bữa trưa cũng nhanh chóng chuẩn bị xong xuôi. Dung Gia Tuệ thấy sủi cảo sắp chín, cô ta đến bên cửa sổ mà thò đầu ra nhìn: “Sao ba mẹ vẫn chưa quay lại nhỉ?”
Sau khi nhìn mấy lần liên tiếp, cuối cùng cũng thấy hai ông bà đang đi xe đạp về, có ông cụ chở bà về, xe đạp cũng đạp rất nhanh.
“Tuyết Bảo, Tiểu Vũ, về nhà ăn cơm nào.” Dung Gia Tuệ gọi một tiếng với mấy đứa bé đang chơi ở dưới. Tuyết Bảo nghe thấy, vui vẻ lắc lư bím tóc rồi nói: “Mình về nhà ăn cơm nha, buổi chiều chúng ta chơi tiếp có được không?”
Khổng Điềm Điềm: “Được chứ.”