Edit: Ya
Ngày hôm sau khi say rượu, Nhan Hạc Kính ngủ tới tận chiều, lúc xuống lầu liền bị vấp rồi té xuống cầu thang.
Chân anh chùn xuống, lúc bước xuống cầu thang đầu gối khuỵu xuống, người lăn xuống từng bậc từng bậc thang rất nhịp nhàng.
Nhan Hạc Kính nằm úp ngực xuống đất một lúc, dường như tất cả các loại đau đớn đều đang dồn vào trong cơ thể, lúc sau mới dịu đi một chút, môi bị đụng mạnh rất đau, vươn đầu lưỡi liếm liếm, thì ra là môi đã bị đụng rách, trên nền gạch sáng màu còn đọng lại một vết máu.
Nắng chiều như thiêu đốt cánh tay của anh, Nhan Hạc Kính cong lưng, đứng lên, dựa lan can cầu thang, cảm giác được cái nắng chiều oi bức của mùa hè và cơn đau sau khi say rượu.
Môi dưới nhanh chóng sưng lên, tạo thành một vệt nhỏ sẫm màu đang đóng vảy, giống như bị dính socola, Nhan Hạc Kính nhìn vào gương treo ở phòng tắm, đau đến mức không ngừng hít vào, khoang miệng trở nên rất khô.
Cơn đau trên môi ngày càng rõ ràng, đến lúc thay quần áo, Nhan Hạc Kính mới phát hiện ra cánh tay anh còn có một vài vết bầm, không lớn không nhỏ, chỉ hơi nhức nhức không rõ ràng.
Nhan Hạc Kính lại sững sờ giữa phòng ngủ, vòng tay đặt ở bên eo, nửa ngày rồi cũng chưa cởi áo ngủ ra.
Tuy rằng say rượu, nhưng Nhan Hạc Kính không đến mức quên hết trời đất, anh còn nhớ nụ hôn hôm qua với Tông Dương.
Nụ hôn này, giống như tồn tại một cách mơ hồ xa xôi trong tâm trí Nhan Hạc Kính, anh biết rằng nó có xảy ra, nhưng lại cũng rất giả, rất không rõ ràng, giống như đó chỉ là ảo tưởng của Nhan Hạc Kính.
Chỉ là Nhan Hạc Kính vẫn nhớ rõ đầu lưỡi của Tông Dương, nhớ đến phần xương hơi nhô ra trên lưng cậu, nhớ đến cảm giác nắm lấy tóc của cậu.
Nhan Hạc Kính đổ lỗi tất cả cho rượu, làm cho chính mình lạc trong nam sắc và tình dục, nên mới đem Tông Dương làm đối tượng để hôn môi.
Anh và Tông Dương đã làm điều mà những người yêu nhau thực sự thường hay làm, bởi vậy cần phải có những hành động phân chia giới hạn, chứng minh rằng họ không phải là người yêu.Trong lòng hai người như ngầm hiểu rằng họ sẽ không hôn nhau, đó là giới hạn, dường như suy nghĩ đó ăn ý với nhau, Nhan Hạc Kính tối hôm qua bước qua giới hạn này.
Sau đó dường như một số phần song song trong quan hệ của họ lại đan xen nhau không rõ ràng, giới hạn đó cũng không rõ ràng.
Nhan Hạc Kính tựa như đứng trong sương mù, anh không biết trước sương mù là cái gì, nhưng cũng vì bất an và do dự nên không bước ra để tìm kiếm câu trả lời.
Lúc này Tông Dương gọi điện thoại, dường như cậu đã nhận ra tâm tư của Nhan Hạc Kính, nhưng tất cả đều trông có vẻ rất tình cờ.
Nhan Hạc Kính buông tay ra, cong eo lấy điện thoại từ gối đầu nhấc máy, đứng trong ánh nắng rực rỡ, chờ đợi Tông Dương nói chuyện.
"Có khỏe không?" Tông Dương hỏi thăm.
Nắm chặt góc rèm, Nhan Hạc Kính nói: "Tối hôm qua thật sự xin lỗi, thật sự tửu lượng của anh không tồi, không nghĩ hôm qua lại say đến không biết gì như vậy.
Làm cho cậu khó xử rồi"
Tông Dương không nói chuyện một lúc lâu, không gian ở chỗ cậu thật yên tĩnh.
Nhan Hạc Kính mơ hồ nhớ rằng, tối hôm qua Tông Dương cõng hắn đi qua một đoạn đường, hắn ghé vào lưng Tông Dương mơ màng sắp ngủ, tuy rằng chân giống như lúc nào cũng có thể rơi xuống đất, nhưng mà Tông Dương vẫn giữ anh rất vững vàng.
"Cũng không có gì quá khó xử."
"Không cần khách khí như vậy, anh biết anh làm cậu phải cõng anh nữa, anh cũng không được tính là nhẹ ký"
"Thật sự vẫn ổn.
So sánh với mấy người uống rượu xong nổi điên anh còn rất nghe lời".
Nhan Hạc Kính biết người Tông Dương nói đến chính là cha cậu, liền không hỏi lại nhiều.
Tông Dương thay đổi đề tài: "Khổng Tuyền muốn WeChat của anh, muốn cho không?"
Nhan Hạc Kính chần chờ: "Cậu biết anh sẽ không..."
"Anh ta chắc là chỉ muốn làm quen anh thôi, nếu có ý đồ khác, sẽ không phải chỉ là xin WeChat, mà là trực tiếp xin số điện thoại"
"Vậy tùy cậu thôi," Nhan Hạc Kính nói, "Cậu muốn thì cứ cho đi."
Tông Dương nhìn thấy bóng của Tông Hi vụt qua khe hở cửa bên ngoài hành lang, lúc sau nghe thấy tiếng giày cao gót vang lên
"Tôi sẽ không cho." Tông Dương nói vào điện thoại.
Mặc dù là ban ngày, trong hành lang cũng hơi tối, bởi vì vách tường quá cũ xưa dơ bẩn.
Tông Dương trong tiếng giày cao gót vang lên, chờ đợi Nhan Hạc Kính trả lời.
"Không thành vấn đề."
"Khổng Tuyền giống loại người sẽ khiến người ta muốn che chở sao?"
"A?" Nhan Hạc Kính choáng váng, lại nói, "Hình như không giống lắm."
Tông Dương không nói tiếp nữa: "Thầy Nhan, nghỉ ngơi cho tốt đi, tôi cúp đây."
Nhan Hạc Kính nói được, Tông Dương thả điện thoại vào trong túi.
Tông Hi đã đi đến trước mặt Tông Dương, hình như cô mới từ siêu thị mua sắm trở về, trong tay cầm theo hai cái túi vải lớn
Tông Dương cầm hai cái túi, cảm thấy hơi nặng, liền nói với Tông Hi: "Khi nào chị mua đồ thì kêu em theo".
"Công việc của em rất bận, lười làm phiền đến em".
"Làm em giúp chị mà cũng phiền hay sao?"
Bọn họ cùng nhau lên lầu 5.
Tông Hi cười cười, nói: "Sao em không đi vào nhà trước?"
"Đã đồng ý sẽ dẫn Tông Dật đến khu vui chơi, cuối cùng lại để quên chìa khóa mất rồi".
"Em trở nên lơ mơ từ lúc nào vậy?" Tông hi quẹo ở góc tường, "Bởi vì yêu sao?"
"Đừng có đùa nữa mà, chị."
"Chị không có đùa, chỉ là hy vọng em sẽ yêu đương, hoặc là tìm người nào yêu mình cũng được.
Tông Dương không nói chuyện, móc hai cái túi ở bên trong khuỷu tay trái, một tay trả lời Wechat của Khổng Tuyền.
"Anh ấy không cho" chữ đã được gõ vào khung chat, Tông Dương chợt thấy chính mình làm như vậy có chút ngu ngốc, còn không thể hiểu được, vì thế lại sửa lại ý của mình, đem Wechat của Nhan Hạc Kính gửi cho Khổng Tuyền.
Khổng Tuyền gửi tin nhắn lại rất nhanh, gửi đến một tin nhắn "Yêu cậu" hơn nữa còn gửi một cái icon hôn môi biểu lộ tình yêu.
Tông Dương rùng mình một cái, tắt điện thoại đi.
Bởi vì Tông Dương nói sẽ không đưa, lúc Khổng Tuyền gửi tin nhắn đến, Nhan Hạc Kính rất là kinh ngạc.
Khổng Tuyền là một người rất dễ tự mình quen thuộc, mỗi ngày có thể gửi đến cho Nhan Hạc Kính rất nhiều tin nhắn, đa số là nói về chuyện của bản thân mình, không thì hỏi về hứng thú và sở thích của Nhan Hạc Kính, sau khi nghe nói Nhan Hạc Kính là tác giả, liền nói điều mình thích nhất chính là đọc sách.
Nhan Hạc Kính cảm thấy Khổng Tuyền rất thú vị, sẽ không làm người phiền chán, thái độ cũng rất vừa phải.
Cậu ta làm chuyên viên trang điểm đã được vài năm, đã gặp phải những khó khăn mà người thường không thể tưởng tượng được, nhưng cậu ấy vẫn kiên trì.
Xem trong vòng bạn bè, Khổng Tuyền hình như cũng thường xuyên đi biểu diễn, cậu đã trải qua nhiều điều, đối với cái giới này cũng có nhiều điều khó nói, Nhan Hạc Kính trước đây cũng chưa từng tiếp xúc với nhiều người đồng tính như vậy, cũng cảm thấy có thể kết bạn thử.
Vì lí do lịch sự và mối quan hệ với Tông Dương, Wechat mà Khổng Tuyền gửi đến Nhan Hạc Kính cơ bản đều sẽ trả lời, họ trở nên quen thuộc hơn một chút.
Sau vài ngày nói chuyện, Khổng Tuyền mời Nhan Hạc Kính đi hát.
Nhan Hạc Kính ăn cơm chiều xong mới đi, đi đến băng ghế trong KTV, liền thấy Khổng Tuyền và một vài người khác đang nhảy, nhạc nền là những bài hát tiếng Hàn, không nói đến Khổng Tuyền có biết nhảy hay không, chỉ nói đến dáng nhảy của cậu đã quyến rũ mê hoặc người không thôi, làm cho Nhan Hạc Kính cũng cảm thấy hơi sốc.
Chưa kể đến mấy người đàn ông xung quanh Khổng Tuyền đều là gay, đương nhiên cũng có con gái.
Một phòng toàn là người, thế nhưng không một ai thích phụ nữ.
Nhan Hạc Kính tái mặt vì sốc, như thể anh đã bước vào hang động ma mị và muốn thoát ra khỏi băng ghế này, nhưng Khổng Tuyền đã thấy anh rồi.
Khổng Tuyền kéo Nhan Hạc Kính lên phía trước giới thiệu, Nhan Hạc Kính lập tức bị mấy người đàn ông vây quanh.
"Tôi nói cậu Khổng Tuyền, cậu quen được bảo bối này ở đâu vậy? Sao lại dám đem tới nơi này nha".
"Trong tim này có bảo bối là được rồi, đem ra ngoài cũng không có sao"
Khổng Tuyền đem microphone nhét vào tay Nhan Hạc Kính, đẩy anh đi chọn bài: "Chọn thoải mái đi, thầy Nhan."
Lúc vào đại học Nhan Hạc vẫn thường xuyên tới KTV hát, sau khi đi làm thì không thích những chỗ quá náo nhiệt như vậy nữa, nhất thời nhớ lại chuyện cũ, anh cũng không phải là người quá ngại ngùng, nên liền cầm microphone bắt đầu hát.
Hát đến rạng sáng, mọi người chuẩn bị đi quán nướng ăn bữa khuya.
Hình như còn có người sẽ tới, Khổng Tuyền chừa lại hai chỗ trống bên người.
Vài làn gió nhẹ nhàng thổi qua, ngồi ở ven đường rất là mát mẻ.
Nhan Hạc Kính nhanh chóng làm quen được với một nhóm người, hoà mình vào trong cuộc nói chuyện của họ, thỉnh thoảng nghe mấy tiếng chửi tục của mấy người đàn ông, quả thật như là muốn chửi ra hoa.
Khổng Tuyền kể về lần cãi vã của mình với chị em của mình, bắt đầu thao thao bất tuyệt, một đám người phụ họa theo cậu.
"Lão nương muốn giật tóc của nó lên! Mẹ nó, lần sau tao mà thấy nó, tao sẽ nhổ sạch lông nó, cho nó biến thành gà trọc luôn, còn dám cướp người của tao".
Nhan Hạc Kính yên lặng nghe, khui bia, đưa tới tay mỗi người, liếc nhìn thấy có người lại đây.
Người tới là Tông Dương, kế bên còn có một chàng trai khác, cao cao, bộ dáng rất đẹp.
Tay cầm đồ khui của Nhan Hạc Kính dừng lại một chút, Tông Dương cũng giống như rất bất ngờ, mắt hơi mở to ra một chút.
"Cuối cùng các cậu cũng tới rồi, mau tới đây ngồi!"
Chàng trai bên cạnh là đồng nghiệp của Tông Dương, cũng là người mẫu, tên là Hà Văn.
Họ vừa xong việc nên cùng nhau đi đến.
Nhan Hạc Kính không ăn nhiều, chỉ lo nói chuyện, bởi vì Tông Dương cũng không nói nhiều lắm, vậy nên họ chào hỏi nhau xong cũng chưa nói thêm gì.
"Thầy Nhan, anh có biết lần đầu tiên tôi gặp A Dương có cảm giác gì hay không?"
Khổng Tuyền ngừng mắng chửi người, tiến đến trước mặt Nhan Hạc Kính nói.
"Cảm giác gì?"
"Má ơi! Trên đời sao lại có người đẹp như vậy, nếu có thể lên giường với cậu ta một lần, đúng là sống không uổng phí mà."
Nhan Hạc Kính im lặng, thật ra anh cũng muốn nói, có lẽ lần đầu tiên nhìn thấy Tông Dương, anh cũng có cảm giác như vậy.
Nhan Hạc Kính và Tông Dương cùng rời đi, trước khi đi, Hà Văn uống hơi nhiều, Tông Dương đỡ cậu ta vào xe taxi, cậu ta dùng sức lôi kéo quần Tông Dương, vì thế Tông Dương không thể không cong lưng, kề bên tai cậu ta nói mấy câu.
Nhan Hạc Kính đang chờ ở cách đó không xa, lúc này nghĩ nên tránh đi một chút, nhưng mà Tông Dương đã đóng cửa xe lại, đi về phía anh.
Vì thế Nhan Hạc Kính cười với Tông Dương: "Không ngờ rằng cậu sẽ đến."
"Tôi cũng không ngờ có thể gặp anh ở đây."
Nhan Hạc Kính không hỏi Tông Dương, tại sao cuối cùng vẫn đưa Wechat của anh cho Khổng Tuyền, mà việc này cũng không quá quan trọng.
Họ quyết định đi dạo một lát trước khi bắt xe.
Trên đường không có người, cũng không có xe, tất cả dường như đều rất tĩnh lặng, trên cây cối vang lên tiếng ve kêu.
"Miệng bị sao vậy?"
Tông Dương ở dưới đèn đường nhìn thấy được môi của Nhan Hạc Kính, phía trên đó còn lưu lại một vệt máu sẫm.
"Té từ trên cầu thang xuống"
"Sao lại không cẩn thận như vậy?"
"Hôm đó uống say quá tỉnh lại liền bị té".
Nhan Hạc Kính nhớ đến buổi sáng xui xẻo đó, không khỏi muốn cười, cảm thấy chính mình thực ngốc, ý tưởng này đến hôm nay mới xuất hiện.
Tông Dương lắc lắc đầu: "Xem ra lúc anh uống say về còn phải có người trông chừng anh nha".
"Hửm?" Nhan Hạc Kính nhìn về phía Tông Dương, "Vậy sao em lại không ở lại trông chừng anh?"
Ánh đèn thành thị mờ ảo ở phía trên, bóng dáng của Tông Dương kéo dài trên mặt đất, lông mi cậu cong dài, cùng với cần cổ thon dài như phát ra ánh sáng.
"Có lẽ đó là điều tôi không nên làm" Tông Dương nhún vai, bình thản nói, "Tôi còn nghĩ rằng tốt hơn là tôi nên rời đi".
- HẾT CHƯƠNG 20-.
Danh Sách Chương: