Mọi người ba chân bốn cẳng vây xung quanh cậu, Thang Văn Cảnh kéo lại Oreo, Thang Mỹ Quân xoay quanh Cố Tinh Thần, bà lo lắng hỏi cậu có sao không, cho đến khi xác nhận cậu không bị chó cắn thì mới quay đầu trừng Thang Văn Cảnh.
"Văn Cảnh, con dắt chó tới thì thôi đi, sao nó còn nhào lên người người khác hả?" Thang Mỹ Quân coi Cố Tinh Thần như cục vàng mà che chở, bà tức giận nói: "Con biết hậu quả bị chó cắn sẽ thế nào không? Bị chó dại đấy!"
Cố Tinh Thần vừa lau nước miếng nhờn nhợt ghê tởm trên mặt mình vừa kéo tay Thang Mỹ Quân: "Con không sao đâu mẹ, con chó ngốc đó không cắn người, chỉ làm mặt con dính đầy nước miếng của nó thôi, lúc nãy con chỉ sợ nó nhào lên người ông ngoại thôi."
Thang Văn Cảnh giữ chặt Oreo, xin lỗi nói: "Xin lỗi nha Tinh Thần, bình thường Oreo không có vậy đâu, chắc là nó thích em lắm, nó..."
Anh ta gian nan chọn lọc từ ngữ, không thể không thừa nhận sự thật này: "Nó đúng là một con chó ngốc."
Nói xong thì hung hăng liếc Oreo một cái, mày cắn một cái thì ít ra tao còn khen mày là con chó mạnh mẽ, nhưng mày lại hại tao mất mặt như thế này!
Tống Lan Chi ở bên cạnh thấy ông cụ đen mặt, trong lòng lộp bộp một tiếng, bà ta nhanh chân đi tới xin lỗi Cố Tinh Thần.
"Xin lỗi con, Tinh Thần, ngày thường Oreo rất lạnh lùng, không thèm ngó ngàng ai, có thể đúng là nó rất thích con đó.
Con xem nè nó còn vẫy đuôi với con nữa này, con đừng giận nhé, mợ xin lỗi con."
Thang Văn Cảnh nhíu mày, anh ta liếc bà ta một cái.
Vốn dĩ cũng chẳng có chuyện gì, nhưng do Thang Mỹ Quân quá sốt ruột, Cố Tinh Thần cười nói: "Không ngờ nó thích con như thế ha, gọi là Oreo phải không, không có gì nữa, mau đi chơi đi."
Oreo ngửa đầu nhìn cậu, cái đuôi quẫy tới mức bay lên luôn, nếu trên mặt nó có thể làm ra biểu cảm thì khả năng chính là cái tướng nịnh bợ rồi.
Hừ!
Bây giờ Thang Văn Cảnh thật sự rất muốn lôi con chó ngu ngốc này ra ngoài ném đi luôn, quá ngu đần.
Con chó này còn đáng yêu hơn nhiều so với chủ nhân của nó, Cố Tinh Thần vươn tay sờ sờ cái đầu lông xù xù của nó.
Thang Mỹ Quân sợ tới mức giữ chặt tay cậu: "Đi đi đi, mẹ dẫn con đi rửa sạch, cả người đều là mùi chó và lông chó, lát nữa còn phải ăn cơm nữa, mất vệ sinh."
Thang Văn Cảnh không có biểu tình gì, nếu bình thường mà có ai mắng Oreo thì nhất định anh ta sẽ cho hắn trời lạnh rồi, làm cho nhà họ Vương phá sản đi ngay, nhưng đây là cô nhỏ của anh ta.
Hơn nữa do con chó ngốc này làm chuyện ngu ngốc trước, nên anh ta chỉ có thể để cho cô nhỏ tự tiện mắng nó, nhưng mà con chó ngu xuẩn này lại còn muốn đi theo Cố Tinh Thần nữa chứ.
Thôi khi nào về thì nấu một nồi canh đầu chó vậy, anh ta không muốn nuôi cái thứ chó này nữa đâu.
Khi một đám người còn đang chụm lại một chỗ thì một cô gái xinh đẹp từ ngoài cửa đi vào, cô thấy một đống người dồn ở một nơi thì nghi hoặc hỏi: "Làm gì thế, sao tự nhiên xúm nhau ở một chỗ thế này?"
Thang Mỹ Quân nhanh chóng dẫn Cố Tinh Thần đi tới phòng vệ sinh để rửa sạch, Thang Chính Thiên cũng ngồi ngăn ngắn lại, ông cụ thấy Thang Văn Gia tới thì vẫy vẫy tay với cô.
"Văn Gia về rồi à? Sao lại về trễ như vậy, cô nhỏ của con cũng tới rồi, còn có anh Tinh Thần của con đấy."
Tống Lan Chi định đi tới nói một câu với con gái mình, kết quả con gái không thèm nhìn bà ta một cái.
Thang Văn Gia thật sự chưa gặp qua Cố Tinh Thần lần nào, cô chỉ nghe cô nhỏ nhắc tới thôi, nên bây giờ cô có chút tò mò với cậu.
Cô nhỏ Thang Mỹ Quân thật sự rất xinh đẹp rất có khí chất, dượng cũng là một ông chú trung niên đẹp trai, tuy rằng ông nội rất lãnh đạm với dượng nhưng không thể không thừa nhận, cô nhỏ và dượng cực kỳ xứng đôi vừa lứa nên chắc chắn con trai của họ cũng sẽ không kém.
Thấy cô nhỏ kéo một người thanh niên ra tới, lúc nhìn thấy mặt của cậu thì bỗng nhiên Thang Văn Gia trợn to mắt, sau đó nín thở nói:
"Cố Tinh Thần?!"
Nghe có người gọi mình, Cố Tinh Thần ngẩng đầu nhìn qua thì thấy có cô nhóc tóc dài xinh đẹp giật mình nhìn cậu.
Thang Mỹ Quân nghe thấy tiếng gọi, bà cười nói: "Văn Gia, đây là anh Tinh Thần của con đó, cô nhớ hình như hai đứa chưa gặp mấy lần, con còn nhớ rõ nó không?"
Thang Văn Gia gật gật đầu, lại lắc lắc đầu.
Cố Tinh Thần bị dáng vẻ của cô nhóc chọc cười, cậu phụt một tiếng: "Em họ Văn Gia phải không? Đáng yêu thật đấy."
Thang Văn Gia lập tức đỏ mặt, đôi mắt tròn xoe càng mở to hơn, giống như một con hamster đáng yêu vậy.
Này này này, là anh đáng yêu mới đúng ấy!!!
Trong lòng Thang Văn Gia đang thét chói tai, gần như nhịn không được mà muốn mở điện thoại chia sẻ tâm trạng hiện giờ của mình ngay lập tức.
Mẹ ơi, idol của bạn cùng phòng với cô lại là anh họ của cô nè? Quá không chân thật rồi!
Tống Lan Chi thấy con gái mình như thế thì càng thêm tức giận, không biết tại sao mà từ nhỏ con gái của bà ta đã rất thân thiết với Thang Mỹ Quân.
Mỗi lần bà ta nói gì không hay tới Thang Mỹ Quân là con gái đốp chát với bà ta ngay, bây giờ trưởng thành rồi thì càng thêm không nghe lời bà ta, việc gì cũng phải chống đối với bà ta mới được, bà ta không biết Thang Mỹ Quân đã cho Văn Gia ăn bùa mê thuốc lú gì nữa.
Mắt thấy mọi người đã tới đông đủ, bác Sâm cười ha hả tới thông báo nói thức ăn đã chuẩn bị xong và đã bắt đầu bày lên bàn.
Sinh nhật lần này của ông cụ cũng không làm lớn, chỉ gọi cả nhà về ăn một bữa cơm với nhau.
Ông cụ chống gậy đứng lên rồi chầm chậm đi về phía phòng ăn: "Được rồi, đi ăn cơm trước đã."
Cố Tinh Thần bước nhanh hai bước đi tới đỡ ông cụ, lúc đi ngang qua Thang Văn Gia còn cười chớp chớp mắt với cô làm cho mặt cô nhóc càng đỏ hơn.
Đến khi mọi người đều đi dần, Thang Văn Gia tụt lại phía sau nhanh chóng lấy điện thoại ra bắt đầu điên cuồng gõ tin nhắn.
[Wen: A a a a a!]
[Wen: Mọi người đoán xem mình thấy ai nè! Cố Tinh Thần! Mọi người sẽ không thể tưởng tượng được anh ấy có quan hệ gì với mình đâu.
Mình muốn nổ tung luôn rồi.]
[Yan: Biến! Đó là bảo bảo nhà chúng tôi, có quan hệ gì với cậu chớ, người mẹ là mình không cho phép! Cậu nghĩ cũng đừng nghĩ.]
[Lão Tam: Có quan hệ gì thế? Sao kích động dữ vậy, đừng nói là chồng chưa cưới thất lạc nhiều năm của cậu nhé?]
[Lão đại: Gia Gia nói hôm nay đi về ăn sinh nhật của ông nội, có khả năng là anh em bà con gì đó, chẳng lẽ là anh họ?]
[Wen: Đại ca, hãy cho em quỳ dưới chân chế.
Là anh họ của mình đó!!! Anh họ!!! Người thật siêu cấp đẹp trai, lúc cười lên đáng yêu gần chớt!]
[Yan: Út ơi, mình ra lệnh cho cậu, bây giờ ngay lập tức, nói bảo bảo nhà mình ký cho mình cái tên đi, cả hình nữa!!! Nếu không thì cậu đừng hòng quay về nhé!]
[Wen: Hì hì hì hì hì.]
Thang Văn Gia vui vẻ chia sẻ niềm vui của mình xong thì nhắn một loạt hì hì hì đầy ma mãnh, sau đó cô nhẹ nhàng đi bước nhỏ đến phòng ăn.
Nếu đã là thân thích, lại là con trai của cô nhỏ, là anh họ của cô thì muốn bao nhiêu chữ ký hay ảnh chụp đều sẽ có bấy nhiêu có được không? Gấp cái gì không biết, bây giờ là lúc phải làm tốt mối quan hệ trước mới đúng.
Thang Văn Gia đang muốn chạy tới thì bị Tống Lan Chi giữ lại, bà ta mím môi quở mắng: "Văn Gia, con gái con đứa giữ ý giữ tứ chút đi, cứ nhìn chằm chặp Cố Tinh Thần làm cái gì!"
Thang Văn Gia thoát khỏi tay bà ta, cau mày nói: "Thời đại nào rồi, con có gì mà không có ý tứ chứ, chỉ có mẹ mới cổ lỗ sĩ như thế thôi.
Chưa kể lúc nào mẹ cũng nằng nặc bắt con phải cách xa cô nhỏ ra, đã bao nhiêu năm rồi mà mẹ vẫn cứ như vậy, cô nhỏ chưa bao giờ xúc phạm mẹ cái gì, chỉ là do mẹ đố kỵ làm mình làm mẩy lên thôi, mẹ có thể rộng lượng một chút không? Mẹ cứ như vậy thì ai mà thèm để ý đến mẹ nữa chứ."
Tống Lan Chi không thể tin được nhìn con gái mình, thì ra trong mắt con gái bà ta, bà ta là người như thế này sao?
"Mẹ không rộng lượng? Ý của con là mẹ ích kỷ?"
Thang Văn Gia chịu đựng đủ rồi, cô xoay người nghiêm túc nói:
"Chẳng những mẹ ích kỷ mà còn nhỏ mọn, đến chết vẫn cứng miệng! Mẹ nhìn cha đi, đã bao lâu rồi cha không còn muốn về nhà nhìn mặt mẹ nữa? Nếu mẹ còn cứ như vậy thì cái nhà này sẽ bị mẹ làm cho tan đàn xẻ nghé mất.
Mẹ đối xử với người nhà mà còn nhỏ mọn như thế, vậy tại sao mẹ không nhỏ mọn với người ngoài đi? Từ nhỏ cô nhỏ đã rất tốt với con, mẹ cứ luôn ganh tỵ nhìn cô nhỏ không vừa mắt."
"Mẹ luôn nói cô nhỏ không tốt, nhưng mẹ đã quên Thang Văn Cảnh đã bị hai người đưa ra nước ngoài từ nhỏ sao, còn con? Từ nhỏ đến lớn hai người có quan tâm đ ến con không? Rất nhiều lần họp phụ huynh đều là do cô nhỏ tới họp giúp con đấy!"
Thang Văn Gia nhìn mẹ cô cứng đờ, cô thật sự rất chán ghét dáng vẻ như này của mẹ cô, người một nhà không thể đối xử tốt với nhau được à? Lúc mẹ cô còn trẻ tính tự ái cao, lúc nào cũng so đo hơn thua với cha cô, đối xử với cô nhỏ thì bụng dạ hẹp hòi, ghen ghét cô nhỏ và dượng yêu nhau thắm thiết, nhưng mẹ cô chưa bao giờ nghĩ nguyên nhân tại sao cả, lúc nào cũng cảm thấy cha cô có lỗi với bà, còn cô nhỏ thì thích khoe khoang trước mặt bà.
Cô cũng hy vọng có một gia đình hòa thuận êm ấm cơ mà.
Thang Văn Gia nhìn cô nhỏ và dượng cùng với Cố Tinh Thần, nụ cười trên mặt của nhà bọn họ vô cùng rạng rỡ và chân tình.
===
Tác giả có chuyện nói:
Thang Văn Cảnh: Mày hung dữ hơn một chút có được không hả cái con chó ngu xuẩn này! Đồ nịnh bợ!
Oreo: Tui với chủ nhân tui giống nhau!.
Danh Sách Chương: