Cô ta đến lần nào thì thư ký Kim đều cũng sẽ không ngăn cản mà để cô ta gặp Hạ Thừa Nghĩa, tận mắt nhìn Hạ Thừa Nghĩa ký một tấm chi phiếu thì tâm tình Hạ Giản Nhiên sẽ bình phục, sau mỗi lần cầm được chi phiếu cô ta liền ngoan ngoãn quay về trại an dưỡng trị bệnh.Thế nhưng lần này không giống vậy, bệnh của cô ta hiển nhiên nghiêm trọng hơn.
Khi Hạ Thừa Nghĩa ngồi xuống ký hợp đồng, cô ta vốn vô cùng bình tĩnh lại nhào lên người Ngũ Bân.
Người bị bệnh tâm thần phát tác, coi như là một cô gái yếu đuối, sức lực cũng vô cùng lớn.
Ngũ Bân không tiện trực tiếp tổn thương cô ta, Tần Dương liền vội vàng tiến lên hỗ trợ, hai người đàn ông liền bị Hạ Giản Nhiên kiềm chế.Lúc này người đàn ông cao lớn đi theo Hạ Giản Nhiên bước một bước dài vọt tới trước người Hạ Thừa Nghĩa, từ trong túi áo lấy ra một cái bình nhỏ hắt về hướng Hạ Thừa Nghĩa.Với tư cách là kẻ gây họa cho giới vệ sĩ, ba ngày một họa nhỏ năm ngày một họa lớn nên thân thủ của Hạ Thừa Nghĩa cũng không tệ lắm, từ Thái Cực quyền đến Không Thủ đạo Taekwondo đều học qua, đối phó một hai kẻ bắt cóc vẫn rất dễ dàng.
Ngay khi người đàn ông cao lớn đó xông lại, anh đã làm tốt công tác chuẩn bị né tránh, bất đắc dĩ phạm vi ảnh hưởng của chất lỏng có thể so với lựu đạn loại nhỏ, anh có trốn cũng không tránh khỏi a- xít sun-phu-rit đậm đặc hắt tới trước mặt.Nhưng có người còn nhanh hơn chất lỏng, trong khi Hạ Thừa Nghĩa né tránh, một sức mạnh cực lớn từ phía sau lưng truyền đến, anh gần như là bay khỏi phạm vi công kích của a- xít sun-phu-rit đậm đặc, ngoại trừ ống tay áo bị chút ít chất lỏng bắn vào bên ngoài, bản thân anh không có đã bị bất cứ thương tổn gì.
.
.
Ách, nếu như toàn thân đập vào thủy tinh công nghiệp sinh ra cảm giác đau đớn cực lớn không tính là tổn thương mà nói.Nói ngắn gọn, Hạ Thừa Nghĩa bị một cước đá văng, thoát ly phạm vi nguy hiểm.Chuyện kế tiếp phát sinh như ánh chớp tóe lửa, sau khi đạp bay Hạ Thừa Nghĩa, một thân ảnh mảnh khảnh bước một bước dài đi vòng qua sau lưng người đàn ông cao lớn, một tay bắt lấy phần gáy của người đàn ông, ấn đầu của anh ta hung hăng dập đầu lên mặt bàn một cái, đập đến đầu óc choáng váng.
Gần như là cùng một giây đồng hồ, cái thân ảnh mảnh khảnh kia lại xách cổ người đàn ông cao lớn, trong nháy mắt di chuyển đến bên cạnh Hạ Giản Nhiên, lúc Ngũ Bân và Tần Dương còn không có kịp phản ứng, Hạ Giản Nhiên đã bị hai sợi dây nịt bền chắc trói lại.Ách.
.
.
Hai sợi dây nịt da.
.
.
Ngũ Bân và Tần Dương, cùng với.
.
.
quần chữ T khó chịu của Ngũ Bân.
.
.Hạ Thừa Nghĩa:.
.
.Tần Dương: Anh thích mặc quần lót tứ giác vô cùng nam tính thật sự là quá tốt!Các động tác bên trên được Tiền Lung Lung hoàn thành trong ba giây đồng hồ, cô xách cổ người đàn ông cao lớn bị đụng đầu đến mơ mơ màng màng, vừa liếc nhìn Hạ Giản Nhiên bởi vì phát bệnh mà không ngừng run rẩy, tâm đang treo lên rốt cuộc cũng hạ xuống.
Lúc vừa mới nhìn đến Hạ Thừa Nghĩa thiếu chút nữa bị hắt axit, trái tim cô thật sự muốn nhảy ra ngoài, sống hơn hai mươi năm, Tiền Lung Lung lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác trái tim bị một người tác động.
Sau khi cô bình phục trái tim đang đập cuồng loạn, liền chuyển mắt chăm chú nhìn Hạ Thừa Nghĩa, thì nhìn thấy.
.
.
khuôn mặt Hạ Thừa Nghĩa có chút sưng đỏ do bị đụng vào kính.Tiền Lung Lung một cước đá vào đầu gối của người đàn ông cao lớn, khiến anh ta không tự chủ được quỳ hai đầu gối xuống đất, cái tư thế này vừa vặn có thể làm cho Tiền Lung Lung nhìn xuống anh ta.
Cô túm tóc người đàn ông cao lớn, khiến cho anh ta ngửa đầu nhìn mình, từ trên cao nhìn xuống nói: "Anh làm khuôn mặt Hạ đổng bị thương, ai phái anh tới?"Hạ Thừa Nghĩa, Ngũ Bân, Tần Dương:.
.
.Người làm khuôn mặt Hạ đổng bị thương là cô đấy, cô một cước đạp bay anh ấy đập vào tấm kính mà!Người đàn ông cao lớn đương nhiên không có biện pháp trả lời vấn đề của Tiền Lung Lung, Long thiếu nữ một tay xách người đàn ông cao lớn như xách con gà con, túm đến phía trước cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, xách người đến ngoài cửa sổ.
Người đàn ông cao lớn hai chân treo trên bầu trời, duy nhất chỉ có bàn tay khỏe mạnh của Tiền Lung Lung túm anh ta để cho anh ta không rơi xuống.Phải biết rằng, văn phòng của Đổng Sự Trưởng, luôn luôn là ở tầng cao nhất của công ty, ngoài cửa sổ, xe con giống như con kiến nhỏ."A - - thả tôi ra! Không đúng, đừng thả tôi ra! Kéo tôi lên!" người đàn ông cao lớn mới vừa rồi còn chóng mặt lập tức hét rầm lên.Giọng nói của anh ta có chút ầm ĩ, Tiền Lung Lung sờ sờ lỗ tai, nhẹ khiển trách một tiếng: "Câm miệng."Người đàn ông cao lớn lập tức không nói.Tiền Lung Lung nói tiếp: "Tôi không thích lãng phí thời gian, điều gì nên nói thì nói hết ra, xách vật nặng lâu tay sẽ mỏi.".
Danh Sách Chương: