Ngày xửa ngày xưa có ba anh em trai rất nghèo. Họ sống trong một ngôi nhà đổ nát và chia sẻ thức ăn cho thần nghèo khó. Nhưng mà cuộc sống như vậy không làm cho trái tim người em út buồn phiền. Chàng tên là Georges. Chàng tốt bụng đến nỗi mà có thể chia cho những người bất hạnh hơn chàng những thứ chàng không có. Hai người anh của chàng thì ngược lại. Họ có thể quỳ xuống vì một xu. Họ vô cùng độc ác và đầy tham vọng.
Một ngày mùa thu, người anh cả lùa dê ra khỏi nhà để chú ta tận hưởng bãi cỏ cuối cùng. Trời rét như là giữa tháng giêng vậy. Kẻ khốn khổ co rúm người lại bên đống lửa, oán giận tất cả mọi người. Đột nhiên mắt anh ta dán chặt vào một bông hoa rực rỡ.
- Này, một bông hoa anh thảo!- Anh ta ngạc nhiên- Làm thế nào mà nó lại nở vào mùa thu ấy nhỉ?- Chẳng thèm tìm cách giải thích sự kiện khó hiểu này, anh ta liền hái ngay bông hoa anh thảo để cài lên mũ của mình. Khi dê cái đã ních đầy bụng, anh ta lùa chú dê trở về nhà. Trên đường trở về, mũ anh ta ngày càng nặng như thể nó được làm bằng chì vậy. Tức giận và buồn chán, anh ta liền bỏ chiếc mũ xuống và không tin bằng vào mắt mình khi thấy một chiếc chìa khóa to bằng vàng thay thế vị trí của hoa anh thảo! Con dê cái biến thành một thiếu nữ trinh nguyên với hai cái sừng nhỏ ẩn trong mái tóc. Cô gái cười với chàng trai một cách lạ lùng rồi ra hiệu cho anh ta theo cô. Chàng trai cứ đi như bị bùa mê vậy. Cô gái trẻ dẫn anh ta đến một quả đồi tuyệt đẹp, tất cả đều bằng vàng, ở dưới chân anh ta ló ra một ổ khóa đen.
- Be! Be!- cô gái dê nói- Anh đã cho tôi ăn. Để trả công anh, anh có thể lấy chiếc chìa khóa vàng này và mở cánh cửa của quả đồi chứa kho báu. Nhưng mà hãy cẩn thận! Đừng quên mang theo vật chứa đựng điều quý giá hơn nhiều!
Dặn dò xong, cô gái biến mất. Không chần chừ thêm một giây nào nữa, chàng trai nghèo tra chiếc chìa khóa vàng vào ổ khóa. Quả đồi mở ra trước mặt anh ta, tràn ngập ánh sáng lóa mắt. Không biết thực hư, người anh cả lại nhìn thấy ở giữa một cái hang lớn chứa đầy tiền vàng, những chiếc cốc bạc, những viên ngọc trai và đá quý. Thật là tuyệt diệu! Người anh tham lam không biết quay sang hướng nào trước. Khi không thể nhét thêm vàng vào túi cũng như áo sơ mi được nữa, anh ta liền quyết định ra đi với số tài sản của mình.
- Bằng mọi cách ta sẽ quay lại- Anh ta tự nhủ nhưng anh ta đã nhầm. Sau khi ra khỏi hàng, quả đồi đã đóng sầm lại sau lưng anh ta. Cùng lúc đó, anh ta nhớ ra rằng mình đã để quên ở bên trong chiếc chìa khóa bằng vàng, thứ quý giá nhât.
- Mặc kệ, ta chẳng biết đến khốn khổ là gì nữa cho đến tận lúc chết và nếu như ta muốn, ta sẽ đào một lối vào hang vàng- Anh ta tự an ủi trên đường trở về làng. Song anh ta không quay về sống cùng với hai người em nữa vì anh ta không muốn chia kho báu của mình cho họ. Anh ta mua một ngôi nhà thật đẹp và sống một cách xa hoa. Từ đó trở đi, anh ta chẳng thèm làm việc nữa, anh ta lười biếng và suốt ngày tổ chức tiệc tùng. Anh ta mặc quần áo như một công tước và tổ chức các buổi khiêu vũ linh đình trong cung điện của vua. Ít lâu sau, đồng tiền vàng cuối cùng trong túi anh ta cũng hết. Bị dồn đến đường cùng, anh ta muốn quay trở lại quả đồi vàng nhưng quả đồi đã biến mất như thể là bị đất vùi xuống vậy. Cuối cùng, kẻ khốn khổ đó phải bán nhà và chẳng có đủ nghị lực, anh ta tiêu rất nhanh đồng tiền cuối cùng. Xấu hổ, anh ta đành phải quay trở lại sống với hai người em.
Thời gian trôi đi. Một ngày mùa thu nọ, người anh thứ hai dắt chú cừu cái ra khỏi nhà để chú được tận hưởng những cọng cỏ cuối cùng. Mùa đông sắp đến, nhưng cừu cái không phải là không được thỏa mãn sở thích của mình với những cọng cỏ vàng hơi úa. Trong lúc đó, người chăn cừu ngồi co ro bên cạnh đống lửa, không hài lòng về số phận của mình. Đột nhiên, một bông hoa rực rỡ trước mặt anh.
- Xem này, một bông hoa báo xuân! Nó làm gì ở đây nhỉ, gần như là đầu mùa đông rồi còn gì?- Chàng trai nghèo ngạc nhiên. Rất vui, anh ta liền hái bông hoa và cài lên mũ. Trên đường trở về nhà, bông hoa biến thành một chiếc chìa khóa bạc. Trong khi người chăn cừu còn đang ngắm nghía chiếc chìa khóa bạc đẹp chưa từng có ấy, thì trước mặt anh, một cô gái mặc đồ trắng xuất hiện thay vào chỗ con cừu. Người ta vẫn còn nhìn thấy một mẩu đuôi thò ra dưới váy cô gái. Cô gái dùng ngón tay ra hiệu cho chàng trai theo mình và dẫn chàng đến chân một quả đồi.
- Be! Be!- Cô gái đứng đằng sau anh ta kêu lên- Vì anh đã cho tôi ăn, tôi sẽ đưa cho anh một lời khuyên. Hãy mang tất cả tiền và đá quý mà anh thích, nhưng đừng để quên cái chủ yếu nhất ở bên trong hang- Dặn dò xong, cô gái biến mất.
Người anh thứ hai không bận tâm đến những lời khuyên của cừu. Anh ta mang về tất cả những thứ có thể mang được. Trong khi vội vã, anh ta ra khỏi hang và để quên chiếc chìa khóa bạc trong hang. Anh ta cũng chẳng biết hưởng thụ một cách đúng mực, anh ta cứ phung phí của cải và cuối cùng cái nghèo túng và khốn khổ lại đến với anh ta.
Người em thứ ba là Georges ngày càng nghèo khổ. Một năm nữa trôi qua và một mùa đông khắc nghiệt sắp tới. Một ngày nọ, chàng đi dạo trong rừng, con chim bồ câu trắng của chàng đậu trên vai- “ Ta sẽ tìm một cái gì thật ngon cho ngươi ăn”- Chàng nói với chim. Tới một rừng thông, chàng liền bóc vỏ những quả thông để lấy hạt thông và hái những quả phỉ còn sót lại trên cây phỉ để nuôi con chim yêu quý của mình. Đột nhiên, có một vật gì đó màu vàng lấp lánh trong tuyết.
- Trời ơi! Một bông hoa báo xuân- Georges ngạc nhiên- Mùa xuân còn lâu mới tới- Không chần chừ, chàng hái luôn bông hoa, cài nó lên mũ để làm đỏm. Nhưng mũ của chàng càng ngày càng nặng vì bông hoa đã biến thành một chiếc chìa khóa thủy tinh làm chàng rất ngạc nhiên. Con chim bồ câu trắng nhỏ bay lên từ vai chàng và đậu xuống dưới chân chàng rồi biến thành một cô gái xinh đẹp trắng muốt và thay vì tóc, trên đầu nàng là những chiếc lông chim óng ánh. Nàng ra hiệu cho Georges theo minh. Georges đi theo nàng như đi trong mơ. Một lúc sau họ đến chân một ngọn núi thủy tinh. Cô gái trẻ giục chàng út dùng chiếc chìa khóa để mở núi ra.
- Chàng đã chăm sóc tôi chu đáo, Georges ạ- Cô gái nói- Vì vậy, tôi sẽ trả ơn chàng. Vào trong ngọn núi, chàng sẽ thấy kho báu, nhưng nếu chàng muốn sống hạnh phúc, hãy giữ lấy thứ mà đối với chàng là quý gia nhất- Sau khi dặn dò xong, cô gái biến mất.
Georges đi vào đường hầm thủy tinh, nó dẫn chàng đến một cái hang đầy những bình thủy tinh, chan chứa vàng và đá quý. Mỗi một bình bằng thủy tinh chứa những bó hoa báo xuân bằng vàng và bạc. Trong góc hang chàng phát hiện ra một con búp bê thủy tinh được đặt trên chiếc bàn thủy tinh. Con búp bê đẹp đến nỗi Georges cảm thấy rất ngạc nhiên. Tất cả những thứ còn lại chẳng làm chàng để ý đến. Chàng liền lấy chiếc bàn, con búp bê và chuẩn bị trở về nhà, chàng vui sướng hát vang lên. Chàng chẳng hề nghĩ đến chiếc chìa khóa thủy tinh.
- Chàng rất sáng suốt, Georges ạ- Búp bê nói và biến thành một cô gái xinh đẹp- Nếu chàng lại mang theo cả chiếc chìa khóa thủy tinh, em sẽ rời bỏ chàng để quay trở lại ngọn núi, và chàng sẽ chẳng bao giờ tìm thấy em nữa. Ngược lại, nếu chàng trở ra ôm một đống của cải, chàng sẽ không tìm được hạnh phúc. Em cảm ơn chàng vì chàng đã cứu sống em khỏi sự phù phép đè nặng lên em. Nếu chàng muốn, em sẽ trở thành vợ chàng.
Chắc chắn rằng Georges đồng ý! Từ khi sinh ra đến nay, chưa bao giờ người ta được nhìn thấy một người con gái đẹp đến vậy. Chàng ôm người vợ vào lòng, vác chiếc bàn thủy tinh lên vai và trở về ngôi nhà yêu dấu. Ngạc nhiên vì thấy em trai trở về cùng với một cô gái xinh đẹp, hai người anh còn ngạc nhiên hơn nữa khi thấy cậu út gọi những món ăn ngon tuyệt như tiệc của vua chúa từ chiếc bàn thủy tinh, rồi đến những đồng tiền lần lượt hiện ra. Georges chia sẻ mọi thứ mà chàng có với các anh trai, cô vợ xinh đẹp của chàng chăm sóc nhà cửa cho cả ba anh em. Chiếc bàn thủy tinh lúc nào cũng ngập đầy thức ăn và luôn tặng cho mỗi khách ăn một đồng tiền bằng vàng sau mỗi bữa ăn. Sự khốn khó không đeo đẳng ba anh em nữa, nó bị đẩy tít vào những cánh rừng tăm tối.
Nhưng than ôi! Lòng tham làm cho hai người anh không thể ngủ được. Một ngày kia, họ quyết định cùng nhau ăn trộm chiếc bàn thần. Buổi tối, khi Georges và vợ chàng đã ngủ say, hai người anh liền ăn trộm chiếc bàn, rón rén đi ra ngoài và họ chạt thật nhanh. Nhưng chẳng đi được bao xa họ bắt đầu tranh nhau chiếc bàn. Ai cũng giành về phía mình; họ xô nhau, đẩy nhau đến khi chiếc bàn thủy tinh vỡ ra hàng nghìn mảnh. Cả hai người anh giận nhau và mỗi người đi về theo một ngả theo hai hướng đối lập nhau để đi tìm chiếc chìa khóa thần kỳ, bông hoa báo xuân.
Các bạn có tin là họ tìm thấy không? Chắc chắn là không, vì ngày nay họ vẫn còn tiếp tục lang thang khắp thế gian.
Buổi sáng, khi biết được những điều xảy ra Georges rất buồn nhưng người vợ yêu dấu của chàng an ủi chàng:
- Đừng buồn, Georges. Nếu làm việc chăm chỉ, chúng ta sẽ chẳng bao giờ nghèo khó.
- Em có lý, em yêu của anh- Georges trả lời. Và thế là chàng sống hạnh phúc cùng với vợ. Ngày nay vẫn thế, cả hai vợ chồng chàng sống trong ngôi nhà nhỏ của họ.