“Đương nhiên là thật, anh rất ghét nói dối, luật sư luôn lấy sự thật để nói.” Nói xong Tiêu Đế Chi khẽ cắn bả vai non mềm, rồi liếm liếm..
“Vậy sao lại nhìn em với vẻ mặt đó?” Hơi hơi ngứa, khó nhịn cử động vai một cái, trở mình ôm lấy Tiêu Đế Chi, tay đặt ở trên eo hắn khiêu gợi.
“Nhìn về phía em khoe khoang vì khổ nhục kế anh đem ba mẹ em bắt được thành công a, lẽ nào em không cảm thấy sao?” Vẻ mặt đắc ý.
“Khổ nhục kế? Không phải anh rất ghét nói dối sao?” Cha mẹ ly dị, gia đình tan nát, tuổi ấu thơ không có hạnh phúc, lẽ nào đều là lừa gạt ba mẹ sao, nếu như không phải gạt người, vậy sao khi nói vẻ mặt không hề thương tâm?.
Biết Tô Vũ Trạch đang nghi ngờ cái gì, không sao cả nhíu nhíu mày, “Anh nói đều là thật, có điều với anh mà nói đã không đáng để tâm nữa, dù sao anh đã không còn là thiếu niên thời kỳ trưởng thành, nếu những lời này có thể đánh động ba mẹ em, đương nhiên phải khéo sử dụng, xem đi ba mẹ em không phải nhận anh làm con nuôi sao, chúng ta hiện tại là người một nhà rồi.”
Vì thế mà lúc cao trung anh mới làm một bộ xa cách ngàn dặm, kỳ thực nội tâm rất khát vọng hạnh phúc, khi đó y lại đánh chủ ý lên hắn, tâm tình hối hận đau lòng xoắn xuýt với nhau, cánh tay nắm chặt, vững vàng ôm lấy Tiêu Đế Chi, vùi đầu ở trước ngực hắn, sâu sắc ngửi mùi vị da thịt trên người y yêu.
“Tuy ba mẹ còn chưa biết quan hệ của chúng ta, thế nhưng anh có thể lấy thân phận con nuôi để bù đắp cho ba mẹ, anh đã rất thỏa mãn, hơn nữa anh chưa từng có một khoảng thời gian gia đình hạnh phúc như vậy, có thể trở thành một thành phần trong nhà em, anh đã rất hạnh phúc, em không cần cảm thấy anh bị thua thiệt. Anh yêu em.” Hôn lên sợi tóc mềm mại của Tô Vũ Trạch, mùi hương trong lành quanh quẩn chóp mũi.
“Cảm ơn anh, em cũng yêu anh.” ( Mắc ói =.=)
Ôm nhau ngủ… ( =.=)?
Buổi sáng, Tiêu Đế Chi một thân tinh thần thoải mái rời giường bồi Tô ba làm đồ ăn sáng, sau đó về phòng xem Tô Vũ Trạch vẫn ở trên giường gắt gao ngủ, sủng nịch xoa bóp chóp mũi của y, nhìn y ngứa ngáy dùng tay xoa nhẹ mũi, càng cảm thấy thú vị, cúi người hôn lên mặt một cái, rồi rón rén đi ra, yên lặng đóng cửa phòng lại, tới nhà bếp đem đồ ăn giữ ấm.
Nhìn Tô ba đang muốn đẩy cửa ra ngoài, “Ba nuôi, ba đi mua thức ăn hả? Con đưa ba đi.”
“Không cần, ba tự đi được, bên ngoài lạnh lắm.” Tô ba ôn hòa nói.
“Tết nhanh đến, muốn mua đồ gì cũng sẽ rất nhiều, người cũng nhiều, vẫn nên để con đưa đi.” Nói xong đã đổi giày chuẩn bị đi ra ngoài.
Xem không từ chối được hắn, đành đồng ý…
Quả nhiên người đi chợ nhiều vô cùng, tuy vẫn còn sáng sớm, tiểu thương trên đường cũng khá nhiều. Không lâu sau đã mua được thật nhiều đồ, Tiêu Đế Chi săn sóc xách đồ hết, mang theo một đứa con nuôi mặc kệ bề ngoài hay khí chất đều rất xuất sắc đi mua thức ăn trên phố, trong lòng hay mặt Tô ba viết đầy tự hào, cao hứng tới không cần nói cũng biết, quan trọng nhất còn cực kỳ hiếu thuận ông, còn thỉnh thoảng nhắc nhở ông người lớn tuổi nên ăn nhiều những gì, lúc nào không khỏe nên ăn cái gì.
Tô Vũ Trạch không thường xuyên về nhà, Tô ba thường thường đều cô đơn cùng Tô mẹ ở nhà, trong tiểu khu nhiều lão nhân cũng đã có cháu trai cháu gái, Tô ba thường ước ao có cháu ôm lấy chân mình làm nũng, cũng có lúc Tô ba rất cô đơn, những lão nhân khác cũng thường an ủi ông nói, con trai của ông là ở bên ngoài gây dựng sự nghiệp, so với con trai nhà ta có tiền đồ hơna. Nhưng con mình không ở bên cạnh mình, trong lòng vẫn rất vắng vẻ.
Bây giờ con trai không chỉ trở về, còn nhận thêm đứa con nuôi hiếu thuận.
“Tô lão, đây là?” Vương Bá cạnh nhà cũng đi chợ mua thức ăn.
“Ha ha, đây là con nuôi tôi Đế Chi.” Kiêu ngạo giới thiệu.
“Nhìn dáng dấp kia, thật đẹp trai a!” Mấy bác gái trong tiểu khu cũng vây quanh.
“Còn là một luật sư đấy.” Tô ba thấy người vây xem càng ngày càng nhiều, trong lòng rất tự hào.
“Không chỉ là một nhân tài, sự nghiệp còn rất thành công nha!”
“Không biết có người yêu chưa a?”
“Con gái của tôi cũng rất tốt đó, không biết…”
“Làm việc ở chỗ nào vậy?”
“…”
Tiêu Đế Chi trước sau mỉm cười ôn hòa gật đầu trả lời.
Mua xong thức ăn về nhà, gần như hơn một nửa tiểu khu đều biết Tô lão mới vừa nhận con nuôi rất xuất sắc, nghị luận sôi nổi khen không dứt miệng.
Tô ba mua thức ăn trở về miệng cười đến không ngậm mồm vào được.
Tiêu Đế Chi về tới nhà xem Tô Vũ Trạch vẫn chưa dậy, rất kỳ quái, bình thường vào lúc này đã dậy rồi a, đẩy cửa phòng ra thấy Tô Vũ Trạch dựa vào đầu giường, mỉm cười hỏi, “Làm sao?”
“…” Không nói lời nào chỉ nhìn Tiêu Đế Chi.
“Tỉnh rồi làm gì còn ở trên giường, mau dậy ăn sáng.”
“…đau thắt lưng.” Nửa ngày nhả ra hai chữ.
“…ha ha ha…ha ha ha…đến đến, anh xoa bóp cho em…lần sau anh… sẽ nhẹ nhàng.” Tiêu Đế Chi không nhịn được ở trên giường cười gập bụng.
Tô Vũ Trạch vừa tức vừa thẹn trừng mắt tên đầu sỏ cười đến không còn hình tượng.
Cố ngừng cười, Tiêu Đế Chi vẫn là đau lòng giúp Tô Vũ Trạch xoa eo, “Nằm xuống, anh xoa bên dưới cho.”
Tô Vũ Trạch chần chờ một chút, nhưng vẫn nằm xuống, không ngờ thủ pháp của Tiêu Đế Chi rất thành thạo, cường độ cũng vừa tay, rất thoải mái, đau nhức trên eo cũng dần dần giảm thiểu, nhắm mắt lại an tâm hưởng thụ Tiêu Đế Chi phục vụ.
Mười mấy phút qua đi, Tiêu Đế Chi vỗ xuống cái mông Tô Vũ Trạch, “Dậy, đi ăn sáng”
“Hả, được.” Tô Vũ Trạch lưu luyến rời giường mặc quần áo.
Tô Vũ Trạch vừa rời giường, cảm thấy bầu không khí trong nhà rất nhẹ nhàng, đặc biệt lão ba rất hưng phấn dị thường.
Buổi chiều thì.
“Mẹ nuôi, con cùng mẹ đi dạo phố đi.” Tiêu Đế Chi hiếu kính nói với Tô mẹ.
“Được, bình thường Vũ Trạch sẽ không theo mẹ đi dạo phố, vẫn là con hiểu chuyện a.” Tô mẹ vui mừng cười.
“Con chưa từng có cơ hội cảm nhận được tư vị tình mẹ cùng cảm giác hiếu kính ba mẹ, hiện tại có mẹ nuôi, con cảm thấy rất hạnh phúc.”
Tô mẹ nghe xong càng đem Tiêu Đế Chi thương đến trong lòng, lôi kéo tay chỉ nói được như vậy.
Tô Vũ Trạch ở một bên xem TV nhìn hai người bổ sung tình cảm thì ghen tỵ vô cùng, suy nghĩ lần trước lại nảy lên, thừa lúc Tô mẹ trở về phòng lấy túi, vội vàng chạy tới chỗ ’em trai’ Tiêu Đế Chi hiếu thuận, ngẩng đầu chu miệng hỏi: “Em hỏi anh a.”
Tiêu Đế Chi thuận theo nói: “Hỏi đi.”
“Nếu như mẹ biết quan hệ của chúng ta, muốn anh với em tách ra, anh có nghe theo mẹ không?” Con mắt nhìn chằm chằm Tiêu Đế Chi, chờ mong trả lời.
“…”
“Nói đi?” Tô Vũ Trạch lắc lắc hắn, “Quên đi, không nói thì không nói.”
“Ha ha…anh nói, em đang ghen với ta hay ghen với mẹ a? Ha ha, quá đáng yêu.” Cười đến nước mắt chảy ra..
“Ạch…có một chút đi.” Đẩy Tiêu Đế Chi cười đến vui vẻ, “Không cho cười em.”
“Làm sao lại trẻ con vậy a, đương nhiên chỉ muốn hiếu thuận lão nhân gia a, ai như em đồ không có lương tâm.”
“…” không nói nên lời, ngươi mới là đồ không có lương tâm!
Xoa xoa tóc Tô Vũ Trạch, chuẩn bị cùng mẹ nuôi đi dạo phố.
“Mẹ nuôi, mẹ xong chưa?”
“Ừm, được rồi, mẹ còn có mấy người bạn muốn đi cùng.”
“Vậy chúng ta xuống lầu trước chờ các bà đi.”
Tô Vũ Trạch chỉ nhìn mẹ cùng Tiêu Đế Chi ra ngoài.
Đợi bạn bè Tô mẹ đến hết rồi, lại kể lại chuyện buổi sáng mua thức ăn đó, Tô mẹ phản ứng so với Tô ba còn muốn lớn hơn, thêm vào bạn bè bà đều là phụ nữ, người ta thường nói ba người phụ nữ thành cái chợ, khi nói chuyện líu ra líu rít, Tiêu Đế Chi chỉ nhíu mày một cái sau đó vẫn khiêm tốn có lễ mỉm cười.
Tô mẹ kéo Tiêu Đế Chi cùng một đám bạn già đi siêu thị mua sắm, Tiêu Đế Chi thoải mái quẹt thẻ trả tiền khiến cho bà ở trước mặt bạn bè mặt mũi tăng vọt, trong lòng vui rạo rực.
Mấy ngày ngắn ngủi, Tiêu Đế Chi đã hoàn toàn thành một người con tiêu chuẩn kính hiếu Tô ba Tô mẹ, bồi Tô ba mua thức ăn, chơi cờ, uống trà, bồi Tô mẹ đi dạo phố, chơi mạt chược, xem TV.
Tiêu Đế Chi cũng thuận theo tự nhiên đem chữ ‘nuôi’ bớt đi, chỉ gọi “Ba, mẹ”, Tô ba Tô mẹ cũng cao hứng đáp lời.
Thật là, Tô Vũ Trạch nghĩ, Tiêu Đế Chi quả nhiên thành người một nhà, vậy xem như hai chúng ta chính thức ở cùng nhau sao?