Dưới đại thụ, thần sắc của Chuẩn Đề khẽ động, hắn nỉ non nói: “Thiền...”
Địa Tạng không nhịn được mà hỏi: “Xin hỏi thiền là gì?”
“Thiền tức là tĩnh định tuệ, dùng nội tâm tĩnh lặng để quan sát thế giới vô biên, từ đó thức tỉnh lực lượng vĩ đại.”
Bọn người Đại Thế Chí và Địa Tạng đều tỏ vẻ như có điều suy nghĩ, trong mắt tỏ ra vẻ mừng rỡ, đúng là thiền rồi.
Bạch Cẩm cúi đầu, sau đó nhìn về phía Địa Tạng nói: “Nếu ngươi đã chịu thua, vậy sư huynh sẽ tặng ngươi một bài thơ, hãy nghe cho kỹ.”
Địa Tạng ngẩng đầu nhìn Bạch Cẩm.
Bạch Cẩm thì thầm: “Thân là cây bồ đề, tâm như Minh Kính đài, thường chăm chỉ lau chùi, chớ để nhiễm bụi bặm.”
Địa Tạng sững sờ tại chỗ, trong đầu quanh quẩn một câu ‘thường chăm chỉ lau chùi, chớ để nhiễm bụi bặm’.
Bạch Cẩm lại nhìn về phía Đại Thế Chí: “Ta cũng tặng ngươi một bài thơ.”
Đại Thế Chí vội vàng nói: “Đa tạ sư huynh.”
Bạch Cẩm suy nghĩ một chút sau đó thì thầm: “Bồ đề vốn không cây, Minh Kính cũng không đài, vốn là không có vật, vậy bụi trần từ đâu?”
Dưới đại thụ, ánh mắt Chuẩn Đề sáng lên, hắn không nhịn được kêu lên: “Hay!” Sau đó ánh mắt nhìn Bạch Cẩm càng thêm nóng rực.
Tiếp Dẫn cũng nhìn chằm chằm Bạch Cẩm, trong mắt mang theo tiếc nuối, nếu hắn có thể thu Bạch Cẩm làm đệ tử thì tốt rồi. Đáng tiếc! Đáng tiếc!
Đại Thế Chí nỉ non nói: “Vốn là không có vật, vậy bụi trần từ đâu?”
Sau đó hắn lập tức đứng dậy rồi chắp tay lạy một cái thật sâu: “Đa tạ sư huynh.”
Địa Tạng cũng lấy lại tinh thần, nhanh chóng đứng dậy hỏi: “Sư huynh, tại sao thơ ngươi tặng chúng ta lại hoàn toàn khác nhau vậy?”
Bạch Cẩm ra vẻ cao thâm nói: “Bởi vì cảnh giới thiền ngộ của các ngươi khác biệt.”
Địa Tạng bừng tỉnh, lúc này hắn mới quỳ một chân trên đất, cúi đầu lạy và nói: “Đa tạ lão sư tặng thơ.”
Đại Thế Chí cũng quỳ một chân trên đất rồi cúi đầu lạy: “Đa tạ lão sư tặng thơ.”
Tất cả mọi người lập tức náo động, khó có thể tin nhìn Đại Thế Chí và Địa Tạng đang quỳ một chân trên đất, đây là một nửa lễ bái sư rồi đúng không?
Đa Bảo đạo nhân cũng trừng to mắt, tại sao lại như vậy?
Dược Sư, Nhật Quang và Minh Quang đều lập tức đứng dậy, có chút tay chân luống cuống nhìn Đại Thế Chí và Địa Tạng, sau đó lại nhìn về phía Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề.
Bạch Cẩm vội vàng khom lưng dìu hai người đứng lên, đột nhiên trong lòng hơi bất an, hắn cười lớn: “Hai vị sư đệ làm gì vậy?”
Đại Thế Chí và Địa Tạng thuận theo mà đứng dậy.
Đại Thế Chí cung kính nói: “Bài thơ này của sư huynh giúp chúng ta cảm ngộ được rất nhiều, có thể coi là một nửa ân sư.”
Địa Tạng cũng gật đầu liên tục: “Đúng vậy! Cảm tạ bán sư.”
Bạch Cẩm vội vàng khiêm tốn nói: “Không đến mức đó! Không đến mức đó!”
Thông Thiên nhìn Chuẩn Đề với ánh mắt không tốt nói: “Sư đệ, ngươi muốn làm gì đó?”
Chuẩn Đề vừa cười vừa nói: “Bạch Cẩm có chỉ điểm đại đạo chi ân đối với bọn hắn.”
Sắc mặt Thông Thiên vô cùng khó coi, đột nhiên hắn nói: “Nếu hai vị sư đệ đã phải rời đi thì chúng ta cũng không tiễn nữa.”
Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề lập tức sững sờ rồi nhớ ra gì đó.
Chuẩn Đề không hề để ý mà vừa cười vừa nói: “Sư huynh dừng bước, lần sau chúng ta lại tụ họp.” Sau đó đột nhiên thân ảnh hắn xuất hiện trước mặt Bạch Cẩm, Chuẩn Đề vỗ bả vai Bạch Cẩm rồi mừng rỡ nói: “Ngươi rất giỏi! Sau này gặp phải việc gì khó thì cứ đến phía Tây tìm hai vị sư thúc, sư thúc sẽ giải quyết giúp ngươi.”
Dưới tàng cây, sắc mặt của Thông Thiên càng trở nên khó coi hơn.
Một đóa kim sắc tường vân nâng lên đưa Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề cùng với năm vị đệ tử đi về phía Tây.
Bạch Cẩm nhìn tường vân đang bay, trong lòng có chút hoảng hốt, không phải Chuẩn Đề muốn kết duyên với ta chứ? Chẳng lẽ hắn thèm khát thân thể ta? Đột nhiên Bạch Cẩm cảm thấy lạnh cả người.
Nữ Oa nương nương đứng dậy, khẽ cười nói: “Ba vị sư huynh, tiểu muội cũng cáo từ.”
Thái Thượng, Nguyên Thủy và Thông Thiên cũng rối rít đứng dậy: “Sư muội đi thong thả!”
Nữ Oa quay đầu liếc nhìn Bạch Cẩm, sau đó khẽ cười rồi điều khiển tường vân bay lên trời.
...
Rất nhiều đệ tử của Thượng Thanh Phong đều đứng dậy, cung kính nói: “Bái kiến sư phụ, sư bá.”
Thông Thiên nhìn quanh đám người phía dưới: “Bắt đầu từ hôm nay, địa vị của đệ tử ngoại môn đứng đầu Bạch Cẩm sẽ ngang hàng với đệ tử thân truyền.”
Hai mắt Bạch Cẩm lập tức trợn trừng. Ta? Đệ tử ngoại môn đứng đầu! Vậy có nghĩa là ta sẽ phải đứng mũi chịu sào khi đại kiếp đến sao? Không được! Không được! Ta phải nghĩ cách để thoát khỏi thân phận này.
Rất nhiều đệ tử ngoại môn đều quay về phía Bạch Cẩm và chắp tay thi lễ nói: “Bái kiến đại sư huynh!”
Bạch Cẩm cũng lấy lại tinh thần, hắn vội vàng chắp tay thi lễ rồi ngượng ngùng nói: “Ra mắt chư vị sư đệ.”
Đa Bảo đạo nhân muốn mở miệng nhưng cuối cùng cũng không nói gì cả.
Thông Thiên nói: “Bạch Cẩm, ngươi dắt theo Quỳ Ngưu rồi đi với ta.”
“Vâng!” Bạch Cẩm trả lời rồi hấp tấp dắt Quỳ Ngưu đuổi theo.
Nguyên Thủy thu hồi Cửu Long trầm hương liễn rồi cũng xoay người rời khỏi.
Thái Thượng vung tay lên, Đại Hồng Bào mẫu thụ lập tức biến mất, hắn rất thích gốc trà này.