Cuối cùng, tối hôm nay Lý Như đã cứu vớt cô, lấy chứng minh thư giúp cô thuê phòng ở khách sạn.
Khi cô nhận được điện thoại của Chân Tích, hoảng sợ, cô nghĩ đến việc ai đã bắt nạt Chân Tích, sau khi nhìn thấy Chân Tích, mới phát hiện bản thân đã suy nghĩ nhiều.
Nha đầu này chẳng qua là đi về nhà mà không mang theo chìa khóa thôi. Lý Như mở miệng trêu chọc: “Cậu không phải là không mang theo chìa khóa, không mang não thì có.”
Hình như nói không sai…
Chân Tích không để ý đến lời châm chọc của Lý Như. Trên người cô chỉ có mỗi chiếc áo len sợi, Lý Như sợ cô sẽ lạnh, nói rằng ngày mai trước khi đi làm sẽ ghé qua đưa cô một chiếc áo khoác.
Hôm nay Chân Tích rất khác, rất hồn bay phách lạc.
Lý Như quan sát cô một lúc lâu, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi.
“Cậu sao vậy?”
Sau khi Chân Tích nghe thấy cũng không vội trả lời, im lặng ngồi trên chiếc sô pha nhỏ trong phòng khách sạn.
“…Phó Dật Hạo chính là Mộ Dật á.”
Lý Như nghe xong rất bình tĩnh, chuyện này trước đó Chân Tích đã nói qua trên Weibo, sau khi Lý Như kích động xong, mười phần bình tĩnh mà dạy dỗ Chân Tích.
Thần tượng.
Nam thần của âm thanh.
Ở đối diện cậu.
Phải nắm bắt cơ hội thể hiện thật tốt.
“Hôm nay anh ấy uống quá nhiều rượu, tớ qua bên anh ấy xem một chút.”
Lý Như dừng động tác trong tay, chai nước khoáng bị cô nắm chặt.
“Anh ấy sẽ không ức hiếp cậu chứ?”
Chân Tích không để ý đến vấn đề của cô: “Tớ giúp anh ấy pha nước chanh, nấu mì, sau đó anh ấy hỏi tớ có phải thích anh ấy không.”
Trí nhớ quay ngược về một giờ trước…
Ánh mắt người đàn ông phát sáng, dựa một bên tường, bình tĩnh nhìn cô. Vẫn là âm thanh cô quen thuộc nhất: “Em lo lắng cho anh sao?”
Cổ họng Chân Tích nghẹn lại, không nói gì.
Âm thanh trầm thấp lại vang lên bên tai, Chân Tích cảm giác như anh đã chôn mìn bên tai mình, vừa nói là nổ: “Em thích anh đúng không?”
Đây là đang trêu ghẹo cô sao?
Tim đập thật nhanh, trong lồng ngực đã tràn ngập đủ loại cảm xúc.
Hỗn loạn.
Sau đó cô lại nháy mắt tỉnh táo.
Suýt chút nữa đã bị mê hoặc.
Chân Tích không biết tâm trạng ngay lúc đó của mình là gì, đầu óc trống rỗng, sau đó không biết như thế nào, cô nghe được âm thanh vô cùng bình tĩnh của chính mình chậm rãi vang lên: “Thích.”
Phó Dật Hạo sửng sốt.
Vốn đầu óc có hơi trì độn lập tức tỉnh táo ba phần.
“Anh…”
Đột nhiên anh hơi hối hận khi đã hỏi như vậy.
Chân Tích tủi thân, ánh mắt nhẹ tựa như bông liếc nhìn anh, trong mắt như có nước.
“Anh thì em không hiểu rõ lắm, nhưng nếu là về giọng, không phải anh đã biết rồi sao, em thích anh đã nhiều năm rồi.”
Cô nam quả nữ, vì sao lại muốn hỏi người ta vấn đề xấu hổ như vậy.
Ỷ vào việc cô là fan của anh, có thể trêu chọc như vậy hay sao?
“Cho nên hiện tại anh hỏi cái này là muốn đùa giỡn với em sao?”
Cô thật sự lo lắng cho anh, nên cái gì cũng quên mang theo, cứ như vậy từ tiệm bánh chạy đến, cứ như vậy đi bộ 16 tầng, cứ như vậy đợi thật lâu trước cửa nhà anh.
Chân Tích không cảm thấy anh vì thích mình nên mới hỏi như vậy, nhưng mà ngay sau đó…
“Anh thích em, nên mới hỏi như vậy.”
Thích em, nên mới muốn chủ động đến gần em, nhưng lại không biết chủ động như thế nào, cho nên mới lôi kéo em gái đang chuẩn bị thi cử đi khai trương tiệm bánh của em, cho nên mới xem trực tiếp của em, muốn cho em biết anh có xem.
Cho nên mới lo lắng em không thoải mái, đưa cho em nước đường đỏ.
Mặc kệ em tin hay không tin, đôi khi thích chính là như vậy, tình yêu không biết bắt đầu từ đâu.
Nhất kiến chung tình.