• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Panda

Beta: LinhNhi

Khi Lục Át hỏi điều này, ánh mắt của anh rất sâu và sắc bén, Bạch Tiểu Hồ có cảm giác như bị nhìn thấu, chột dạ cụp mắt xuống, lông mi run rẩy.

"Cái đó, tôi tôi tôi có thể làm gì chứ?" Sau khi tỉnh dậy, đáng lẽ anh không biết những gì xảy ra trước đó chứ, làm sao anh nhận ra được. Không phải cách giải thích hợp lý nhất chính là đầu đột nhiên choáng váng, mắt tối lại sao.

Lục Át nhìn chằm chằm vào mắt cô, ánh mắt của anh tạo cảm giác cực kỳ áp lực, như có thể ngưng tụ ra tia chớp vậy.

Bạch Tiểu Hồ đổ mồ hôi càng nhiều, ban nãy sao cô lại gan dạ như vậy, thậm chí còn quên mất đây là người đàn ông có thể tạo ra sấm sét bất cứ lúc nào.

Có người nhanh chóng tiến tới nắm lấy cánh tay của Lục Át đang đè lên vai Bạch Tiểu Hồ. Thời Tiễn lạnh lùng nói: "Đội trưởng Lục."

Lục Át nhìn người phụ nữ này, anh có chút ấn tượng. Đây là một dị năng giả hệ kim với thực lực rất tốt trong tiểu đội. Ánh mắt của cô ấy lúc này lạnh lùng đầy khiển trách, giống như Lục Át là một kẻ chuyên ức hiếp các cô gái ngây thơ vậy.

Anh nhíu mày: "Đây là chuyện của chúng tôi."

Thời Tiễn không lùi bước, siết chặt cánh tay của người lãnh đạo, ngang nhiên mà nhìn thẳng anh: "Đội trưởng Lục, tôi có chuyện muốn nói." Mặc dù nửa sau câu vẫn chưa nói ra nhưng ý nghĩa rất rõ ràng, anh đừng có động tay động chân.

Lục Át hoài nghi Bạch Tiểu Hồ thật ra không phải do chính mình mang về, mà là do Thời Tiễn mang về, còn bản thân anh chính là một nhân vật phản diện chuyên bắt nạt cô.

Lục Át nhìn cô, nhìn con thỏ nhỏ đáng thương đang bị mình nắm trong tay. Còn Bạch Tiểu Hồ lại nhìn Thời Tiễn với ánh mắt ngưỡng mộ. Nhất thời anh nói không nên lời, buông tay ra rồi lùi lại hai bước.

Thời Tiễn nhanh chóng bước đến trước mặt Bạch Tiểu Hồ, nhỏ giọng hỏi cô: "Cô có sao không?"

Bạch Tiểu Hồ lắc đầu, ánh mắt lấp lánh nhìn cô ấy, sau đó thật cẩn thận thăm dò mà nhìn Lục Át.

Lục Át bực bội một hồi. Anh đã làm gì, anh chẳng qua là muốn hỏi một câu thôi mà.

Với lại, lúc này mới qua bao lâu mà các cô đã quen thuộc như vậy.

Anh nhíu mày hỏi Bạch Tiểu Hồ: "Con gà của cô không phải muốn tiếp xúc với người bị lây nhiễm sao?"

Bạch Tiểu Hồ ôm chặt gà con vào lòng: "Cái đó... không cần, tôi sẽ mang nó trở về, quấy rầy các anh rồi."

Lục Át không lên tiếng.

Bạch Tiểu Hồ thở dài, con người thật khó đánh lừa.

May mà lúc này, một chiếc xe chạy đến cửa của tiểu đội Thắng Thiên bị ngăn ở ngoài. Có người trên xe nhảy xuống, ngay tại cửa ló đầu ra nhìn: "Tôi tìm người, đội trưởng Lục Át có phải ở trong này không?"

Lục Át không vui mà nhìn qua, lông mày nhíu lại khi thấy rõ người đến: "Cậu tới làm gì?"

Trang Thanh Tái cực kỳ hào hứng nhìn anh: "Anh ơi, em nghe nói nơi này xảy ra chuyện. Em có thể biết điều gì đó có thể giúp các anh nên em tới đây."

Lục Át còn chưa nói gì, Tưởng Thắng Thiên lập tức xúc động mà bước tới: "Cậu biết cái gì?"

Trang Thanh Tái thật cẩn thận mà nói: "Vậy, tôi có thể vào trong không?"

"Được, mời vào."

Trang Thanh Tái vừa bước vào lập tức vui vẻ chạy đến bên người Lục Át: "Anh, cuối cùng em cũng gặp được anh rồi. Hai ngày nay em muốn gặp anh nhưng đến cả cửa của tiểu đội Thắng Thiên cũng không vào được."

--------

Truyện được cập nhật nhanh và đầy đủ trên https://diemsaccung09092002.wordpress.com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK