Buổi sáng, lúc đồng hồ báo thức vừa mới kêu lên thì trời cũng mới tờ mờ sáng, không còn cách nào khác, bởi vì ở đây là ở trên cao, cho nên sáng sớm đành phải tới sân bay.
Chử Trì Tô đưa tay tắt đồng hồ báo thức, nhìn người trong lòng vẫn đang ngủ say sưa, có chút không đành lòng đánh thức cô, thế nhưng thực sự không còn cách nào khác, nếu không dậy thì sẽ muộn giờ bay mất.
Thở dài, hạ quyết tâm, nhẹ nhàng vỗ vỗ người trong lòng: "Trường An?"
"..."
Người trong lòng ngay cả nhúc nhích cũng không có.
Chử Trì Tô buồn cười, dùng lực lay lay cô, lại lên giọng gọi cô: "Trường An, dậy đi, nếu không sẽ không kịp giờ bay mất."
"Ưm..." Cuối cùng người trong lòng cũng có phản ứng, nhưng mà câu tiếp theo lại là: "... Không được làm ồn."
Chử Trì Tô: "..."
Không còn cách nào khác, Chử Trì Tô đành ôm cô ngồi dậy, đặt ở trên đùi. Trường An bị anh làm cho tỉnh lại, nhưng tinh thần vừa mới tỉnh táo lại không chịu được mà muốn ngủ tiếp, kết quả nghe thấy người kia thấp giọng nói bên tai cô: "Nếu em còn không tỉnh thì anh sẽ hôn em..."
...!
Mắt Trường An mở to, trong nháy mắt tinh thần cũng trở nên tỉnh táo!
Là một tác giả viết tiểu thuyết tình cảm, đương nhiên Trường An biết một số việc. Ví dụ như: Buổi sáng đàn ông vô cùng nguy hiểm.
Huống chi mấy ngày này mỗi ngày hai người đều cùng chung giường gối, tuy vẫn chưa va chạm gây nên chuyện gì, nhưng Trường An biết là Chử Trì Tô đang cố gắng kiềm chế, cô tuyệt đối không muốn khiêu chiến sự nhẫn nại của anh vào thời điểm này.
Thế là nhảy ra khỏi lòng anh, nhanh như chớp chạy vào phòng tắm.
Để lại Chử Trì Tô ngồi trên giường một mình, cười vừa bất đắc dĩ lại dịu dàng.
Cũng may cuối cùng hai người vẫn lên kịp máy bay.
Trước khi Trường An tiến vào trong khoang máy bay, cô quay đầu nhìn một cái: Hẹn gặp lại, Tây Tạng.
Chử Trì Tô đứng bên cạnh lẳng lặng đợi cô nhìn xong mới đưa tay ôm chầm lấy cô, nhẹ nói: "Đi thôi."
Trường An gật gật đầu, ngoan ngoãn lên máy bay với anh, sau đó trên đường đi đều ngủ bù trong lòng anh, ung dung ngủ đến khi về tới nhà.
***
Sau khi máy bay hạ cánh, vốn là Trường An muốn để Chử Trì Tô về nhà nghỉ ngơi trước, dù sao những ngày này chắc chắn anh cũng mệt muốn chết vì cô rồi.
Nhưng Chử Trì Tô cứ khăng khăng muốn đưa cô về nhà trước, đến bây giờ Trường An cũng không lay chuyển được anh, lại thêm quả thật cô cũng không muốn tách anh ra, đành phải gật đầu đồng ý.
Những ngày ở Tây Tạng, hai người đều là sớm chiều ở chung với nhau, đột nhiên phải tách nhau ra, thật là có chút không kịp thích ứng.
Chử Trì Tô bắt xe, nhờ tài xế giúp mang hành lý để vào cốp xe, sau đó mới ngồi vào xe cùng Trường An.
Phải tách ra lập tức, thế nhưng đột nhiên lại không biết nên nói cái gì, Chử Trì Tô nắm chặt tay phải của Trường An, dùng bàn tay của anh hoàn toàn trùm lên bàn tay cô, kéo qua đặt lên đùi của mình, ngón tay cái thỉnh thoảng lại ma sát mu bàn tay bóng loáng của cô. Hai người cứ như vậy duy trì tư thế yên lặng cho đến khi đến nhà Trường An.
Chử Trì Tô trả tiền xe, xuống dưới lấy hành lý, Trường An vừa muốn đẩy cửa xe xuống, lại nhìn thấy tài xế vừa dè dặt vừa không nhịn được để lộ vẻ mặt tám chuyện, quay đầu lặng lẽ hỏi cô: "Vợ chồng trẻ cãi nhau à?"
Trường An: "..."
Gần đây hình như cô toàn gặp phải những tài xế rất thú vị nha.
Lắc đầu, cười nói: "Đâu có."
"Ồ," tài xế gật gật đầu, vẻ mặt hơi có chút... Thất vọng? Dừng một chút, lại không nhịn được tiếp tục hỏi Trường An: "Vậy tại sao lại không nói chuyện?"
Nhất thời Trường An có chút trầm mặc, nghĩ một lúc mới lên tiếng: "Có thể là... Gần nhà tình càng e sợ."
Hoặc cũng có thể là... Gần tình tình càng e sợ thì thích hợp hơn.
Tài xế nghe có chút không hiểu, nhưng Trường An lại không tiếp tục giải thích, cười với ông ta một cái, quay người đẩy cửa xuống xe.
Chử Trì Tô đã cầm hành lý đứng ở bên ngoài, cười yếu ớt nhìn cô đi ra.
Sắc trời đã tối, người như vậy cứ tùy tiện cười yếu ớt, đứng dưới ánh sáng mù mờ của cây đèn đường, thật sự là đẹp đến mức khắc sâu vào trong lòng.
Trường An cứ nhìn anh như vậy, chậm rãi, khóe miệng cũng không nhịn được mà cong lên.
Trong đêm dài, sự dịu dàng cũng đủ để chống lại gió đông.
....
Tài xế ngồi chờ trong xe nhìn thấy một nam một nữ xinh đẹp nhìn nhau đầy thâm tình bên ngoài, thì liền ngửa đầu lên nhìn trời.
Cảm thán: Xong! Già rồi! Có sự khác nhau rồi! Hoàn toàn không hiểu nổi thế giới của người trẻ tuổi!
Bi thương bi thương thật bi thương.
***
Chử Trì Tô mang hành lý của Trường An lên lầu, Trường An móc chìa khóa ra mở cửa, phát hiện vậy mà Mao Mao vẫn chưa về nhà, đoán chừng là lại làm thêm giờ.
Trường An vừa định quay đầu hỏi Chử Trì Tô có muốn vào uống nước hay không, kết quả lời còn chưa nói ra khỏi miệng đã bị người nào đó sốt ruột lấy môi lưỡi chặn lại.
Từ trước đến nay hơi thở của anh luôn khoan khoái nhẹ nhàng... Trường An bị anh mút lấy môi dưới, mơ mơ màng màng nghĩ.
Người đang hôn cô cũng cảm giác được cô không chuyên tâm, vậy là nặng nề cắn cô một cái coi như trừng phạt.
Trường An nhất thời không phòng bị, bị anh cắn phát đau: "ưm" một tiếng há miệng ra, trong nháy mắt đầu lưỡi người kia liền xông vào, tùy ý càn quét kịch liệt, lướt qua từng cái răng của cô, chăm chú quấn lấy đầu lưỡi cô, thậm chí còn kéo đầu lưỡi cô vào trong miệng anh, nhẹ nhàng ngậm lấy...
Trong không gian yên tĩnh, rõ ràng Trường An nghe thấy tiếng tim đập của cô cùng âm thanh phát ra khi hai người hôn nhau... Mặt càng ngày càng đỏ, không biết là bị thiếu dưỡng khí hay là xấu hổ.
...
Hồi lâu, nụ hôn dần dần ngừng lại, nhưng Chử Trì Tô vẫn không muốn buông tay, dùng đầu lưỡi lướt qua môi cô một lần nữa, lại ngậm lấy môi dưới của cô khẽ cắn, cảm giác thấm ướt cực kỳ rõ ràng, thân mật khiến lòng người cũng ngọt ngào.
Hỗ trợ trong lúc hoạn nạn, lời này thực rất đúng.
Chờ đến cuối khi Chử Trì Tô rời bỏ được môi cô, rõ ràng hơi thở của hai người đều bất ổn, Trường An bị anh ôm vào trong lòng, nghe hô hấp bình ổn của anh ở bên tai mình, mặt đơn giản muốn đỏ xuống tận cổ, đưa tay đẩy đẩy anh: "Muộn rồi... Tài xế còn chờ ở phía dưới đấy..."
Nói đến đây Trường An mới nhớ tới tài xế còn chờ ở phía dưới! Hai người lên lâu như vậy, khẳng định là chú tài xế sẽ ra sức tưởng tượng; đoán rằng hai người đang làm gì đó...
May là cô không gặp lại ông ta nữa! Trường An cảm thấy may mắn!
Chẳng qua tâm lý hóng chuyện của chú tài xế này quá mãnh liệt... Trường An yên lặng đồng tình nhìn thoáng qua Chử Trì Tô, đoán rằng trên đường về anh sẽ bị hỏi rất nhiều...
Cuối cùng Chử Trì Tô mới nhớ tới tài xế vẫn đang chờ dưới lầu, thật sự là không nên để người ta phải đợi quá lâu, thế là buông cô ra, hai tay nắm lấy bả vai cô, thấp giọng nói: "Vậy anh đi trước đây."
Trường An gật gật đầu, không nhịn được lại nhìn anh một cái.
Đương nhiên Chử Trì Tô không biết cô đang nghĩ gì, chỉ coi như cô không nỡ rời khỏi anh, cười rộ lên: "Sao vậy? Không nỡ rời xa anh hả?"
"..."
"Vậy anh ở lại nhé?"
"... Anh đi đi đừng để tài xế chờ lâu quá về nhà gọi điện cho em!" Trường An nói một hơi, đẩy người ra ngoài cửa, mỉm cười, "rầm" một tiếng gọn gàng đóng cửa lại!
Chử Trì Tô nhìn người trước mặt không chút lưu tình nào mà đóng cửa lại, lắc đầu, bất đắc dĩ cười rộ lên, quay người xuống lầu.
Trường An không ở đây, đương nhiên Chử Trì Tô mở cửa ghế lái phụ ra, ngồi xuống - đây là sự tôn trọng đối với tài xế.
Đeo dây an toàn xong, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy tài xế cực kỳ hứng thú nhìn anh.
Chử Trì Tô có chút không hiểu lắm, lễ phép hỏi: "Sao vậy?"
Tài xế lắc đầu, vui vẻ nói: "Không có không có."
Chử Trì Tô gật gật đầu, cũng không hỏi gì nữa.
Thế nhưng lúc xe đi được nửa đường, cuối cùng Chử Trì Tô cũng hiểu vì sao lúc gần đi, Trường An lại dùng vẻ mặt đồng tình để nhìn anh... Lòng hiếu kỳ hại chết người mà!
Lúc bắt đầu Chử Trì Tô còn lễ phép đáp lại, nhưng về sau nhìn chú tài xế hoàn toàn không có dấu hiệu ngừng lại, anh liền thừa dịp dùng một câu khiến người khác im bặt: "Nghe nói lúc lái xe tài xế các chú không thể phân tâm là thật sao? Mấy ngày trước có một vụ xe cộ, hình như là do tài xế gọi điện thoại? Kết quả... Nghe nói hiện trường rất thảm khốc."
Quả nhiên chú tài xế bừng tỉnh hiểu ra: "A đúng vậy!"
"..." Chử Trì Tô đưa tay vuốt lông mày, tâm trạng mệt mỏi.
Đến nhà, đặt hành lý xuống, gọi điện thoại cho người nào đó, bên kia nghe máy rất nhanh: "Alo? Đến nhà rồi hả?"
Chử Trì Tô cười rộ lên: "Đúng vậy, đến nhà rồi."
Bên kia ấp úng, mang theo tâm trạng mong đợi: "Trên đường... Có xảy ra chuyện gì hay không?"
Chử Trì Tô nhớ tới chú tài xế hóng chuyện, lại không nhịn được mà vuốt lông mày, híp mắt lại: Ví dụ như là? Em muốn hỏi cái gì?"
Anh như vậy rất khôn ngoan! Lại nhịn không được nghĩ, cô biết anh sẽ bị hỏi đến chật vật như vậy, nhưng lại sợ chính anh sẽ trách cô biết chuyện mà không nói, vì vậy anh mới muốn để tự cô nói ra.
Đọc chùa là không tốt:>