Chu Nhan ngồi trên xe, bĩu môi nói: “Bạc Phàm, nếu anh muốn đầu tư làm phim, chúng ta có thể nhờ bố mẹ em đầu tư cho.
Khoản tiền vài tỷ để làm phim đối với Chu gia chúng em cũng không phải là vấn đề gì lớn, sao phải sáng sớm đã chạy đến tìm Hoắc Thời Duyên làm gì chứ?”
Bạc Phàm đáp: “Bây giờ thị trường điện ảnh không được khả quan, nhiều bộ phim đã thua lỗ nặng nề, nhưng hai bộ phim mà Thời Tây đầu tư cho Yêu Tử Ảnh Thị trong hai năm qua đều kiếm được rất nhiều tiền. Sau khi Thời Tây đầu tư vào dự án phim của chúng ta, việc phân phối và quảng bá tại rạp chiếu phim sẽ không phải lo lắng.”
Chu Nhan nhìn Bạc Phàm: “Bạc Phàm, em không muốn thấy anh phải hạ thấp mình đi cầu xin người khác, không làm phim thì thôi, dù sao thì Phàm Nhan cũng đã đứng vững trong giới giải trí rồi.”
Bạc Phàm đưa tay sờ mũi mình: “Mễ Thần sắp niêm yết, giá trị ước tính lên đến nghìn tỷ, trong khi Phàm Nhan hai năm qua lại bị đóng băng, doanh thu mãi không khả quan, rất cần hai bộ phim đầu tư lớn này để khôi phục danh tiếng cho Phàm Nhan…”
Thất bại của bản thân tuy đáng sợ, nhưng thành công của bạn bè lại càng khiến người ta lo lắng hơn.
Nếu đó không phải là Cố Hàn Thần mà là Chu Lâm hoặc Dư Kiều, Bạc Phàm cũng sẽ không vội vàng muốn làm hai bộ phim lớn để chứng minh khả năng của mình.
Cố Hàn Thần vốn là người phóng túng, ngay cả lớp quốc tế Giang Đại cũng chỉ vừa đủ điểm để vào.
Cố Hàn Thần thành lập Mễ Thần, không ai trong giới Giang Thành tin tưởng, cho đến hai năm trước, hắn mạnh tay mua lại Lâm Thời mà Bạc gia đã bán, đổi tên thành Mễ Thần.
Thành công của Cố Hàn Thần thật sự tạo áp lực không nhỏ cho những người cùng tuổi.
Hai bộ phim mà Bạc Phàm hiện tại muốn đầu tư có thể nói là cơ hội cứu vãn của Phàm Nhan, nhưng không thể đầu tư toàn bộ vốn lưu động của Phàm Nhan vào đó.
Bạc Phàm cũng không muốn đi tìm Chu gia để xin đầu tư, thứ nhất, Chu gia là công ty năng lượng truyền thống, không hề liên quan đến giới giải trí, chỉ có thể cho tiền.
Thứ hai, nếu bộ phim không đạt được kỳ vọng, thì anh ta sẽ mãi mãi không thể ngẩng đầu lên trước mặt Chu nhan được.
Nhưng Thời Tây thì khác, Thời Tây đầu tư vào các ngành công nghiệp Internet, không chỉ có thể cho tiền mà còn có thể cung cấp tài nguyên.
Chu Nhan bĩu môi: “Mễ Thần sắp niêm yết, nhưng chưa chắc đã thành công, còn Phàm Nhan thì đã niêm yết rồi.
Bạc Phàm, nếu anh cần, em có thể gọi điện cho bố mẹ ngay bây giờ. Thế giới này không chỉ có Hoắc Thời Duyên mới có thể đầu tư cho anh, sao phải sáng sớm như một kẻ ăn xin đến cầu xin Hoắc Thời Duyên chứ!”
Bạc Phàm nhíu mày: “Chu Nhan! Đầu tư của Hoắc Thời Duyên sẽ là giải pháp tốt nhất cho Phàm Nhan.”
Chu Nhan cũng biết nói như vậy không đúng, cô ta ôm lấy cánh tay Bạc Phàm: “Em chỉ đau lòng cho anh thôi, sáng mai anh gọi em dậy, em sẽ cùng anh đến chờ Hoắc Thời Duyên.”
…
Tại khách sạn Thời Dật, tầng trên cùng.
Viên Hi từ từ mở mắt, mò mẫm tìm điện thoại, mở ra thì thấy điện thoại không biết đã tắt máy từ lúc nào, ngay cả báo thức cũng không kêu.
Bây giờ đã là 8 rưỡi sáng.
Viên Hi nhìn qua tin nhắn trong điện thoại, đứng dậy thì thấy mình đang mặc một chiếc áo sơ mi lụa của nam giới. Cô nhớ lại tối qua mình đã ngủ trong áo choàng tắm.
“Vậy là Hoắc Thời Duyên đã giúp mình thay đồ sao?”
Thấy bên cạnh Hoắc Thời Duyên vẫn ngủ say, Viên Hi nhẹ nhàng xuống giường, vào phòng tắm thay đồ của mình. Cô cũng không làm phiền đến anh mà rời khỏi phòng.
Mễ Thần cũng chỉ cách đây hơn một cây số, Viên Hi quyết định đi bộ đến đó.
Khi vừa đến dưới khách sạn, cô thấy một chiếc Rolls-Royce quen thuộc, đó là xe của Bạc Phàm.
Bạc Phàm cũng bước lên chào hỏi: “Viên Hi, chào buổi sáng!”
Viên Hi cười nhẹ: “Chào buổi sáng, tôi đi làm đây.”
“Chờ chút đã.” Bạc Phàm nhìn Viên Hi: “Cô đã gặp Hoắc Thời Duyên chưa?”
Viên Hi hơi ngạc nhiên: “Có.”
Bạc Phàm đưa điện thoại cho cô: “Cô xem trong những người này có Hoắc Thời Duyên không?”
Viên Hi nhìn qua tất cả đều là những khách hàng mà Bạc Phàm sáng nay chụp lại khi họ rời khỏi khách sạn.
Cô không xem kỹ mà lắc đầu: “Trong này không có Hoắc tổng, Anh tìm ngài ấy có việc gì không? Tôi có thể giúp anh chuyển lời.”
Chu Nhan lập tức chen vào: “Chúng em có một số hợp tác kinh doanh với Hoắc tổng.”
Cô ta không muốn để Viên Hi nghĩ rằng họ đến tìm Hoắc Thời Duyên để xin đầu tư vào một dự án, vì Bạc Phàm chỉ đang gặp khó khăn trong ngành giải trí chứ không phải đã hết hy vọng.
Bạc Phàm nhìn Viên Hi hỏi: “Viên Hi, có ảnh của Hoắc tổng không?”
Viên Hi nghĩ một lúc, thực sự có, ảnh của họ có trên giấy chứng nhận kết hôn.
Nhưng về mặt công việc, Cố Hàn Thần đã bảo cô không được tiết lộ danh tính của Hoắc tổng.
Về phần mình, Viên Hi cũng không muốn tiết lộ thân phận của Hoắc Thời Duyên. Dù sao bây giờ họ cũng là "một gia đình", nếu Chu Nhan muốn tìm kiếm đầu tư từ Thời Tây, thì Hoắc Thời Duyên cũng không thể từ chối. Nhưng Viên Hi không muốn vì Chu Nhan mà phải nợ Hoắc Thời Duyên một ân huệ.
Dù họ là vợ chồng, nhưng cũng chưa thân thiết lắm.
Viên Hi nói: "Xin lỗi, tôi có ảnh nhưng không thể cho anh, Cố tổng đã dặn tôi không được tiết lộ tung tích của Hoắc tổng. Tôi đến giờ làm việc rồi, xin phép đi trước."
Chu Nhan nhìn theo bóng Viên Hi và khinh thường: "Gặp Hoắc Thời Duyên mà cứ như là được ban phước, còn nói không thể cho chúng ta ảnh của Hoắc Thời Duyên.
Phim của chúng ta chắc chắn sẽ bán chạy, đến lúc đó nếu Hoắc Tổng biết vì chị ấy mà bỏ lỡ một dự án tốt như vậy, không trách chị ấy mới lạ."
Bạc Phàm vẫn đứng đợi dưới khách sạn, chờ mãi mà không thấy người đàn ông trẻ tuổi khả nghi nào bước ra.
Cho đến gần trưa, Chu Nhan thấy một người đàn ông bước ra khỏi khách sạn.
Cô ta ở trong xe chạm nhẹ vào Bạc Phàm: "Đó là chồng của Viên Hi, đúng là một người bình thường, đến giờ trả phòng mới rời đi, thật là tiếc thời gian."
Bạc Phàm nhẹ nhàng nói: "Nhan Nhan, không cần phải chú ý đến loại người như vậy, hiểu không?"
Chu Nhan gật đầu: "Vâng."
…
Viên Hi bận rộn cả buổi sáng. Thời gian làm việc của cô vốn là 007, nhưng giờ chỉ còn tám tiếng, cơ bản là nhiều việc không thể xử lý hết.
Gần đến giờ ăn trưa, nhìn thấy đống tài liệu trên OA và những điểm đỏ trong hộp thư, Viên Hi tự thấy hối hận vì đã xin không làm thêm giờ.
"Viên Hi! Ngày mai Chu gia tổ chức tiệc chào mừng, sao cô không nói sớm để mời tôi?"
Cố Hàn Thần cầm một tấm thiệp đến: "Là Chu Lâm đưa cho tôi."
Viên Hi nói: "Ngài có một cuộc họp vào tối mai."
Cố Hàn Thần cười với Viên Hi: "Bỏ cuộc họp đó đi, tiệc chào mừng của cô tôi nhất định phải đi để ủng hộ! Nghe nói chồng cô tối qua cũng tham gia hôn lễ của Ti Sâm, nếu biết vậy tôi đã không về sớm, muốn xem xem “tiểu bạch diện” của cô như thế nào!"
Viên Hi đang bận xử lý email.
"Ngày mai chồng cô có đến tiệc chào mừng không?"
"Cố Hàn Thần, đừng có gọi anh ấy là “tiểu bạch diện”! Anh ấy không phải người như vậy."
Cố Hàn Thần gõ nhẹ vào đầu Viên Hi: "Nếu anh ta không phải là “tiểu bạch diện”, thì cô đúng là đang yêu mù quáng, bỏ cả sự nghiệp vì một người đàn ông quê mùa, có đáng không? Cô không đi làm mà sống dựa vào chồng, ngày nào cũng ăn khoai tây cà chua? Ngay cả bò nhà cô cũng gầy còm như vậy?"
Viên Hi: "Tôi không có ý định từ bỏ sự nghiệp, tôi chỉ muốn tìm một công việc có giờ hành chính và nghỉ cuối tuần để có thể vừa làm vừa chăm sóc con cái, mà nhà chồng tôi cũng không nuôi bò..."
Cố Hàn Thần: "Ngày mai nhất định phải đi xem xem ai đã làm cô mê mẩn đến vậy!"
Điện thoại của Viên Hi đột nhiên reo lên.
Cố Hàn Thần nhìn vào màn hình thấy đó là cuộc gọi từ Hoắc Thời Duyên: "Hoắc Thời Duyên? Ngài ấy gọi cho cô có chuyện gì à? Nhàn rỗi thật đấy, một tổng tài đầu tư nhiều công ty như vậy mà lại chăm chăm vào cô, sao không cử người khác thay thế ngài ấy đi? Nhanh nghe đi."
Cố Hàn Thần bấm nút nghe và chuyển sang chế độ loa ngoài, bên trong điện thoại vang lên giọng nói trầm ấm của Hoắc Thời Duyên:
"Đến bãi đậu xe, anh đã đặc biệt bảo đầu bếp làm sườn xào chua ngọt cho em."
Cố Hàn Thần nhướng mày: "Hoắc Tổng, chắc ngài gọi nhầm rồi?"
Hết chương 20.