Trong thư phòng được vây kín bởi giá sách, một người đàn ông đang đứng trước màn hình khổng lồ, theo dõi đoạn phim.
Đôi mắt sắc lẻm, đầy vết chân chim của ông ta không ngừng ánh lên sự suy tư, chăm chú theo dõi biến hóa trên từng màn ảnh. Đặc biệt, khi khoảnh khắc cây cầu bất thình lình đổ xuống, kéo theo là những vết đất đá dư thừa còn có chứa thêm một chiếc xe ô tô.
Chiếc xe chao đảo, liên tục trượt xuống. Bốn lốp phía dưới đều không ngừng ma sát vào sườn núi lồi lõm, li ti gai nhọn khiến cả hai bánh ở đằng sau phát nổ, bật ngửa chiếc xe ra ngoài.
Hình ảnh này, không những chứa đựng sự phá hủy công trình mà còn thương tiếc cho số phận kẻ ở trong xe. Tuy nhiên, đối với một người luôn đặt gia tộc lên hàng đầu, không ngừng sử dụng các thủ đoạn để đổi lấy sự vững bền cho gia tộc thì đây quả là một điều tốt, lấy bớt đi gánh nặng cho con đường rải rác chướng ngại.
Khẽ thổi khói thuốc, người đàn ông mỉm cười hài lòng rồi cầm điều khiển tắt cái "bụp". Một luồng sáng mỏng manh nhất thời lóe lên rồi bị bóng đêm vô tận nuốt chửng, kết thúc cho thảm cảnh được quay lại. Xem ra hôm nay ông trời giúp ta, tên tiểu tử Trần gia này lá gan to cỡ nào mà cư nhiên lại dám đặt chân đến địa bàn lãnh thổ hắn, xấu số thay còn rơi vào cạm bẫy thí nghiệm. Đây quả là một điều đáng ăn mừng! - Người đàn ông cười âm lãnh, đáy mắt hiện ra tầng sát khí dày đặc.
Cốc...Cốc...Cốc...
Bất chợt, tiếng gõ cửa đột ngột làm cắt ngang dòng suy nghĩ. Người đàn ông tuy có hơi mất hứng nhưng cũng hờ hững lên tiếng.
"Vào đi!"
"Con...về rồi đây!" - Một âm giọng trầm thấp, mang theo vẻ lười biếng của nam nhân khẽ thổi vào căn phòng.
Không khí quỷ dị lập tức bị xua tán, phảng phất hương rượu lẫn mùi nước hoa nồng nặc. Sau cánh cửa, một nam nhân với quần áo xộc xệch, chân lảo đảo bước vào. Gương mặt đỏ bừng vẫn còn in ấn những dấu hôn đỏ chót, choáng váng hướng về phía Lý Ngoại, miệng cười ngu ngơ.
Trong giây lát, thần sắc Lý Ngoại tối sầm. Ông ta vịn vào mép bàn, kìm nén sự tức giận bởi điệu cười khó coi của tên nghịch tử. Nếu không phải gia tộc này chỉ còn mỗi một tên "con trai" thì ông sớm đã đá hắn ra đường rồi.
Hừ! Đúng là gia môn bất hạnh, nghịch tử khó trị!
"Ba ơi...ha ha! Hôm nay ba có vẻ đẹp trai hơn ấy nhỉ...mấy vết nhăn chân chim trên mặt biến mất rồi này, trẻ lại hẳn ra...ấc! Thảo nào...ấc...họ nói...con ba giống hệt con hồi trẻ...gen đẹp di truyền...ấc...chắc mấy cô gái hồi xưa cũng điên đảo ba lắm...ấc...sức lực trên giường cũng không tệ đâu ha...ấc!"
Nghe những lời rượu bẩn thỉu, càn rỡ, gân xanh trên trán Lý Ngoại càng bị kích động nổi lên như đàn rắn xanh. Đối diện với sự phẫn nộ của cha mình, nam nhân say xỉn càng ra sức luyên thuyên kể. Môi hắn lúc mở lúc ngậm lặp lại không ngừng, từ ngữ đi kèm với nội dung toàn là những lời ẩn ý, chứa đựng hàm xúc châm biếm, trêu chọc khiến cho Lý Ngoại vốn đã nổi giận sắp không khống chế được cơn bùng phát, liền dữ tợn đi tới hướng cái bạt tai thật mạnh vào mặt nam nhân.
"Tiểu tử thối! Câm mồm!!!"
Vụt!!!!
Bộp!
Trong không gian đầy âm khí, một làn gió lạnh nhanh chóng thổi qua. Cửa rèm trong thư phòng được giắt bên cạnh tường, tạo ra một lối đi nhỏ để cho ánh sáng ở bên ngoài xuyên vào, phủ lên một tầng sương mỏng làm nổi bật vị trí giao nhau của hai cánh tay.
Ở bên trong, dương nhiệt vốn đã bị rút xuống, giờ chỉ còn mảng tĩnh mịch bao phủ căn phòng. Giữa cơn mộng tửu và uy lực từ cái tát hướng tới, Lý Nhất Kha tự khi nào đã ngồi bịch trên ghế, bàn tay đeo ngập chỉ vàng nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay thô to, đầy gân xanh của Lý Ngoại mà đặt sang một bên. Môi mỏng cong ra nụ cười tà tứ, chứa đựng bao nguy hiểm dán chặt lên biểu cảm thịnh nộ của Lý Ngoại. Khóe mắt lạnh lẽo ngập tràn trào phúng, đắc ý liếc.
"Ba à! Người già rồi! Không còn nhanh nhẹn được như xưa nữa đâu! Tốt nhất là nghỉ hưu đi!"
"Tiểu tử! Đừng nghĩ là tao không biết mày giả vờ! Cơ thể cùng đầu óc mày ai ban cho, tốt nhất là biết điều một chút!"
"Khiếp! Nghe mà nổi hết da gà! Ba không cần phải nhắc lại quá trình tạo người đầy ghê tởm ấy đâu!"
Người nam nhân nhàn nhã, càn rỡ thô tục nói lại chính là cái phao cứu sinh duy nhất sống còn của Lý gia. Hắn ta không chỉ ưu tú về vẻ bề ngoài mà còn rất nổi trội trong việc sử dụng đầu óc. Tuy nhiên, con người càng có nhiều ưu điểm thiên phú thì lại càng là con thú hoang lì lợm bất trị. Lý Nhất Kha mặc dù là trưởng nam được Lý Ngoại để ý và tin tưởng nhất, song bên trong hắn lại mang hai dòng máu nửa quý tộc, nửa thấp hèn khiến cho các thành viên trong gia tộc không ngừng kì thị, châm chọc, đặc biệt là mỗi khi họ nhắc tới cái tên Vũ Hướng Như - kỹ nữ nổi tiếng một thời của Thiên Phong quán.
Đó là nơi mà Lý Ngoại và Hướng Như đã phát sinh quan hệ, để rồi tạo ra một đứa con lai tạp như cậu.
"Hừ! Nói năng với tiểu tử ngươi như thế là đủ rồi! Ta còn có chuyện chính quan trọng hơn đây!"
Lý Ngoại mặt mày tối sầm, không muốn nhắc tới cái chuyện đáng hổ thẹn trong quá khứ nên liền đánn lái sang vấn đề khác. Tay ông cầm cái điều khiển bật lại đoạn phim vừa rồi, khung cảnh và quá trình diễn biến đều xảy ra y như đúc, chỉ là lúc này không còn là một người mà tới hai người xem, dẫn đến biểu cảm cùng ý cười trên khóe môi Lý Nhất Kha mỗi lúc một đậm, độ ma quái, quỷ dị cũng vì thế mà phủ dày đặc trên gương mặt.
Không ngờ, Trần thiếu gia lại xấu số như thế. Nếu biết ngày hôm nay ở địa điểm này lại xảy ra sự kiện đặc sắc như vậy thì hắn đã không đi bar, liền phóng xe quay về nhà rồi. Mặc dù bản thân không có bỏ lỡ những hình ảnh kịch tích nhưng một khi tận mắt chứng kiến thì cảm giác sẽ kích thích, thú vị hơn nhiều.
"Chà chà! Đặc sắc thật! Vậy hắn ta chết chưa!?"
Lý Nhất Kha đưa mặt dán sát vào màn hình, ngón tay nhấn nhấn vào hình ảnh chiếc xe ô tô được dừng lại tại vị trí từ trên cầu rơi xuống, tinh ma hỏi. Ai chẳng biết trên thương trường, Trần gia chính là đối thủ lớn nhất, liên tục áp đảo Lý gia. Họ không chỉ đối đầu nhau ở những buổi đấu giá, tranh giành hạng mục mà ngay cả con cái của họ cũng là một trong những kì phùng địch thủ. Chỉ cần một chút đụng chạm hay xích mích nhỏ, cũng đủ châm ngoài bùng nổ để cho hai gia tộc bung thuốc súng, thuê người ám sát lẫn nhau.
Chính vì thế, việc bớt đi một thành viên, hơn nữa còn là nhân tài của Trần gia sẽ khiến cho tổng giám đốc Trần im hơi lặng tiếng một chút, ít nhất là phải giữ được bình tĩnh trước khi nhận được thông tin đả kích này.
"Chết!? Nhà ngươi nghĩ hắn dễ chết vậy à!"
Nghe thấy câu hỏi đơn giản, ngây thơ như một đứa trẻ con,Lý Ngoại không khỏi nhướng mày, trào phúng cười khẩy. Xem ra, cho dù tên tiểu tử này có thông minh cỡ mấy thì cũng chỉ là một đứa nhóc hiếu thắng, còn chưa hiểu hết sự đời. Nếu như có thể dễ dàng lấy mạng tên nhóc đích tôn của Trần gia thì ông cần gì phải đợi đến bây giờ, sao không sớm giết chết hắn ngay từ đầu mà phải đợi đến lúc này mới lấy được cái mạng của hắn.
Thật ra mọi chuyện cũng rất phức tạp, thân thế và sức mạnh đang tiềm ẩn bên trong người của tên nhóc này rất không bình thường. Hơn nữa, mỗi lần hắn gặp phải tình huống nguy nan gì thì đều có thế hóa hiểm thành an, dễ dàng thoát nạn, cho dù có sức đầu mẻ trán thì vẫn an toàn sống sót, khiến cho những người không ngừng bày mưu tính kế như ông cũng phải bứt tóc vò đầu, không sao hiểu được.
Mà sự cố vô tình xảy ra ngày hôm nay cũng chỉ là một cách khiến cho tốc độ thâu tóm quyền lực của Hải Trình chậm lại một chút, ít nhất là một thời gian.
"Ba nói thế là sao! Ý ba là tên đó vẫn còn sống!?"
"Hừ! Ngươi và hắn trong hội thợ săn đối đầu nhau cũng phải nhiều rồi chứ, tưởng dễ gặp diêm vương vậy à!? Nếu như có thể giết chết hắn từ sớm, cần gì phải đợi hắn trở thành vật cản nguy hiểm tới tận bây giờ!"
"Ây! Chán thật đấy! Vậy mà cũng nói là chuyện quan trọng! Ba làm con thất vọng quá rồi!"
Không nghe được câu trả lời như ý muốn, Lý Nhất Kha chán nản ngồi phịch xuống ghế, miệng ngáp ngắn ngáp dài. Thật ra Lý Ngoại nói cũng không sai, Việc Trần Hoàng Hải chết nói ra...thật sự quá hư ảo. Đối với một người có thân phận hiển hách và thực lực không tầm thường như hắn, cho dù có thuê cả trăm người chưa chắc gì đã chiếm thế chủ động.
Sở hữu cường đại linh thú Hàn Phong Lang, hiện tại còn thăng cấp thành Nhất Thuật trung kỳ, bản thân hắn không ít lần bị Hoàng Hải khiến cho đổ gục. Khủng bố hơn, tên họ Trần đó còn có thể đánh bại những kẻ mang cấp bậc cao hơn mình, liên tục chiếm thế thượng phong, khiến cho nhiều kẻ bị hạ gục không ít căm hận cùng kính nể.
Xem ra đối thủ này thật sự quá khó diệt rồi! Bản thân quả là mừng hơi sớm!
"Vậy còn nội bộ bên trong Trần gia!? Những kẻ do thám trước đây đâu mất rồi!?"
"Hừm! Không có tin tức thì xác định là đã bị thủ hạ của Trần gia phát hiện và giết chết rồi! Trần gia này cái gì cũng kín, khó mà tiến sâu vào trong được!"
"Phòng ngự bọn chúng chặt chẽ đến thế sao!?"
"Phòng ngự chặt chẽ còn nhờ vào Đinh gia với Vương gia và một số bằng hữu gia tộc khác! Tên Hải Trình ấy không những quỷ quyệt, cơ trí hơn người mà còn biết xây dựng mối quan hệ tốt, mượn sức xây thành! Chúng ta đối đầu với hắn cho tới lúc này phải nói là quá tốt rồi!"
"Vậy hiện tại gia tộc nào mới có thể sánh ngang với Trần gia!?"
Đang phân tích, thảo luận say sưa, bỗng dưng nghe đến câu hỏi này thì sắc mặt của Lý Ngoại tái mét.
Ông ta bất giác đưa tay che miệng ho khù khụ, thân thể lúc nãy rõ ràng còn rất mạnh khỏe giờ như bị trúng tà, chân khụy xuống ghế. Trên trán phủ kín tầng mồ hôi lạnh dày đặc, mắt nhắm lại dưỡng thần một lúc rồi đánh lái sang chuyện khác.
"Thôi! Nói đến đây là đủ rồi, về phòng đi! Ta sẽ tiếp tục thảo luận chuyện này sau!"
"Chậc! Nếu có cách giết được tên Hoàng Hải đó thì hay biết mấy!"
Tuy nhìn có thể thấy những biểu hiện kì lạ của Lý Ngoại rất rõ ràng nhưng một khi ông ta không muốn nói thì có dùng cách nào cũng không được nên hắn đành tạm thời bỏ qua một bên, biết đều không nhắc lại, miệng bâng quơ phun ra một câu rồi ngoan ngoãn hướng về phía cánh cửa.
"Hừ! Dù tên tiểu tử đó chết thì Hải Trình vẫn còn Đinh gia với Vương gia! Quan hệ giữa tam gia tộc ấy vô cùng sâu sắc, nếu không nhanh chóng đẩy mạnh quyền lực thì sau này sẽ rất nguy hiểm! Ngươi nhất định phải cẩn thận!" - Mặc dù biết đứa con trai này đang giả vờ nhưng Lý Ngoại vẫn không yên tâm, lạnh lùng nhắc nhở. Đối với ông, Trần Hoàng Hải cũng như tên Hải Trình, đều là đôi phụ tử cơ trí xảo quyệt, cho dù ông và đứa con trưởng hiện tại này có thông minh, cố gắng hợp lại với nhau cỡ mấy thì cũng chưa chắc đấu lại hai con người âm ngoan giảo hoạt đó.
Trong căn phòng to lớn nhưng u ám, mỗi lời nói sắc bén của Lý Ngoại đều vang rõ mồn một vào tai của Nhất Kha. Hắn bất động một lúc rồi chỉ lười biếng quay đầu, đôi mắt hờ hững nhìn ông rồi khinh thường cười lạnh, chân sải bước rời khỏi căn phòng, không quên để lại một câu ẩn ý.
"Xì! Đàn ông một khi si tình thì còn gì để nói nữa chứ!"