Trong vòng mười năm, hắn liên tiếp cải cách và thi hành rất nhiều chính sách, không tiếc phí tổn hạ tuyệt bút chi phí dụng xây dựng và sửa chữa các phương tiện lẫn công trình cũ mới, cũng bắt đầu chẳng phân biệt giai cấp mà chiêu mộ người tài. Hắn đối với chuyện ăn hối lộ trái pháp luật tuyệt đối là nghiêm khắc xử trí, đối với thanh quan an phận thủ thường tuyệt đối là tăng cường đề bạt. Hắn đồng thời cũng cho nhân dân thêm tự do và bình đẳng, so với phụ thân Băng Khôi càng được lòng người. Đến tận đây, Băng Luyện quốc mới bắt đầu thời đại của hòa bình và hưng thịnh.
Nhìn đại điện ca múa mừng cảnh thái bình cùng ngoài phố náo nhiệt đèn đuốc sáng trưng, Băng Tà thỏa mãn. Hắn đã thực hiện được giấc mộng mà mình vẫn luôn ấp ủ khi còn là Huyền Dật: Trở thành một quốc quân mà mọi người kính yêu, biến đất nước mình thành đệ nhất cường quốc.
Hắn năm nay đã 25. Nhưng sau khi kế vị, hắn không hề lập bất cứ phi tử hay quý nhân gì. Hắn sớm đã tuyên cáo với cả nước, rằng sau khi hắn chết, sẽ đem vương vị truyền cho con trai của biểu đệ hắn, cũng là tiểu Vương gia Huyền Kha năm nay mới 9 tuổi, lại vô cùng có tư chất quân vương.
Nghĩ đến đây, Băng Tà khóe miệng nhếch lên mỉm cười.
Hết thảy đều đã được trải một con đường tốt, có thể nói là hoàn toàn không có chuyện phải lo lắng về sau!
Hắn ngẩng đầu nhìn xem tầm trăng, chắc mẩm cũng đã đến lúc nên qua đó rồi.
Nghĩ vậy, hắn liền xoay người ý bảo với quần thần rằng hắn muốn trở về sớm. Sau khi rời khỏi đại điện, hắn một mình băng qua hành lang thật dài lại sáng ngời ánh nến, phía trước là một tòa viện mà hắn mới xây, kêu Lê Hương viện. Lê Hương viện danh cũng như ý, chính là cả viện trồng đầy cây lê cho nên liền đặt là Lê Hương.
Lê Hương viện hôm nay cũng rất náo nhiệt, trong ngoài đều trang trí màu đỏ, hỉ khí tràn đầy. Vẻ như hôm nay có người sắp thành thân.
Băng Tà vừa mới bước vào, liền lập tức bị Tiểu Nguyệt Nha bổ nhào tới.
“A! Tiểu Nguyệt Nha! Ngươi đã già như vậy rồi còn thích nhảy loạn, để mấy nhóc nhà ngươi nhìn thấy cẩn thận thành trò cười đó!” Băng Tà một phen đẩy ra cái đầu hổ to bự của Tiểu Nguyệt Nha, cười dài. Tiểu Nguyệt Nha tức giận trừng mắt nhìn hắn.
Đúng vậy, sau khi Băng Tà kế vị, ứng với yêu cầu của Tử Lê, hắn liền tìm một bạn đời cho Tiểu Nguyệt Nha. Ai biết cuối cùng bọn chúng cư nhiên sinh cả một ổ hổ con, làm hại cơ hồ không ai dám tùy tiện bước vào Lê Hương viện. Bởi vì bọn họ đều sợ ngày nào đó mình không cẩn thận chọc lão hổ tức giận liền trở thành thức ăn dưới miệng chúng!
Băng Tà sau khi vỗ vỗ vạt áo, liền bước vào Lê Tu cư. Vừa tới cửa đã bị Tiểu Thích Tử cùng mấy tiểu thái giám khác một phen kéo vào phòng bên bắt đầu thay quần áo. Băng Tà có chút phản ứng không kịp liền ngơ ngác mặc bọn họ lột bỏ long bào, thay y phục đỏ thẫm của chú rể.
Ở một căn phòng khác, Tử Lê đang bị Thanh Liên cùng mấy thị nữ vây quanh cẩn thận trang điểm. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn đã được bôi phấn trắng, vẽ mày liễu cong cong, lại tinh tế tô son hồng lên hai má cùng cái miệng nhỏ. Giá y đỏ thẫm, khăn lụa cũng thẫm đỏ. Đợi khi trên mặt bọn họ đều tràn ngập vẻ vừa lòng, mới mang Tử Lê ra khỏi phòng tới đại sảnh, bắt đầu lễ thành thân giữa Băng Tà và y.
Suốt 25 năm, Băng Tà chờ chính là ngày này. Cùng Tử Lê lại một lần nữa kết liên lý trở thành phu thê.
Sau khi bái lễ xong, hai người được đưa vào động phòng. Không có quá mức nháo động cùng sự quấy rầy của yến khách, trong gian phòng được trang trí tràn đầy hỉ khí chỉ còn lại có Băng Tà cùng Tử Lê hai người im lặng ngồi trên chiếc giường đặt gối uyên ương cùng chăn hỉ đỏ.
Băng Tà có chút khẩn trương nhẹ nhàng vén lên chiếc khăn phủ trên đầu Tử Lê. Tiếp đó, ngay khi mở khăn hỉ ra, Băng Tà chỉ có thể nhẹ nhàng thở dài thỏa mãn.
Mỹ.
Đây là từ đầu tiên hiện lên trong đầu hắn sau khi gỡ xuống khăn hỉ.
Dẫu đã 52, Tử Lê chẳng biết tại sao vẫn xinh đẹp như mới 22 tuổi vậy. Chỉ là mái tóc y từ ngày nào đó 10 năm trước đã nháy mắt bạc đi, bất quá đầu bạch phát này lại khiến y càng thêm sở sở động lòng người.
Tử Lê thẹn thùng cúi đầu không dám nhìn Băng Tà trước mắt bởi vì vẻ đẹp đêm nay của y mà vẫn đang say trong cơn si. Băng Tà dùng ngón tay nhẹ nhàng nâng lên chiếc cằm tinh xảo kia của y, rồi mới in lại một nụ hôn dịu dàng.
“Dật...” Tử Lê nhẹ nhàng gọi Băng Tà, mười lăm năm qua y vẫn đều gọi hắn như vậy. Y biết, nam nhân trước mắt mang bộ dạng có vài phần giống Băng Khôi lại chứa đựng thần thái cùng hơi thở của một ai khác này là người nam nhân mà y cả đời này, cho dù mất đi ký ức cũng vẫn nhớ mãi không quên, chuyển thế của Huyền Dật.
“Trước uống chén rượu giao bôi đi... Như vậy mới tính là thật sự thành thân xong.” Tử Lê thẹn thùng nói, Băng Tà hiểu ý cười đứng dậy, đi đến bàn lấy hai cái chén nhỏ đã được rót sẵn xoay người đưa một ly cho Tử Lê.
Tử Lê mỉm cười chờ Băng Tà trở lại bên giường ngồi xuống, cùng hắn vai kề vai uống hết rượu của đối phương. Uống xong, Tử Lê vẻ mặt thẹn thùng sà vào lồng ngực rắn chắc của Băng Tà. Y ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn lên dung mạo tuấn mỹ của hắn, nhẹ nhàng nở nụ cười.
Nụ cười kia có thể nói là nụ cười đẹp nhất, rực rỡ nhất mà Băng Tà từng được nhìn thấy.
“Kể từ hôm nay, em liền chân chính thuộc về ta...” Băng Tà sau khi uống rượu giao bôi xong liền ôm Tử Lê vào lồng ngực ghé sát lỗ tai y thấp giọng nỉ non. “Ta chờ lâu như vậy, lâu như vậy... cuối cùng cũng chờ được tới ngày này...”
Tử Lê ôm chặt lưng hắn, nhẹ nhàng hôn cổ của hắn nói: “Dật... Hiện giờ ta đã già nua khó coi như thế, ngươi nhưng vẫn là cần ta, không chê ta... Ta thật sự... thật sự rất cảm động!”
“Đứa ngốc, em đang nói bậy gì vậy... Chính em tự soi gương nhìn xem em già chỗ nào, khó coi chỗ nào? Cho dù qua nhiều năm như thế, em vẫn giống hệt như khi mới gả cho ta, xinh đẹp động lòng người! Chậc chậc ~ hiện tại ta thật sự không thể không bắt đầu hoài nghi em có quả đúng là hoa tiên hạ phàm, xuống đây làm vợ ta hay không.” Băng Tà nói xong còn thật sự quơ lấy chiếc gương đồng đưa cho Tử Lê, thuận tiện nhéo nhéo cái mũi nho nhỏ kia của y, vẻ mặt vô lại nói.
Tử Lê cố phịu mặt giả bộ giận dỗi với Băng Tà. Băng Tà thấy vậy ha hả cười to.
“Lê hoa tiên của ta a ~ lúc này đây, chúng ta nhất định phải bên nhau đến già! Em có chịu không?” Băng Tà ôm lấy Tử Lê dịu dàng nói: “Bất luận ở nơi đâu chúng ta đều phải vĩnh viễn bên nhau, không bao giờ... một mình ra đi giống lần trước nữa... Phải rời xa em là chuyện thực sự rất đau khổ... Em có biết ta khi đó đã nhớ em nhiều biết bao...?”
“Tuy rằng ta vẫn chưa nhớ ra những sự tình trước kia... Nhưng là ta biết ta khi đó nhất định cũng đối với ngươi tồn tại sự tưởng niệm rất mãnh liệt... Bằng không ta không có khả năng cái gì cũng quên chính là quên không được ngươi... Bằng không trái tim ta không có khả năng chỉ đơn giản là nghe được ngươi vừa nói ra những lời đó liền lập tức đập nhanh đến đau đớn...” Tử Lê tựa vào ngực hắn nhẹ nhàng nói. Băng Tà nghe xong chặt chẽ ôm y vào lòng.
“Không... Chúng ta vĩnh viễn cũng sẽ không rời xa nhau nữa... Chúng ta sẽ luôn luôn ở bên nhau, cho dù chết... chúng ta cũng phải chết cùng nhau!”
Mỗi một câu nói xong, nước mắt Tử Lê lại từng giọt từng giọt bắt đầu rơi xuống từ đôi phượng nhãn xinh đẹp. Từng hạt lệ trong suốt tựa như trân châu lăn qua lớp son phấn công phu thượng hảo kia, mang đi lớp phấn trắng phau tỉ mỉ, để lại dấu vết trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
“Khóc cái gì, em thật sự là đóa tiểu lê hoa mít ướt! Để dành nước mắt đi, đợi lát nữa ta sẽ cho em khóc đủ!” Băng Tà sau khi hôn tới nước mắt trên mặt y, liền tà tà cười với y, trong ánh mắt bốc lên ngọn lửa dục vọng. Tử Lê thấy vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Chờ khi Băng Tà đem Tử Lê áp đảo dưới thân bắt đầu mây mưa, hắn cúi đầu, mang theo vô hạn tình yêu cùng tình dục ách thanh dùng cách xưng hô ngọt ngấy mà hắn thích gọi Tử Lê nhất từ hồi hắn vẫn là Huyền Dật.
“Tiểu Lê phi... Tiểu Lê phi của ta...” Hắn thấp giọng ở bên vành tai nho nhỏ của Tử Lê thì thầm: “Ta yêu em... Ta thật sự rất yêu rất yêu em....”
Tử Lê dùng cặp mắt sương mù nhìn hắn, rồi mới nhẹ nhàng cười hôn lên môi hắn. Nhỏ giọng nói với hắn:
“Ta cũng yêu ngươi....”
***
“Ngươi nghĩ xem, Băng Khôi ca ca hắn có thể giận ta không nhỉ?” Sau khi bọn họ kết thúc triền miên, Tử Lê nằm trong lồng ngực Băng Tà mặt mang mệt mỏi nhẹ nhàng hỏi hắn.
“Tại sao hắn lại giận em được chứ?” Băng Tà một bên nghịch tóc Tử Lê, một bên cảm thấy tò mò hỏi.
“Bởi vì hồi trước huynh ấy từng nói với ta huynh ấy sẽ vẫn chờ ta, chờ cho đến ngày ta khôi phục trí nhớ, nhớ lại huynh ấy, huynh ấy sẽ lên dẫn ta đi... Mà ta khi đó cũng đáp ứng huynh ấy rồi. Chính là ta đến bây giờ vẫn còn chưa nhớ ra sự tình trước kia, vậy huynh ấy sẽ thực đáng thương, luôn luôn chờ ta dưới đó... Cho nên, ta mới nghĩ xem huynh ấy có thể vì chờ ta quá lâu mà tức giận hay không?” Tử Lê khờ dại nói, nhưng là Băng Tà nghe xong muốn hết hồn.
“Ách... Sẽ không đâu! Băng Khôi ca ca thương tiểu Lê phi em như vậy... hắn sẽ không giận em đâu!” Băng Tà cười cười nói với Tử Lê. Tử Lê mới lộ ra một nụ cười an tâm nhắm mắt lại ngủ say ở trong lòng hắn.
Băng Tà nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng thở dài.
Hy vọng Tử Lê cả đời này cũng đừng nhớ ra những chuyện trước kia, bằng không chiếu theo cái loại cá tính cực giống hắn của Băng Khôi, nhất định nói được thì làm được, từ âm phủ kia bò lên kéo Tử Lê xuống.
Bất quá, cho dù Băng Khôi thật sự đến đây, hắn nhất định dù có chết cũng sẽ không để hắn mang Tử Lê rời khỏi hắn, cho dù đuổi cũng sẽ đuổi xuống tận đó đem Tử Lê cướp về!
Bởi vì... Tử Lê là tiểu Lê phi của riêng Huyền Dật hắn, cũng là của Băng Tà hiện tại. Vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình hắn!
Nhìn khuôn mặt khi ngủ hạnh phúc của Tử Lê, Băng Tà cũng hạnh phúc theo nở nụ cười.
Hắn biết, lúc này đây, hắn sẽ cùng Tử Lê bên nhau dắt tay đi hết quãng đời còn lại.
Cùng nhau nắm chặt tay, cùng nhau đầu bạc đến già.....
– HẾT –