Trong thời gian này, Phương Huyên được mẹ Phương nuôi đến béo mập, da dẻ trở nên hồng hào trắng trẻo, chọc cho Tông Hiệu Đông nhộn nhạo khắp cả người. Đã nửa năm thanh tu rồi, nói không muốn là giả, nhưng anh phải nghĩ cho vợ và con của mình, cho nên chỉ có thể làm bạn với tay phải mà thôi.
Tuy nhiên, bé Huyên trong lúc vô tình lại thấy anh lén lút tự xử, vì thương chồng nên cũng bỏ qua mắc cỡ, chủ động nói với anh: “Bác sĩ Hạ nói qua bốn tháng là có thể làm rồi.”
Tông Hiệu Đông đang ngồi ở trong phòng, đọc sách để giáo dục thai nhi thì nghe cậu thốt ra một cậu, nghe xong anh lại đứng hình mất mấy giây, sau đó nhướng mày hỏi: “Em đi hỏi Hạ Lương?”
Cậu ngại ngùng gật đầu, nhớ lại lúc đó rất xấu hổ, nhưng lại không nỡ nhìn thấy anh khó chịu, cho nên mới can đảm đi hỏi một lần.
Anh yêu chết dáng vẻ nhu thuận này của cậu rồi, “Anh sẽ nhẹ nhàng.”
Cậu xấu hổ gật đầu một cái.
Lúc làm, Tông Hiệu Đông vẫn chú ý đến cơ thể của cậu, không làm quá mạnh, cũng không cho vào hết mà chỉ hai phần ba. Khoái cảm đi qua, Tông Hiệu Đông ôm Phương Huyên đã phủ đầy mồ hôi vào nhà vệ sinh, cẩn thận lau người cho cậu.
Ôm vợ vào lòng, nhìn cậu ngủ say, anh yêu thương hôn lên trán cậu một cái, trân trọng nâng niu giống như một bảo vật vô giá, mỉm cười nhắm mắt lại, ngọt ngào đi vào giấc ngủ.
***
Ba tháng sau, Phương Huyên đã sắp đến ngày sinh, cơ thể trở nên rất nặng nề, mẹ Tông dứt khoát ở lại thành phố S, mỗi ngày đều chạy qua nhìn Phương Huyên. Lúc nào xung quanh cậu cũng có người canh giữ, sợ cậu bất ngờ lâm bồn, dù sao đây cũng là đàn ông mang bầu, kinh nghiệm của bọn họ chỉ dùng được cho nữ, không biết có dùng được cho nam hay không.
Một ngày, Phương Huyên đang ngồi ăn nho xanh xem ti vi thì bụng quặng lên, cơn đau có xu hướng càng tăng lên. Cậu khó khăn xoay đầu nhìn vào trong bếp, yếu ớt gọi: “Mẹ…”
Mẹ Phương đang nấu cháo cá chép ở trong bếp thì nghe thấy tiếng gọi của cậu, lập tức tắt bếp chạy ra. Thấy cậu ôm bụng, mặt mày trắng bệch dựa vào sô pha, bà liền chạy tới trấn an cậu, sau đó tài xế lái xe ra, bà chạy đi lấy mấy vật dụng cần thiết khi đi sinh đã chuẩn bị sẵn.
Bà và tài xế đỡ cậu ra xe, đi thẳng đến bệnh viện Lương Phong. Trên đường đi, bà run run gọi cho Tông Hiệu Đông, lúc này anh đang họp tại trụ sở chính của JA ở thành phố H, nhận được cuộc gọi của bà liền tức tốc chạy ra ngoài, bỏ lại một đám người trong phòng họp ngơ ngác nhìn nhau.
Lúc anh tới nơi, mọi người đã có mặt đầy đủ ở trước phòng sinh, bên trong truyền tới tiếng kêu đau đớn của Phương Huyên, mỗi tiếng kêu như một mũi dao đâm vào tim anh vậy. Anh thật sự rất muốn xông vào trong với cậu, và anh cũng thật sự đã làm như vậy.
Mọi người không cản được anh cho nên đành để anh mặc đồ vô trùng đi vào.
Có anh ở bên cạnh tiếp sức, cậu nhanh chóng có thêm sức mạnh, không bao lâu sau, một thằng cu khỏe mạnh chào đời, tiếng khóc vang dội khắp phòng sinh.
***
Hai tháng sau, đám cưới của tổng giám đốc JA và cậu hai Phương gia được tổ chức long trọng ở khu đãi tiệc của một nhà hàng sang trọng.
Anh mặc bộ tây trang màu đen, trên túi áo cài một bông hoa màu đỏ, dáng người thẳng tắp đứng trên thảm đỏ, xoay người lại nhìn ra ngoài cửa.
Thiếu niên mặc tây trang màu trắng, trên túi áo cũng có cài một bông hoa màu đỏ, mặt mày tươi tắn, khoác tay ba Phương đi vào lễ đường, ánh mắt của cậu luôn nhìn về phía anh, trong đáy mắt tràn đầy vẻ hạnh phúc.
Ba Phương dẫn cậu tới trước mặt anh, đặt tay cậu lên trên tay anh, cảnh cáo nhìn anh: “Cậu phải đối xử với nó thật tốt, nếu sau này để tôi phát hiện cậu làm điều có lỗi với nó, tôi nhất định sẽ đánh gãy chân của cậu.”
Anh mỉm cười nắm chặt tay cậu, trịnh trọng nhìn ba Phương, nói: “Con nhất định sẽ khiến em ấy thật hạnh phúc, ba yên tâm.”
Ông gật đầu quay đi, ông sợ nếu nán lại thêm chút nữa ông sẽ khóc lóc gây chuyện mất mặt mất.
Cha sứ đứng ở trước mặt hai người, nhìn Tông Hiệu Đông, lớn tiếng nói: “ Anh Tông Hiệu Đông, anh có đồng ý nhận làm chồng và hứa chung thủy với anh Phương Huyên dù là trong lúc thịnh vượng hay gian nan, trong lúc ốm đau cũng như mạnh khỏe, hứa sẽ yêu thương và tôn trọng anh Phương Huyên đến hết cuộc đời hay không?”
“Tôi đồng ý.” Anh nhanh chóng trả lời.
Cha sứ lại quay sang nhìn Phương Huyên, hỏi: “Anh Phương Huyên, anh có đồng ý nhận làm vợ và hứa chung thủy với anh Tông Hiệu Đông dù là trong lúc thịnh vượng hay gian nan, trong lúc ốm đau cũng như mạnh khỏe, hứa sẽ yêu thương và tôn trọng anh Tông Hiệu Đông đến hết cuộc đời hay không?”
Cậu đưa mắt nhìn anh, hai má đỏ hồng, ngượng ngùng nhỏ giọng nói: “Tôi đồng ý.”
“Nghi lễ kết thúc, chú rễ có thể hôn cô dâu.”
Tông Hiệu Đông dùng một tay nâng cằm cậu lên, một tay còn lại đỡ ót cậu, cúi người hôn xuống.
Xung quanh vang lên đủ tiếng hò hét ồn ào.
Mẹ Phương ngồi ở dưới khán đài đã bật khóc nức nở, mẹ Tông đang ôm Bối Bối ngồi ở bên cạnh, khẽ vô vỗ tay bà, “Bà sui yên tâm, hai đứa nó nhất định sẽ hạnh phúc vui vẻ.”
Kiều Tâm ngồi ở dưới nhìn hai người bọn họ ở trên lễ đường nắm tay nhau, trong lòng vô cùng ngưỡng mộ. Lại liếc nhìn sang người đàn ông anh tuấn ở bên cạnh, nở một nụ cười tinh quái, đúng như mẫu người mình thích, nhất định phải bắt tới tay cho bằng được.
Phương Chính Thiên đang nghiến răng nhìn cái tên cướp em trai ngoan của mình trên lễ đường, đang định lát nữa sẽ rủ nhiều người náo động phòng làm khó dễ anh thì đột nhiên sống lưng cảm thấy lạnh lẽo, nhìn xung quanh thì lại không thấy có gì lạ, trong lòng bỗng dâng lên một dự cảm không tốt. Lắc lắc đầu bỏ qua cảm giác kỳ lạ trong đầu, tiếp tục nghiến răng nhìn lên lễ đường.
Ngày 12 tháng 10 năm 2020, Tông Mộ Phương, biệt danh là Bối Bối, đón cái sinh nhật đầu tiên, hai nhà Tông Phương cùng nhau chụp một tấm hình gia đình, hạnh phúc viên mãn ăn bữa cơm đoàn viên.
Hết chính văn.
Còn ngoại truyện về chuyện của bé Huyên nữa.
Ở đây mình xin nói thêm, vì một số vấn đề nhạy cảm mà mình không sử dụng tên nước là Việt Nam, nhưng thành phố H và thành phố S là nơi nào thì hẳn các bạn cũng đoán ra. Viết còn non tay, mong bạn đọc tận tình góp ý để cải thiện ngòi viết hơn.
Xin cảm ơn.