Nữ nhân ở nhà thổ đều không có tự trọng như vậy?
Tôn Lực giống như đang hôn mê, mơ mơ màng màng kêu thảm. Dịch Chưởng Châu nghe được càng tức giận, phất tay liền nói: "Đem nhóm người này về nha môn thẩm tra cho ta!"
Kim mama luống cuống, Phong Nguyệt cũng nhíu mày, thị vệ đi lên áp nàng, nàng không phản kháng, thật ra còn hỏi một câu: "Đã không có bắt tận tay người hành hung, cũng không có công văn bắt người hành hung của nha môn, Dịch Tiểu thư chỉ một thân áo giáp này muốn bắt người sao?"
Dịch Chưởng Châu khó hiểu nhìn nàng: "Tôn Lực vì việc tới chuộc ngươi mà ra, ta bắt ngươi đưa đi nha môn có gì không ổn?"
Tốt xấu cũng là tiểu thư phủ tướng quân, quy trình cơ bản cũng không biết? Phong Nguyệt thở dài: "Ngài thích thì bắt đi."
Cho dù cũng không đúng luật lệ, nhưng người ta thân phận cao quý, nghĩ cũng biết không có người dám trách nàng.
"Làm gì vậy?" Bên lan can lầu 3 có người nhàn nhạt hỏi một câu.
Dịch Chưởng Châu ngẩng đầu, thấy Ân Qua Chỉ, hoảng sợ nói: "Ân ca ca? Ngươi sao lại ở chỗ này?"
Nghe thấy giọng của Dịch Chưởng Châu, Ân Qua Chỉ nhíu mày, cẩn thận nhìn phía dưới, xoay người đi xuống, đến trước mặt nàng thì đứng yên: "Ngươi mặc như này là muốn làm cái gì?"
Dịch Chưởng Châu cúi đầu nhìn bộ khôi giáp mình mặc, mặt đỏ hồng, ấp úng nói: "Tới chỗ này mặc nữ trang cũng không tiện, ta nghĩ mặc như này tốt hơn chút."
Ân Qua Chỉ im lặng một lúc, cũng không nói thêm gì, nhìn Tôn Lực bên cạnh liếc mắt một cái, nói: "Đôi tay hắn là ta vặn gãy."
Dịch Chưởng Châu hoảng sợ, trừng mắt nhìn hắn: "Ngươi...... Ân ca ca! Tôn Lực có chỗ nào đắc tội ngươi?!"
"Vẫn chưa đắc tội." Ân Qua Chỉ bình tĩnh mà khoanh tay nói: "Ta xem hắn trung hậu thành thật, làm lụng vất vả, có chút thương hại hắn, cho nên vặn gãy đôi tay kia, từ này về sau hắn khỏi cần làm việc, cứ thoải mái ở trong nhà qua nửa đời còn lại."
Nói xong, lại nhìn về phía Dịch Chưởng Châu: "Chẳng lẽ không phải để tốt cho hắn à?"
Này nào giống vì tốt cho hắn? Dịch Chưởng Châu nhíu mày, muốn phản bác, vừa mở miệng lại hơi đỏ mặt.
Nàng ta vẫn luôn lấy luận điệu như vậy, bảo Tôn Lực đi chuộc Phong Nguyệt, hiện tại cũng không thể nói như này không tốt cho người khác, như thế khác gì tự đánh mặt mình?
Nuốt khẩu khí này xuống, Dịch Chưởng Châu đỏ mắt, khàn giọng nói: "Ân ca ca nói cái gì thì chính là đó đi. Nếu là ngươi ban ân, vậy ta không tranh cãi nữ, đi đây."
Dứt lời, xoay người liền chạy.
"Chưởng Châu." Ân Qua Chỉ hô một tiếng - hai chữ, khinh dật phiêu phiêu nhưng lại như tảng đá nện trong lòng Phong Nguyệt.
Chỉ tiếng gọi này đã không giống với giọng điệu gay gắt cứng nhắc khi gọi người khác, vừa có chút bất đắc dĩ, còn mang theo phần cưng chiều, gọi xong liền chạy theo.
Ai da, một chạy một đuổi, đúng là tình chàng ý thiếp vẽ vãn đánh yêu, ngại không biết xấu hổ haha.
Phong Nguyệt mắt trợn trắng, quét váy áo, xoay người hướng trên lầu.
Đoạn Huyền cùng đám người đứng bên cạnh xem náo nhiệt vừa phục hồi tinh thần lại, mồm năm miệng mười liền nói: "Đó chẳng phải là Dịch gia đại tiểu thư sao? Trừ bỏ nàng ta, cũng chẳng có cô gái nào khác có thể nổi trận lôi đình lớn như vậy, nàng ta vừa rồi gọi vị kia công tử kia là gì nhỉ? Ân ca ca?"
Vi Vân hít ngược một hơi khí lạnh: "Ân? Đây là quốc họ ở nước Ngụy mà!"
Quốc họ ở nước Ngụy, sống ở Bất Âm thành nước Ngô, chỉ có một người —— Ân Đại hoàng tử.
Mấy cô nương trong lòng đều "thịch" một tiếng, lần lượt nhìn về phía Phong Nguyệt.
Phong Nguyệt rũ mắt, chậm rì rì đi trên cầu thang, giống như chẳng có chuyện gì xảy ra, bước đi mê người uyển chuyển.
Đoạn Huyền cắn răng, bực bội nói: "Có thật là vị kia thì thế nào? Người ta thân phận như thế tới chỗ này của chúng ta, chỉ có thể là đã ăn quen sơn hào hải vị, giờ muốn đổi thành củ cải dưa muối. Nhìn chưa? Dịch đại tiểu thư vừa đi, người ta còn không phải lập tức đuổi theo à? Đã ai gặp hắn đối với người nào tốt như vậy chưa."
"Rốt cuộc thân phận có khác, một là hoa nở trên trời, một là bùn đất dưới chân, đáng thương coi người đem một đoạn gặp được thì chơi coi là thật, cuối cùng khi nào xuống dốc, mới thật sự là đáng thương."
Phong Nguyệt xoay người đi lên lầu 3, hướng người đối diện lộ răng cười: "Các vị tỷ tỷ nếu là lo lắng cho ta, vậy không cần đâu, ít nhất tiền quan tài của ta cũng đủ rồi."
Hầu hạ một người như vậy, đến tiền thưởng còn bằng các nàng hầu hạ mười người, thông cảm cho nàng à? Có cần thiết sao?
Một câu nghẹn đến mức đám Đoạn Huyền không hé răng, Phong Nguyệt hếch cằm, cao ngạo như khổng tước vừa thắng trận, vào nhà đóng cửa lại.
"Con nhỏ này!" Đoạn Huyền hận đến ngứa răng: "Không có cách nào dạy dỗ cô ta sao!"
"Nào có biện pháp gì......" Vi Vân thở dài: "Chúng ta cứ cố gắng chuẩn bị bị tốt đi, vị gia kia tới chỗ này, cũng không nhất định chỉ coi trọng mình Phong Nguyệt."
Ngẫm lại cũng có đạo lý, Đoạn Huyền vội vàng về phòng, cố gắng luyện đàn.
Trong phòng yên tĩnh lại, Phong Nguyệt tùy ý cởi giày, bàn chân tuyết trắng đạp lên thảm, sau lại lại dẫm lên giường nệm phía sau cửa sổ, lấy rượu giấu trong ngăn tủ, dựa vào bên cửa sổ ngửa đầu liền uống.
Ban ngày vốn dĩ nên là thời gian ngủ cho những người như nàng, dù sao không có khách, cứ uống chút rượu ngủ một giấc.
Hồng sa vướng, Phong Nguyệt nhíu mày cởi đai lưng, áo ngoài lỏng lẻo trượt xuống đầu vai, lộ ra vài vết sẹo nông. Da thịt như tuyết, hồng y như lửa, rượu từ hõm vai tràn ra, trượt vào khe rãnh sâu, cực kỳ mê người.
Nàng không muốn dụ dỗ ai, lúc này cũng không có tâm tình, chỉ là trước đây mỗi khi không vui liền thích uống rượu như vậy, dù bị phụ thân mắng chửi không quy củ, uống chẳng có chỗ nào tốt, thế nào cũng phải bò cửa sổ.
Hiện giờ cũng chẳng còn ai quản nàng nữa! Không xỏ giày không sao, quần áo bất chỉnh không sao, cứ uống từng ngụm từng ngụm cũng chẳng sao nữa!
Phong Nguyệt cười khan hai tiếng, rót một ngụm rượu, tay cầm bình rượu có chút đau, chỉ là đau một chút này cũng chẳng tính làm gì, nhiều lắm thì dùng trước mặt nam nhân chiếm chút cảm tình, còn thật sự có lúc nào đó, cái tay nát xương nát cốt này, nàng cũng vẫn dùng được.
Uống mơ mơ màng màng, búi tóc cũng xõa tung, quần áo rối loạn, Phong Nguyệt nấc lên một tiếng, đóng cửa sổ liền trở về ngủ.
Trong mộng có người ở xé rách xiêm y của nàng, hung ác như sư tử. Phong Nguyệt không kiên nhẫn phất tay, không ngờ tay nàng bị trói lại, chỉ có thể động chân rồi - đột nhiên vừa nhấc chân đã văng người ta, sau đó lại gối đầu tiếp tục ngủ.
"Ngươi chán sống?" Có người ở bên tai nàng gầm nhẹ: "Tỉnh mau cho ta!"
Mãi mới uống say được, ai muốn tỉnh? Phong Nguyệt mơ mơ màng màng "phi" một tiếng, lẩm bẩm rồi ôm lấy cái tay đang mãi lay mình, khuôn mặt đỏ rực cọ cọ trên tay người kia, sau đó ngủ tiếp.
Trong phòng yên tĩnh trong chốc lát, tiếp theo Phong Nguyệt liền cảm giác như núi Thái Sơn đè xuống, ép nàng tới mức thở không nổi, nàng cố giãy giụa. Nhưng càng giãy giụa, người kia còn càng hăng hái, tay nắm chặt tay nàng, chân đè nặng chân nàng, dùng răng trực tiếp cắn xé mở vạt áo, như sói cọ sát người nàng.
Đây nhất định là ác mộng rồi, Phong Nguyệt cảm thấy nếu là mộng, vậy còn giãy giụa làm gì? Biến từ bị động thành chủ động, cho người nếm cái nào gọi là dục tiên dục tử mới được!
Lúc trước vì học chuyện nam nữ, nàng mua hết xuân cung đồ ở tất cả các hiệu sách ở Bất Âm thành, khổ tâm nghiên cứu, so với trước kia khi luyện võ còn nghiêm túc hơn, luyện tập đến mức thành một thân hảo công phu, chuyên môn dùng để đối phó với nam nhân. Nàng đã không thích ai, thân thể cũng không toàn vẹn, vậy thì thích thế nào thì cứ yêu, ai thèm để ý?,
Bên tai là tiếng thở dốc thô nặng cùng tiếng nghẹn ngào than nhẹ, Phong Nguyệt cảm thấy khả năng mình thành công rồi, trong mộng người kia động tình rõ ràng như vậy, nhất định bị nàng mê đến thần hồn điên đảo rồi.
Muốn chết cùng chết đi!
Mới chạng vạng tối, Mộng Hồi Lâu động tĩnh cũng không nhỏ, từng tiếng cao cao thấp thấp, kích thích đến mức người qua đường nhịn không được đi vào trong.
Ân Qua Chỉ biết Phong Nguyệt là kẻ phóng túng, nhưng hắn không bao giờ nghĩ nàng có thể phóng túng đến như vậy, kích động đến mức hắn cả người hơi phiếm hồng, nhịn không được duỗi tay che miệng nàng: "Không được kêu!"
Mấy phen mây mưa, rượu tỉnh đi một nửa, Phong Nguyệt mờ mịt nhìn người ở trên, sau đó cười hì hì kéo tay hắn: "Công tử nhanh như vậy đã về rồi?"
Nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài, Ân Qua Chỉ không đáp lại, chỉ ghét bỏ nói: "Ngươi đúng là phóng túng."
"Kỹ nữ không phóng túng thì làm ăn làm sao?" Phong Nguyệt cười khanh khách hai tiếng, móc eo hắn đứng dạy, nháy mắt nói: "Giống như vị tiểu thư phủ tướng quân kia, nếu không phải thanh cao, sao có thể khiến ngài xua như xua vịt?"
Sắc mặt hắn đột nhiên trầm xuống, Ân Qua Chỉ duỗi tay liền bóp cổ nàng, trong mắt tràn đầy tức giận.
"Nô gia...... Nói sai lời gì?" Phong Nguyệt thở hổn hển, vẫn còn đang cười: "Hay là ngài cảm thấy, trong miệng một tiện nhân như nô gia, không xứng bình luận tiểu thư nhà người ta?"
"Không xứng." Giọng nói lạnh nhạt hoàn toàn không giống như đang dây dưa với nàng, Ân Qua Chỉ không vui nói: "Ngươi làm tốt việc của mình đi."
Thích triền miên với nàng, lại ghét nàng đê tiện, ân khách này thật đúng là khó hầu hạ.
Phong Nguyệt cười, nhìn hắn đứng dậy thay quần áo, cũng không giữ khách, chỉ nói: "Nô gia giống như không làm công tử vui được, công tử bao nô gia mấy ngày cũng lãng phí tiền tài, không bằng trả bạc, tìm người khác khả thi hơn đi?"
Chơi lạt mềm buộc chặt với hắn? Ân Qua Chỉ cười lạnh một tiếng: "Ngươi muốn nhanh chóng bò lên giường Thái Tử, vậy cũng phải hầu hạ ta xong đã. Vốn ta còn chưa có gì vui vẻ, giờ so lại, có phải cũng muộn rồi không?"
Bầu không khí nháy mắt cứng đờ, Quan Chỉ ở ngoài cửa nghe được vẻ mặt ngạc nhiên, đang êm đẹp sao lại cãi nhau rồi? Chủ tử vừa nãy đi vào còn rất vui vẻ, giờ lật sách còn không nhanh bằng bọn họ trở mặt!
"Nô gia hiểu." Phong Nguyệt gật đầu, cài xiêm y liền đi xuống nhà tắm dưới lầu.
Ân Qua Chỉ mặt đầy thù địch, dựa vào giường nệm xoa trán.
Hắn làm sao vậy? Tức giận với một kỹ nữ? Có cần thiết không? Chẳng qua nhiều ngày đã quen với nàng, khiến nàng tự cho mình là đúng, còn dám tỏ thái độ với hắn.
Nữ nhân quả nhiên không nên chiều.
Ân Qua Chỉ sửa sang lại áo choàng, mở cửa, thình lình liền có người đâm vào, sa y màu xanh lục nhẹ nhàng phiêu phiêu, so với màu đỏ làm người ta cảm thấy thư thái không ít.
"Công tử......" Đoạn Huyền hoảng sợ, trên mặt nháy mắt đỏ lên: "Nô gia chỉ là đi ngang qua, cũng không có ý va chạm!"