Được Phong Lăng Dạ khai sáng, Nhan Nhan và Thần Thần đều trố mắt nhìn hắn, vô cùng hâm mộ hô lên: “Sao chú biết vậy ạ? Chú giỏi quá!”
Hứa Vãn Tinh đang chạy quanh vườn tìm hai đứa con mình, tình cờ đi ngang qua chỗ này thì nghe thấy tiếng của hai đứa trẻ, liền đánh mắt về phía phát ra tiếng nói.
Không ngoài dự đoán, cô nhìn thấy Nhan Nhan và Thần Thần đang đứng ngay gần đó, bên cạnh chúng còn có một người đàn ông ăn mặc lịch lãm, có vẻ còn trẻ tuổi, nhưng lại ngồi xổm trước mặt chúng để dễ dàng nói chuyện.
Nếu như cô không nhầm, vậy người đàn ông đó là bạn trai của Hứa Vy Vy.
Hắn quay lưng lại với Hứa Vãn Tinh, nên cô không đoán được hắn là ai.
Nhưng cô có cảm giác bóng lưng này rất quen thuộc, quen đến mức khiến tim cô bất giác đập thật mạnh.
Người nọ là ai? Là người mà cô quen biết sao?
Thế nhưng Hứa Vãn Tinh có nghĩ nát óc cũng không thể đoán được là ai trong số những anh chàng nhà giàu mà cô quen lại đi thích loại người như Hứa Vy Vy.
Tuy nhiên, tạm thời cô không muốn để tâm đến việc này, vấn đề ưu tiên hàng đầu bây giờ là đưa hai đứa trẻ đi ngay và luôn.
Không cần biết người đàn ông kia hẹn hò với Hứa Vy Vy vì mục đích gì, vì yêu hay vì tiền, nhưng có thể chắc chắn sớm muộn gì hắn cũng sẽ bước chân vào nhà họ Hứa.
Mà nếu như hắn cùng một giuộc với Hứa Vy Vy và gia đình của cô ta thì lại càng nguy hiểm với cô và hai đứa trẻ.
Hứa Vãn Tinh cô không thể để chúng ở cùng với một người nguy hiểm như vậy suốt được.
“Nhan Nhan, Thần Thần, hai đứa...”
Chưa kịp dứt câu, một bàn tay bỗng thò ra từ sau lưng, không một tiếng động bịt chặt miệng Hứa Vãn Tinh.
Xuất phát từ cuộc sống luôn phải đề phòng nhìn trước ngó sau, linh cảm của Hứa Vãn Tinh cũng khá tốt.
Thế nhưng vừa rồi quá mải mê suy nghĩ đến hai đứa nhỏ và người đàn ông kia, Hứa Vãn Tinh vô tình mất tập trung, chỉ kịp “A...” một tiếng nhỏ, rồi ngay lập tức bị kéo đi.
“Cháu muốn ăn kem...” Nhan Nhan xoa xoa cái bụng nhỏ của mình, cảm thấy có hơi đói sau khi chơi đuổi bắt với em trai và còn phải đối phó với bà cô già xấu xí vừa nãy.
Phong Lăng Dạ cười, “Được rồi, vậy chúng ta đi gọi phục vụ nhé.”
Đúng lúc này, tiếng hét của Hứa Vãn Tinh lại một lần nữa vang lên, khiến cho Phong Lăng Dạ nhất thời kinh ngạc quay đầu.
Nhưng kì lạ là cái gì cũng không thấy, phía sau hoàn toàn im ắng trở lại.
“Chú, bao giờ thì có kem ạ?” Nhan Nhan lại không mấy để ý, cô bé vẫn còn đang bận tâm về chiếc bụng đói của mình.
Phong Lăng Dạ lại nhìn cô bé, đáp: “Bây giờ chúng ta vào trong lấy kem cho cháu nhé.”
Trong khi đó, Hứa Vãn Tinh thì lần thứ hai bị bịt miệng, bàn tay của tên đàn ông trước mặt ép chặt miệng cô, khiến cô ngay cả thở cũng khó khăn.
Tên này...
Gã trước mặt nhìn qua còn rất trẻ, dường như đang trong giai đoạn phản nghịch, trên mặt hiện rõ ràng mấy chữ “lưu manh” và “không đáng tin”, tóc dài ngang vai được nhuộm vàng chói mắt, cũng có thể tính là đẹp trai, nhưng không tài nào khiến Hứa Vãn Tinh có thiện cảm cho được.
Gã nở nụ cười đểu cáng, “Vừa mới không gặp đã quên tôi rồi sao?”
--o0o--
Nửa tiếng trước đó.
Hứa Vãn Tinh lén lút thở ra một hơi dài, đặt ly rượu vang đỏ lên bàn, cảm thấy đau đầu và ngột ngạt vô cùng.
Lâu rồi cô không tiếp xúc với mấy vị CEO và đại gia, chẳng quen với việc này nữa.
Cô ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy ở đài phun nước trong vườn không có ai, bèn quyết định xuống đó đi dạo một chút rồi đi tìm tụi trẻ sau, dù sao bây giờ chúng cũng ở cùng Mộ Nhược Hoan và Hứa Thừa Phong, cô có thể tạm thời không bận tâm đến chúng.
Nghĩ vậy, Hứa Vãn Tinh cũng an tâm đến chỗ đài phun nước, ngồi xuống ghế đá, thư thả tận hưởng không khí trong lành mát mẻ bên ngoài.
Ở ngoài này thoải mái hơn rất nhiều, không có ngột ngạt, không có những người giàu bày ra bộ mặt giả dối với nhau, Hứa Vãn Tinh có thể thả lỏng được một chút.
Cô không nhịn được thốt lên, “Mệt thật đấy, không hiểu sao nhiều người lại thích đến mấy bữa tiệc kiểu này nhỉ?”
Soạt một tiếng, từ bụi cây sau lưng bỗng trồi ra một người đàn ông, mà cái gã này dám ôm chầm lấy Hứa Vãn Tinh từ sau lưng, khóa chặt cô vào lồng ngực mình.
Là ai?
Gã đàn ông phả ra một hơi thở nóng rực vào tai Hứa Vãn Tinh, thì thầm: “Em yêu, sao bây giờ em mới tới? Anh nhớ em quá.”
Hứa Vãn Tinh trong người đang mệt mỏi, gặp phải một tên biến thái đột nhiên ôm chặt mình càng khiến cô điên tiết, ngay lập tức liền ra tay đánh người.
“Nhớ cái con mẹ mày! Đồ biến thái!”
Hứa Vãn Tinh gập người chui ra khỏi vòng tay của gã, xoay người cho gã một đấm vào mặt, sau đó lại bẻ quặt tay gã ra sau lưng, khiến gã kêu lên oai oái.
Chưa hả giận, cô dùng đầu gối nện lên xương sống của hắn, triệt để đạp gã lăn ra đất.
Phía xa có một cô gái xinh đẹp vừa chạy đến đã thấy cảnh tượng hãi hùng, nhưng nhận ra mái tóc vàng chói lọi của gã đàn ông, cô gái đó vội chạy đến, nhưng lại không dám đến gần Hứa Vãn Tinh đang nổi cơn thịnh nộ.
“Á...!Kiều thiếu, anh không sao chứ?”
Cái gã tóc vàng gọi là Kiều thiếu ấy gượng dậy, ôm đầu nói một cách yếu ớt: “Chúa ôi, sao lại ra tay dã man như vậy? Tôi sắp thành tàn phế luôn rồi.”
“Ha, dã man?” Nắm đấm của Hứa Vãn Tinh lại lần nữa nâng lên.
Khác với những cô gái khác chỉ chọn cách tát người, Hứa Vãn Tinh lúc nào cũng đối mặt với nguy hiểm cận kề đã học được rằng, không thể nương tay, không thể yếu ớt trước bất kì kẻ nào đe doạ đến bản thân mình, nếu không thì chính cô sẽ là người phải nộp mạng cho người ta.
Cho nên Hứa Vãn Tinh đôi lúc sẽ có hơi cực đoan, ra tay cũng chỉ chọn đấm chứ không tát, vừa hay tên biến thái này lại lãnh trọn quả đấm uy lực nhất của cô.
Định ra tay đấm cho gã thêm mấy phát nữa, nhưng Hứa Vãn Tinh nhận ra nơi này đang có một bữa tiệc cho giới thượng lưu, trước mặt cô hiện tại cũng là Kiều thiếu nào đó, còn có một cô gái khác ở đây.
Nếu như cô gây náo loạn thì cũng không hay cho lắm, còn có thể gây bất lợi cho những chuyện đại sự của cô sau này.
Nghĩ đến đây, Hứa Vãn Tinh cũng không thể tùy tiện hành động được nữa.
Cô bất đắc dĩ dừng tay, thế nhưng vẫn không quên đe doạ tên biến thái nọ.
“Nghe đây Biến Thái.
Còn dám chọc vào bà đây nữa thì đừng có trách bà đây lột da mày, nghe rõ chưa?”
Thần kinh! Mất thời gian ở đây thật!
Hứa Vãn Tinh xoay người bỏ đi, nhưng tên họ Kiều nọ lại giữ lấy cổ tay cô, “Này, đứng lại!”
Hứa Vãn Tinh quay đầu, ném cho hắn một ánh mắt nồng nặc sát khí, “Bỏ tay ra ngay.”
Sát ý trong mắt cô khiến cho gã họ Kiều phải kinh sợ, thế nhưng gã như thể bị não bổ, vẫn còn tâm tư đi quan sát dung mạo Hứa Vãn Tinh được, còn rút ra kết luận “tuy hung dữ nhưng lại rất xinh đẹp” nữa.
Chính gã cũng không để ý mình đã thất thần nói luôn suy nghĩ này ra ngoài miệng.
Điều này càng khiến Hứa Vãn Tinh điên tiết hơn, dù đã dặn mình không được ra tay nữa, nhưng cô vẫn không nhịn được cho gã thêm một đấm vào mũi, thiếu điều muốn đấm cho cái mũi của gã lõm vào trong.
Một tiếng “Bốp” đau đớn vang lên, Hứa Vãn Tinh thành công thoát khỏi gã họ Kiều, xoay người bỏ đi.
“Khôn hồn thì đừng có để bổn tiểu thư đây gặp lại cậu.”
Họ Kiều bị đấm thiếu chút nữa gãy mũi, nhưng gã vẫn cười cười ôm cái mũi mình, nói với cô gái bên cạnh, “Cô nàng đó đáng yêu đấy, em có thấy thế không?”
Cô gái bên cạnh không thể hiểu nổi gã, bị người ta đánh vẫn còn thấy người ta đáng yêu? Thế giới này đúng là toàn người kì lạ..
Danh Sách Chương: