Vì truyện này nữ 9 là diễn viên. sẽ đóng phim. truyện lồng trong truyện. Nên các chương nào có đoạn trong phim nữ9 đóng. mình xin phép đuọc tô màu cho các bạn đọc dễ phân biệt
Phạm Na đóng vai Dương An
Thiết Phàm vai Lục Hạo
Diêu Tình vai Trương Ninh
Trần Bối Na vai Mạn San. sau này Trần Bối Na bị bắt vào tù vì cho người bắt cóc, hãm hiếp Phạm Na thì Dương Thi Lệ đóng vai Mạn San thay cho Bối Na.Nói chung 2 ả này đều ác
Ấn tượng duy nhất của Thiết Phàm về Phạm Na là cô chỉ xinh đẹp, đúng là rất đẹp. Lại mang theo yếu đuối. Nhìn thôi cũng đủ để hắn liệt cô vào dạng ngực lớn não teo. Đúng chuẩn của các nữ minh tinh, tuy đẹp nhưng không hề có thực lực.
Nhìn gương mặt trang điểm nhẹ lại mang theo chút thanh thuần, ngây ngô trông khác gì nữ sinh thực thụ. Lại mang theo sự quyến rũ đối với người đối diện. Hắn cũng mất mấy giây ngây người nhìn cô. Bỗng nhiên cô nở nụ cười với hắn, rồi cúi người sâu xuống trước mặt hắn
""Cám ơn anh đã giúp tôi. Không thì giờ không biết sẽ như thế nào nữa. Rất biết ơn anh"
" Khụ, không có việc gì đâu. Dù là bất cứ ai tôi cũng sẽ giúp" Thái độ của Thiết Phàm cũng dịu bớt không ít với Phạm Na. Dù sao hắn cũng không ghét cô, hơn nữa hành động cử chỉ của cô lại đang khiêm tốn. Thế nhưng, lát nữa hắn sẽ đánh giá thực lựccuar cô chứ không vì ấn tượng hiện giờ mà thay đổi.
"Phạm Na, Thiết Phàm mau vào chuẩn bị đi, sắp quay phân cảnh 1 rồi" phó đạo diễn Lâm gọi.
""Cùng vào đi" lạnh nhạt nói xong rồi bước ngang qua Phạm Na mà vào. Phân đoạn này là cảnh hai người họ lần đầu gặp nhau. Đáng lẽ cảnh này được quay từ đầu tiên, nhưng hết chuyện hắn vướng lịch quay, lại tới lượt Phạm Na nằm viện vì vậy đến bây giờ đã có nhiều cảnh được quay, mà cảnh họ đóng chung thì đây là lần đầu tiên.
Lưu Ý: các đoạn đóng phim sẽ được tô đậm. Truyện này là truyện lồng truyện. Truyện lồng truyện lồng truyện. Đòi hỏi các bạn phải tự "Thông minh" để hiểu kaka
Dương An vốn là cô bé nghèo, ba nghiện cờ bạc, rượu chè. Mỗi lần ông ấy uống rượu vào lại cứ như trở thành một người khác. Lúc tỉnh thì biết đi làm kiếm tiền đôi chút, khi say lại đánh đập vợ con. Đến lúc tỉnh lại hết lần này đến lần khác xin lỗi, hứa sửa đổi. Nhưng vẫn luôn như thế. Người mẹ của cô ấy, lại nói rằng bản thân quá mệt mỏi, quá tuyệt vọng... và rồi bỏ cô con gái nhỏ mười tuổi mà rời đi làng nghèo này.
Mọi chuyện lại càng tồi tệ hơn. Ông ta suốt ngày say xỉn nhiều hơn, và mỗi khi ấy ông ta đều lôi cô ra trút giận, mắng chửi Dương An rồi cũng như mụ đàn bà kia. Tham vinh hoa phú quý bỏ chồng con nghèo khó. Nhẹ thì xây xước chân tay, nặng thì chảy máu. Có khi ông ta đập vào đầu cô chảy máu rồi bỏ đi uống rượu tiếp. May nhờ thím Trần nhà bên thương tình tội nghiệp đứa trẻ bơ vơ như cô. Mỗi lần can ngăn người cha bạo hành cô. Xem các vết thương trên người đứa trẻ tội nghiệp.
Đến một ngày khi Dương An tròn 15 tuổi. Ông bố nát rượu ấy uống rượu sanh sự thì bị người ta đánh chết. Cảnh sát điều tra qua loa do bọn côn đồgây ra nhưng không bát được. Thế là Dương An thành đứa trẻ mồ côi. Sống năm năm nhờ tình thương của làng xóm, nhất là thím Trần. Dương An vừa làm vừa học, lại là đứa bé học giỏi nhất làng. Mọi người không khỏi ngậm ngùi cho số phận đáng thương.
Bố chết, nhà nội cũng không thể không đoái hoài đến cô. Sợ mang danh vô tình, nên chú út cô đem cô về nhà. Nhà họ cao cửa rộng, mang tiếng đùm bọc đứa cháu nhỏ, thực chất ngoài việc cho cô đi học ra thì bà mợ cằn nhằn hết cài này đến cái kia. Họ xem cô không khác gì người giúp việc. Thậm chí còn cay cú hơn với cô.
Đôi lúc cô mệt mỏi, dựa đầu vào bức tường nhìn thật xa. Mẹ cô như thế nào? Bà có phải vui vẻ khi đã được giải thoát. Bà.... có từng nhớ đến cô? Lặng lẽ lau nước mắt lăn dài trên má. Nhưng không sao lau hết được. Có lẽ số phận cô đã định là mãi mãi không thể may mắn. Chống người đứng dậy, xoay người bước vào lớp thì va phải người đang đi đến. Mất thăng bằng ngã về phía sau.
Nhưng thật may, có vòng tay hữu lực vươn ra phía sau, nắm lấy eo cô giữ lại. Đôi mắt họ đối diện nhau lúc ấy như dừng lại.
Người đang ôm cô trong tay là Lục Hạo, nam thần trong lòng biết bao nữ sinh, còn cô chỉ học sinh mới chuyển đến. Ngại ngùng vội vàng tránh khỏi vòng tay ấy, không giám ngước mặt lên nhìn cặp mắt đen cuốn hút kia lần nào nữa. Cúi đầu xuống hơi thấp "Cảm ơn cậu" rồi vội vàng đi về phía lớp học.
Lục Hạo vẫn đứng ở đó, không phải lần đầu tiên cậu thấy nữ sinh xinh đẹp. Nhưng đôi mắt đẫm lệ mang nét u sầu khó tả ấy lại khiến cậu ngỡ ngàng. Chuyện gì khiến cô ấy đau lòng đến thế?
"Cắt....." làm tốt lắm. Phạm Na, Thiết Phàm... hai người không hổ danh là người tình haha... hai người diễn cứ như phải lòng nhau từ ánh mắt đầu tiên vậy" Đạo diễn Trường cười ha hả vỗ vai Thiết Phàm.
Hắn cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc rối loạn. Hắn không ngờ một người mới theo nghề như Phạm Na lại có thể diễn xuất có hồn như thế! Không cần một kỹ xảo nào cũng bộc lộ được cảm xúc đau khổ, tuyệt vọng... đôi lúc lại thoáng u buồn. Thậm chí khi "Dương An" khóc, tim hắn như ngừng đập khi nhìn vào ánh mắt u buồn ấy. Một cảm giác thật lạ chiếm lấy trái tim hắn.
"không có gì" Xoay người rời khỏi trường quay. Lúc đi qua lối rẽ bất chợt thấy Diêu Tình đang lau nước mắt cho Phạm Na
"cậu ngốc vừa thôi, chỉ là đóng phim thôi mà cũng khóc như vậy được. Thiệt hết nói nổi cậu mà. "
"Hic, mình biết... nhưng.. cảm xúc vẫn không thể thu hồi. Mình lại nhớ ba mình"
"Bác trai trên thiên đường nghe thấy cậu nói vậy chắc không vui đâu. Ông ấy thương cậu vậy, muốn cậu được hạnh phúc mà" Diêu Tình ôm Phạm Na vào, tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô bạn ngốc nghếch ấy
Trương Thiết Phàm lẳng lặng bước ra khỏi, hắn cầm lấy điện thoại nhắn tin vào một dãy số "Vương tổng": "Tôi sẽ tiếp tục đóng diễn viên chính. Tôi đã sai, ngài đúng"
Hắn đã sai khi coi thường Phạm Na. Bản thân hắn cũng biết sự nghiệp Phạm Na sau này có lẽ còn vang tiếng hơn cả hắn. Cô biết nhập tâm vào nhân vật. Điều mà hiếm có một người nghệ sĩ nào có thể làm được.
Bộ phim này không biết sẽ ra sao, kể từ khi khởi quay tới giờ không ít tin đồn. Haizzzz Thiết Phàm hắn đều sẽ cố gắng hết sức vậy. Còn xem may mắn có mỉm cười với họ hay không